Ma Đầu Xem Ta Là Bạch Nguyệt Quang

Chương 73: Tác Giả Rốt Cuộc Cũng Hiểu Được Tâm Ý Của Nam Chính.

Mặc dù càm ràm, nhưng Triêu Nhiên vẫn đích thân đút bánh cho Phó Tử Tranh ăn. Cho đến khi hắn ‘bất cẩn’ liếʍ trúng tay mình, y mới không khỏi cau mày, nhưng cũng không nổi giận, mà chỉ truy hỏi.

“Không phải tu vi của ngươi rất cao sao? Tại sao lại bị thương nặng như vậy?”

Nói tới đây, Triêu Nhiên lại không khỏi cảm thấy may mắn vì quyết định bình bình đạm đạm, khiêm tốn sinh hoạt của chính mình.

Nhìn đi, giang hồ nguy hiểm như vậy đó, có thấy không? Phó Tử Tranh chỉ mới vừa ra ngoài lịch luyện mấy ngày, liền đã trọng thương, chật vật quay trở về.

Từ nãy đến giờ chỉ chờ câu hỏi này của Triêu Nhiên, Phó Tử Tranh liền lập tức đem Thiên Sinh Quả từ trong giới chỉ lấy ra, tựa như hiến trân bảo mà dùng hai tay đem nó dâng tới trước mặt y.

“Sư phụ…ta là vì cướp đoạt thứ này, cho nên mới bị người khác đả thương.”

Nhìn xem viên trái cây to khoảng nắm tay, bề ngoài bóng loáng, căng mọng trong tay hắn, Triêu Nhiên liền khẽ khiêu mi :“Đây…là gì?”

“Sư phụ, đây là Thiên Sinh Quả, có thể giúp phàm nhân tục mệnh, thoát thai hoán cốt, vĩnh trú thanh xuân. Ta vốn là định mang nó về làm lễ vật, cho ngài bất ngờ. Nhưng tiếc là, ta thiên tư ngu dốt, ngay cả chút chuyện cũng làm không xong, lại để bản thân bị thương, khiến ngài lo lắng…”

Im lặng hi sinh? Không tồn tại. Tính cách của hắn, chính là không bao giờ làm chuyện lỗ vốn, để bản thân chịu thiệt.

Quả nhiên, Phó Tử Tranh chỉ vừa nói như vậy, tất cả trách móc sắp nói ra khỏi miệng của Triêu Nhiên cũng liền đã được đổ hết trở về. Thời khắc này, y chỉ cảm thấy đáy lòng ngọt lịm, chậm rãi đưa tay sờ vào sườn mặt của hắn.

“Ngươi là đồ ngốc sao? Cư nhiên lại dám mạo hiểm đi lấy mấy quả này về cho ta, hiện tại lại còn tự trách chính mình…Về sau không được phép làm như vậy nữa, có biết không?”

“Ngươi ăn bao nhiêu cơm của ta, lỡ như chết ở bên ngoài, số cơm đó chẳng phải là lãng phí rồi à?”

Nhận lấy Thiên Sinh Quả, đối với công dụng mà Phó Tử Tranh vừa nói, Triêu Nhiên lại chưa từng để ở trong lòng. Dù sao, trước kia, y cũng đã từng hi vọng qua rất nhiều, nhưng sau đó lại lần lượt bị hiện thực đả kích.

Mà trải qua mấy lần như vậy, y đã sớm không còn trông mong gì vào những thứ hư vô mờ mịt đó nữa. Bởi vì chỉ cần không hi vọng, thì sẽ không có lúc phải thất vọng.

“Đúng vậy, cho nên ta mới cố gắng bò về nhà của ngài không phải sao? Dù sao ta sống là người của ngài, chết cũng phải là ma của ngài.”

“Miệng lưỡi trơn tru.” Khẽ mắng, nhưng chỉ cần nhìn xem vẻ mặt của Triêu Nhiên, cũng liền đã có thể đoán được, tâm trạng của y khẳng định là đang vô cùng tốt.

“Vốn còn đang lo sợ, gương mặt của ngươi như vậy sẽ không kiếm được thê tử, hiện tại xem ra, không cần ta lo lắng chuyện đó rồi. Trái lại, lại phải sợ ngươi ra ngoài tai họa cô nương nhà người ta.”

Cười hì hì, Phó Tử Tranh lại đột ngột nghĩ tới một chuyện :“Sư phụ, ta chỉ nói là nếu như thôi, nếu ta trở nên vô cùng tuấn mỹ, ngài sẽ thích ta sao?”

Sững sờ một chút, nhưng rất nhanh, Triêu Nhiên cũng đã lập tức cười trừ, dùng ngón trỏ điểm nhẹ lên trán hắn.

“Tiểu tử ngốc, nói cứ như hiện tại ta ghét bỏ ngươi lắm không bằng. Ta nhận ngươi làm đồ đệ cũng đâu liên quan đến việc ngươi anh tuấn hay xấu xí đâu?” Chỉ là do ban đầu ta cảm thấy ngươi dễ lừa gạt mà thôi.

Đương nhiên, nửa vế sau, Triêu Nhiên cũng không hề nói ra, mà chỉ yên lặng bổ sung ở trong lòng.

Mặc dù rất cảm động vì những gì Triêu Nhiên nói, nhưng Phó Tử Tranh vẫn không khỏi có chút thất lạc. Nhất là khi thấy y muốn đứng dậy, rời đi. Ngay tức khắc, hắn liền theo phản xạ duỗi tay, đem y giữ lại :“Sư phụ…”

“Chẳng lẽ ngài thật sự không nhìn ra được tâm ý của ta sao?”

Vốn đã nghi ngờ nhìn cổ tay đang bị túm chặt của mình, lại còn nghe thấy câu hỏi này của Phó Tử Tranh, đầu óc Triêu Nhiên liền không khỏi có phần mơ hồ.

Tâm ý? Tâm ý gì?

Chăm chú nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phó Tử Tranh, Triêu Nhiên liền không có cách nào đem nghi vấn hỏi ra, sợ làm tổn thương đến tâm linh non nớt của hắn.

Bất chợt, nhớ lại câu hỏi vừa rồi của hắn, y mới bắt đầu suy nghĩ sâu xa…

Tại sao hắn lại đột nhiên hỏi, nếu bản thân trở nên tuấn mỹ, y có thích hắn hay không?

Chẳng lẽ…đồ đệ này của y đã thầm thương trộm nhớ gì ai, nhưng bởi vì diện mạo của chính mình, nên tự ti, không dám thổ lộ với người ta?

Hỏi y, cũng chỉ là vì muốn gián tiếp tiếp thu ý kiến cùng góp nhặt lòng can đảm?

“Vẻ bề ngoài quan trọng đến vậy sao?”

Một bên lẩm bẩm, một bên, Triêu Nhiên liền bắt đầu suy đoán người mà hắn thầm ái mộ là ai. Nhưng không biết có phải vì bị nụ hôn lần trước làm cho tâm tính chuyển biến hay không, theo thời gian trôi qua, y lại không khỏi nghĩ tới một số phương hướng li kì cổ quái…

Tỷ như…

“Y nhi, nói thật với ta đi, ngươi cũng thích nam nhân, có đúng không?”

Triêu Nhiên cũng không biết tại sao chính mình lại phải thêm từ ‘cũng’ vào trong câu hỏi.

Chỉ có điều, nhìn xem thần sắc cam chịu trên mặt hắn, y liền biết, chính mình đã đoán đúng rồi.

Mặc dù đã sớm dự trù, nhưng lúc này, Triêu Nhiên vẫn không khỏi thở dài một hơi, thầm nghĩ, tại sao hai nam nhân ở cạnh chính mình, toàn bộ đều thích nam nhân hết vậy chứ?

Không phải vấn đề trên người y, như vậy, vấn đề cũng chỉ có thể là xuất phát từ trên người bọn họ rồi.

“Để ta đoán xem, người mà ngươi thích, có phải là tuổi tác lớn hơn ngươi một chút, mạo tựa Phan An, khí thái ngời ngời, lại cùng ngươi sớm chiều chung đυ.ng, lâu ngày sinh tình, có đúng không?”

Chưa từng nghĩ Triêu Nhiên sẽ khai khiếu, nên khi y suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện, Phó Tử Tranh cũng liền ngạc nhiên khôn kể. Bị niềm vui ngoài ý muốn này làm trở tay không kịp.

“Sư phụ, ngài…ngài rốt cuộc cũng đã hiểu? Ta…ta…” Kích động đến không nói thành lời, Phó Tử Tranh chỉ có cảm giác giống như vừa thành công trải qua 9981 kiếp nạn, suýt chút đều quên mất diễn kịch mà từ trên giường ngồi bật dậy.

“Được rồi, ta hiểu, ta đều hiểu, ngươi không cần kích động như vậy đâu, đừng để vết thương nứt ra.”

Bất đắc dĩ nhắc nhở, lại đỡ hắn nằm trở về, Triêu Nhiên liền thay hắn vén chăn. Chỉ có mi mắt là khẽ rũ, cũng không biết là đang suy tư chuyện gì.

Mãi cho đến khi cầm lấy Thiên Sinh Quả, chuẩn bị quay lưng bước đi, y rốt cuộc mới nhẹ nhàng nói với hắn một tiếng…

“Y nhi, ngươi đừng lo, đợi ngươi khỏe lại rồi, ta nhất định sẽ cho ngươi một hôn lễ thập toàn thập mỹ, để ngươi được ở bên cạnh người mình yêu cho đến hết đời.”

**Chúng ta sắp sửa có hôn lễ đầu tiên trong truyện rồi nha~