Mãi Mãi Ở Bên Nhau

Chương 19. Lục Dĩ Thâm tức giận (hơi H)

Hiệp hai bắt đầu, tất cả mọi người đều cảm thấy Lục Dĩ Thâm đang tức giận.

Trận đầu tiên ba người phối hợp rất ăn ý, trận sau này một mình Lục Dĩ Thâm chơi vừa hung hãn vừa mạnh bạo. Số lần truyền bóng cho đồng đội rất ít, tấn công dũng mãnh, chiêu bóng tàn nhẫn duy trì tới lúc kết thúc trận đấu, thắng bại đã rõ.

"Con mẹ nó, tên này chơi thuốc à." Tên vừa bị Lục Dĩ Thâm đạp một phát che mông lại gào lên.

"Được rồi," Diệp Thanh khoác vai anh ta "Đừng quên, một bữa nhậu."

" Nhớ chứ, nhớ chứ, bây giờ đi, cậu tìm chỗ, anh đây trả tiền."

Lục Dĩ Thâm mặc áo khoác, cầm balo chuẩn bị rời đi.

"Ối cậu đi đâu? Lưu Huy bảo mời ăn cơm bây giờ." Diệp Thanh hỏi anh.

Dáng vẻ lười nhác vác chiếc balo lên vai: "Các cậu đi đi, tớ đi trước"

Anh lập tức đi về phía Cố Tư Tư đang ngồi kéo cô dậy, nắm tay cô đi ra khỏi nhà bóng.

Cố Tư Tư nghe thấy tiếng hô lên đầy kinh ngạc và tiếng hít vào không khí rần rần của mọi người.

Nắm tay đi trên sân trường vắng vẻ không còn bóng người, Lục Dĩ Thâm đi rất nhanh, cô phải chạy chậm mới đuổi kịp theo bước chân anh.

Anh đi tới chỗ bồn rửa mới buông tay cô ra, rửa tay, vớt nước lên rửa mặt, Cố Tư Tư lấy khăn giấy từ balo ra đưa lên nhưng anh không nhận, trên mặt còn nhỏ nước bình tĩnh nhìn cô, giọt nước chảy lướt trên lông mày, cái mũi, dọc theo cằm nhỏ giọt rơi xuống.

Vì sao anh tức giận?

Cố Tư Tư cắn cắn môi, đưa tay lên lau nước giúp anh.

Lục Dĩ Thâm thấy bình giữ nhiệt cài trên balo của cô, lấy ra ném luôn vào thùng rác bên cạnh, kéo tay cô vào một phòng học.

"Anh..đưa em đi đâu? ."

Vừa vào tới nơi đã bị anh hung hăng đè lên ván cửa chặn miệng, không dịu dàng như bình thường, nụ hôn mang theo tức giận cạy môi lưỡi cô ra, tiến sâu mυ'ŧ vào như muốn nghiền nát không thôi.

Cố Tư Tư nhắm mắt lại, tiếng nước bọt giao nhau hoà cùng tiếng thở dốc, rất nhanh hãm sâu trong sự tấn công dũng mãnh của anh, cô khó khăn đáp lại cảm thấy dưới thân nóng lên, có dòng nước chảy ra.

Lục Dĩ Thâm rời môi cô quay sang cắn vành tai, ngậm lấy một lúc rồi cúi đầu hôn lên cần cổ.

Tay luồn vào áo sơ mi, đem áσ lót đẩy lên cao, cầm đôi vυ' tròn trịa.

"A! Lạnh..."

Cô hô lên, tay anh vừa mới rửa nên còn dính nước, bàn tay lạnh như băng làm cô run rẩy.

" Vậy em phải sưởi ấm cho anh." Lục Dĩ Thâm di di lên môi cô "Trong lòng cũng lạnh."

"Đừng... Ân... Đừng nói bừa"

Đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua bầu ngực , cô phải kiềm chế lắm mới không bật ra tiếng rêи ɾỉ.

" Thật đấy," tay anh tăng thêm lực.

"Cùng Cố Tư Nguyên tốt nhỉ..."

"Cho cậu ta nước..."

"Dùng cùng một cái bình..."

"Còn vừa nói vừa cười..."

Mỗi câu nói ra tạm dừng một chút, ngón tay anh kẹp đầṳ ѵú xoa nắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

"A... Lục Dĩ Thâm..." Cố Tư Tư lo nắm lấy vạt áo anh không chịu nổi gọi tên, âm thanh yêu kiều gợi lên du͙ƈ vọиɠ.

"Ừm, anh ở đây." Anh nhẹ nhàng cắn cắn cằm cô, nâng một tay kia lên cởi cúc áo sơ mi ra.

"Anh đừng..." Tay chống trên ngực anh, dùng lực mềm như bông đẩy đẩy.

Động tác trên tay không dừng lại, lát sau cổ áo mở rộng nửa người trên của cô gái lộ ra ngay trước mắt, áσ lót màu trắng bao bọc nhũ thịt trắng nõn, tay anh đang nắm một bên , bầu ngực to tròn hồng hào run rẩy trong không khí, trong mắt Lục Dĩ Thâm đã nhuốm đầy du͙© vọиɠ, nụ hôn anh rơi xuống trước ngực cô.

"Hôm nay không uống nước của em..." Cởi áσ lót của cô xuống "Uống cái này cũng không tồi ..."

Áo sơ mi buông xuống rơi bên hai hông cô, áo ngực cũng tuột xuống dưới, nhũ hoa trắng nõn làm anh loá mắt, hai điểm màu hồng nhạt lặng im câu người, anh cúi đầu ngậm lấy hạt màu hồng bên phải.

Cảm nhận được đôi môi ấm nóng dán lên, Cố Tư Tư thở phì phò ngón tay luồn vào tóc anh, khẽ ngửa đầu cắn môi nhỏ giọng rêи ɾỉ.

Lục Dĩ Thâm...ăn ngực cô...

Cố Tư Tư không biết xấu hổ cảm thấy thoả mãn biết bao.

Đầu lưỡi liếʍ láρ quanh đầṳ ѵú, răng nhẹ nhàng cắn cắn sau đó mυ'ŧ vào, anh ăn trông rất ngon lành như sắp mυ'ŧ ra cả sữa.

Cảm thấy như vậy vẫn không thoả mãn, bàn tay to vuốt dọc theo eo cô thẳng xuống phía dưới, vuốt dọc đùi, một đường đi vào dưới váy xoa nắn ở trong bắp đùi.

Động tác này làm cho Cố Tư Tư nhũn hai chân lung lay không đứng nổi. Lục Dĩ Thâm rời môi khỏi ngực cô, một tay đẩy cô trở mình ghé mặt vào trên cửa, thân mình ở phía sau dán lên.

Cố Tư Tư cảm nhận thứ đang gắng gượng chống lên eo mình, dưới váy lại nóng lên qυầи ɭóŧ đã sớm ướŧ áŧ, nước xuân như muốn theo bắp đùi chảy xuống.

Anh đưa bàn tay ra phía trước ép hai người dán sát vào nhau, tay sờ vào nơi đó xoa lên miếng vải đã ướt đẫm.

Lục Dĩ Thâm hôn lên cổ cô, sau đó dán bên tai giọng khàn khàn nói:

" Vậy mà đã ướt rồi..."

Ngón tay anh móc qυầи ɭóŧ kéo xuống tận đầu gối, rồi sờ vào nơi ẩm ướt kia.

Ngón tay ở môi âʍ ɦộ đi lên cọ cọ, chỗ này nhô ra múp míp, lúc động vào cái miệng nhỏ nó tự giác co lại hút ngón tay anh vào.

Đầu ngón tay sờ đến ngạnh hạch nhô lên, dừng lại đó đánh vòng trêu chọc.

Một tay nắm lấy bên vυ' xoa nắn, một tay dưới thân dùng sức kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Cố Tư Tư vừa nãy còn cắn răng kiềm chế, lúc này không chịu nổi nữa, cô ngửa đầu, tay chống lên cửa vòng eo cong lên một vòng cung ái muội. Bỗng dưng kêu lên từng tiếng rên ưm a..a..

Ngón tay anh linh hoạt, phía trên phía dưới đều bị anh khống chế, còn đỉnh trên eo đồ vật đang nghạnh lên cách lớp quần áo chọc vào người.

Dưới thân một ngón tay dọc theo tiểu huyệt vuốt ve, đầu ngón tay chậm rãi đẩy vào, cảm giác xa lạ làm người cô căng lên.

Lục Dĩ Thâm xoa nắn bóp mạnh đầṳ ngực cô: "Ngoan, Thả lỏng ra..."

Bị anh niết vào, dưới thân lại phun ra dâʍ ɖị©ɧ, ngón tay lại chọc vào hai đốt, rồi rút ra, lại chọc vào. Rút ra chọc vào.

Cô còn nghe được tiếng ngón tay anh ra vào hoà cùng tiếng nước