Nghĩ tới đây, Nhậm Ngã Tiếu liền ngoan ngoãn ngậm miệng, thức thời không nhắc tới ‘hiểu lầm’ trước đó nữa. Hiện tại, hắn đều chỉ hận không thể đem Triêu Nhiên làm tổ tông đến cung phụng.
“Không có gì, vừa rồi, ngươi chỉ vừa bước vào nhà liền đã đột ngột ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh. Lúc đó ta đang vận công trị thương, bị ngươi làm giật mình, nên mới tẩu hoả nhập ma, khí huyết chảy ngược, biến thành như vậy.”
“Vậy sao?” Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Nhậm Ngã Tiếu, Triêu Nhiên liền không khỏi có chút chột dạ mà ngồi dậy, lôi kéo tay hắn đi tới bên cửa, đem giỏ tre bị ném dưới đất kia nhặt lên :“Đây xem như là lỗi của ta, khiến ngươi trở thành như vậy.”
“Ngươi chờ đó, ta đi lên núi hái thuốc cho ngươi.”
“Không cần đâu, mặc dù tình trạng của ta thoạt nhìn có chút đáng sợ, nhưng trên thực tế chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, điều tức một chút liền tốt.” Nào dám để Triêu Nhiên lên núi giờ này để hái thuốc cho mình chứ? Nhậm Ngã Tiếu liền hoảng loạn khuyên ngăn.
“Đúng, Triêu Nhiên, ta có chuyện này muốn nói với ngươi, nhưng mong ngươi có thể chuẩn bị tinh thần một chút, ngàn vạn đừng có lửa giận công tâm…”
“Chuyện gì cứ nói đi? Úp úp mở mở như vậy làm gì?” Phát giác từ khi y tỉnh dậy, Nhậm Ngã Tiếu liền trở nên có chút quái dị, Triêu Nhiên cũng không khỏi dùng ánh mắt đề phòng nhìn hắn.
Chẳng lẽ bị người đoạt xá rồi à?
Bị Triêu Nhiên nhìn như vậy, trong lòng uất ức muốn chết, nhưng không dám khiêu chiến quyền uy của thiên đạo, hắn cũng chỉ có thể dựa theo ý của nó, tiếp tục lừa gạt y, để y sống trong mơ hồ.
“Ban nãy khi ở nhà, bởi vì không có chuyện gì làm, ta đã từ trong tủ quần áo của ngươi tìm được một quyển sách, mang ra đọc gϊếŧ thời gian.”
Vốn còn cho rằng là chuyện gì to tác, mặc dù có chút không vui vì đồ vật tư nhân bị đυ.ng vào, nhưng Triêu Nhiên vẫn là rộng lượng khoát tay :“Không sao, ngươi đọc liền cứ đọc đi.”
“Vậy sách đâu? Ngươi để nó ở đâu rồi?”
“Ta đặt nó ở trên bàn.” Một bên lựa lời nói, một bên, Nhậm Ngã Tiếu liền cẩn thận từng li từng tí quan sát sắc mặt của Triêu Nhiên :“Sau đó, trong lúc tẩu hỏa nhập ma, ta đã lỡ tay…”
“Dùng một mồi lửa đem nó đốt sạch rồi.”
“…Ha ha, đốt sạch…” Vốn đang định cười trừ, nhưng chợt phản ứng lại, Triêu Nhiên liền cười không nổi nữa. Thân thể y không nhịn được mà lảo đảo một chút, nếu không phải Nhậm Ngã Tiếu kịp đưa tay ra đỡ, y có lẽ đã ngã sấp xuống.
“Ngươi…ngươi nói cái gì? Lặp lại một lần nữa!”
Nhìn sắc mặt giận đến tái xanh của Triêu Nhiên, không ngờ được phản ứng của y sẽ lớn đến vậy, sợ y giận quá làm hư thân mình, hắn cũng chỉ có thể an ủi :“Ngươi bình tĩnh, hít sâu một hơi…”
“Hít cái đầu nhà ngươi! Ngươi có biết, để có được quyển sách đó, ta đã phải viết liên tục mấy tháng trời hay không? Giấy tuyên thành, tiền in ấn, mực nước, toàn bộ đều không cần tiền à?”
“Hôm nay, ngươi nhất định phải cho ta một câu trả lời thích đáng, nếu không, dù cho có liều cái mạng này, ta cũng phải đánh chết tên phá gia như ngươi!”
Bị Triêu Nhiên dùng giỏ tre đuổi đánh, Nhậm Ngã Tiếu có thể nói là vô cùng biệt khuất. Không dám chạy quá nhanh, sợ y té ngã, lại càng không dám đánh trả.
May mắn, đây là trong nhà, không có người nhìn thấy, nếu không, mặt mũi của Đại Thiên Ma Đế có thể trực tiếp mang đi quét rác được rồi.
Rốt cuộc, đau thì không đau, nhưng lại bị đánh đến có chút phát phiền, Nhậm Ngã Tiếu liền không thể không chui qua bàn gỗ. Chỉ là, ngay khi Triêu Nhiên sắp sửa đuổi theo, hắn liền đã đột ngột giơ tay, ngăn lại động tác của y :“Chờ đã!”
“Có chuyện gì?” Nhíu mày, song, đuổi đánh một hồi xác thực là đã hơi mệt, Triêu Nhiên cũng liền ngừng lại một chút.
Không để cơ hội vụt mất, Nhậm Ngã Tiếu liền vội vã đưa tay, đem đồ vật trong tay chìa ra cho y xem :“Ngươi nhìn cái này…”
“Đây là gì? Chẳng lẽ…” Nhìn xem mảnh vụn vàng óng to bằng ngón cái trên tay Nhậm Ngã Tiếu, sau khi lẩm bẩm một câu, Triêu Nhiên rất nhanh liền đã mở to mắt, có chút thất thố :“Là vàng!”
“Đúng vậy, là vàng, ở đây còn có một chút…” Nhìn thấy Triêu Nhiên kinh ngạc như vậy, trong lòng thở phào một hơi, Nhậm Ngã Tiếu liền khom lưng, tiếp tục nhặt mảnh vàng rơi trên đất.
Đáng tiếc, những thứ này đã từng là thần binh uy lực kinh người, thời khắc này lại chỉ có thể biến thành mảnh vàng, sắp sửa bị người mang đi bán…
Nhưng dù đã hoàn toàn tan vỡ, mà vẫn có thể tiếp tục ‘cứu’ mạng của chủ nhân chúng thêm lần nữa, xem như cũng đã là vật tẫn kỳ dụng.
Chỉ là, thần binh lợi khí chung quy đều là làm từ thiên tài địa bảo trong thiên hạ, cũng chỉ có số ít mới đính vàng lên trên để làm đẹp, nên Nhậm Ngã Tiếu cũng chỉ nhặt được năm miếng vàng như vậy.
Thế nhưng, con số này vẫn đã đủ để Triêu Nhiên cười đến mắt đều biến thành hình nguyệt nha, vui vẻ đem miếng vàng đặt lên miệng, cắn thử một chút :“Thật sự là vàng thật này.”
“Nhậm Phiêu, quả nhiên ta không nhìn lầm ngươi, ngươi chính là phúc tinh, là thần tài của ta.”
“Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi. Đem ngươi nuôi đến trắng trẻo mập mạp, cường tráng khỏe mạnh.”
“Cái đó, vậy chuyện quyển sách…” Bị Triêu Nhiên ôm chầm lấy, ngửi được mùi hương cỏ xanh thơm ngát trên người y, thân thể Nhậm Ngã Tiếu liền có chút cứng đờ, nhưng chung quy vẫn không dám đẩy y ra.
“Ha ha, huynh đệ tốt, chuyện của ngươi chính là chuyện của ta, giữa chúng ta nào có phân biệt nhiều như vậy chứ? Một quyển sách mà thôi, chép lại quyển khác là được, đừng để chuyện nhỏ nhặt đó làm ảnh hưởng tới tình cảm của chúng ta, ngươi nói có đúng không?”
“…” Năng lực trở mặt này, cũng quá đáng sợ đi.
Hắn trước kia chưa từng phục ai, hiện tại, liền chỉ phục một mình y.
Nhìn Triêu Nhiên một lúc, Nhậm Ngã Tiếu cũng chỉ có thể lựa chọn mắt không thấy, tâm không phiền mà xoay người đi thay y phục.
Cũng còn tốt, trong giới chỉ của hắn luôn tùy thời cất giữ mấy bộ y phục đề phòng bất trắc. Hôm trước, sau khi dùng cơm xong, cũng đã lập tức đem y phục mặc trên người đổi lại thành của mình, lại mang trả xiêm y cho Triêu Nhiên.
Bằng không, hôm nay nếu lại làm hư thêm một bộ y phục của y nữa, hắn dám khẳng định, tình hữu nghị mỏng manh vừa lập ra của bọn họ cũng sẽ lập tức giống như mặt gương, vỡ nát thành từng mảnh.
**Chương này là hình ảnh hai ‘phu phu’ đang vui vẻ nô đùa…