Ma Đầu Xem Ta Là Bạch Nguyệt Quang

Chương 8: Phản Diện Bị Trời Phạt.

Nhìn xem thân thể đã rơi xuống đất của Triêu Nhiên, đưa tay đem vết máu trên miệng lau đi, sát khí trên người Nhậm Ngã Tiếu liền đã càng thêm cường liệt, tựa như có thể hóa thành thực chất :“Vốn dĩ bổn đế còn định để ngươi sống thêm vài ngày…”

“Nhưng hiện tại, ngươi vẫn là nên chết đi.”

Dứt lời, Nhậm Ngã Tiếu liền đã nhấc tay, trong nháy mắt, một luồng ma khí liền đã bao phủ lấy bàn tay hắn, sau đó, hóa thành chưởng phong đánh thẳng về phía Triêu Nhiên.

Chỉ là một người bình thường, nếu trúng phải một chưởng này của hắn, Triêu Nhiên khẳng định sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Thế nhưng, hình ảnh Triêu Nhiên bị một chưởng chụp chết cũng không hề xuất hiện. Chưởng phong rơi vào trên người y, lại chẳng khác gì đánh vào trên bông, ngay cả một tầng gợn sóng cũng không nhấc nổi.

Chứng kiến một màn như ảo mộng này, Nhậm Ngã Tiếu liền không kiềm được vẻ kinh nghi trên mặt. Chưởng này là do hắn đánh ra, so với ai khác, hắn lại càng hiểu rõ uy lực của nó. Làm sao có thể tan biến một cách quỷ dị như vậy được?!!

Vô thức, trong đầu Nhậm Ngã Tiếu liền chợt hiện ra mấy chữ : Vạn pháp bất xâm.

“Một người bình thường lại có thể vạn pháp bất xâm…” Tâm tình có chút ngưng trọng, nhưng Nhậm Ngã Tiếu rất nhanh cũng đã cười lạnh :“Không phải vừa rồi vẫn còn thi pháp lên người ngươi được sao?”

“Bổn đế không tin, hôm nay lại không gϊếŧ được một phàm nhân như ngươi.”

Nếu đã biết pháp thuật không có tác dụng trên người đối phương, Nhậm Ngã Tiếu liền quyết định, phải đổi một phương thức khác gϊếŧ chết đối phương, đó chính là đem bản mệnh pháp khí của mình triệu hoán ra.

Đó là một thanh mạch đao màu đen, băng lãnh nội liễm, thân đao một khi dựng thẳng, có thể cao hơn nửa người của nam tử trưởng thành. Lưỡi đao được đúc từ vẫn thạch đến từ thiên ngoại, lại dùng tinh huyết của vô số cao thủ tiên môn huyết luyện mà thành.

Ngày ma đao vừa luyện thành, mười dậm thiên khung đều bị mây mù che kín. Trên trời giáng xuống chín chín tám mươi mốt đạo cửu tiêu lôi đình, nhưng vẫn không thể giải trừ lệ khí ở bên trên.

Người bình thường nếu quan sát quá lâu, sẽ trực tiếp lâm vào điên cuồng. Tu sĩ đạo tâm không kiên định, lại càng dễ sinh ra tâm ma, đạo tâm vỡ nát.

Lại nói, làm người có chút im lặng chính là, đường đường là một thanh hung binh đã từng nhuốm máu không biết bao nhiêu người, phá hủy bao nhiêu môn phái, trở thành ác mộng của vô số tu sĩ. Thanh ma đao này lại bị chủ nhân đặt cho một cái tên…vô cùng nên thơ.

Phù Vân.

Thân tự phù vân, tâm như phi nhứ, khí nhược du ti.

Cũng không biết là kẻ nào ngại mệnh quá dài mà đi nhớ thương một thanh ma đao như nó…

( Thân như mây nổi, tâm trôi lãng đãng, hơi thở mong manh. Câu này trích từ Chiết Quế Lệnh, ý chỉ tương tư quá mức mà tinh thần điên đảo, ngày đêm thơ thẩn, mệt mỏi thành bệnh.)

“Phù Vân của ta là ma đao xếp hạng thứ ba trên hung binh bảng của thiên hạ, dù cho không có linh lực gia trì, cũng có thể chém sắt như chém bùn. Ta không tin, thân thể của ngươi còn có thể cứng rắn hơn đao của ta.”

Mạch đao trong tay giơ lên cao, Nhậm Ngã Tiếu liền không chút do dự chém xuống. Lưỡi đao vạch phá không trung, ánh lên một vệt lãnh quang.

Thế nhưng, cũng vào giây phút Phù Vân sắp đem phàm nhân trước mặt chặt làm hai đoạn, thì bầu trời bên ngoài cửa sổ lại đột ngột xuất hiện dị tượng.

Đồng thời, một loại cảm giác nguy hiểm mãnh liệt cũng đã dâng lên trong lòng Nhậm Ngã Tiếu, khiến hắn không thể không ngừng tay.

“Đây là…”

Bầu trời vốn dĩ đang trong xanh, không một gợn mây, thời khắc này lại đột ngột tối sầm lại. Phong vân cuồn cuộn không ngừng, mang đến cảm giác đè nén khôn cùng, chẳng khác gì thiên khung sắp sập xuống, thiên địa muốn băng diệt.

‘Ầm’ ‘Ầm’ Trong vô tận mây đen đang cuộn trào, không ngừng có tia sét lóe lên, truyền tới tiếng nổ vang. Uy áp tựa như một ngọn núi lớn, bắt đầu giáng xuống, khiến toàn bộ đại lục đều chìm trong hoảng loạn.

Lên đến tu sĩ, đại năng, dưới đến yêu vật, tà ma, thậm chí là phi cầm tẩu thú đều kinh hoảng kêu vang, tìm chỗ lẩn trốn.

“Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao thiên địa lại đột ngột biến sắc, còn xuất hiện cả lôi đình?”

“Trời ạ…uy áp này cũng thật là đáng sợ đi, chẳng lẽ có người độ kiếp tấn thăng làm Đại Đế? Nhưng cũng không đúng, năm đó tổ sư gia nhà ta tấn thăng Đại Đế, tràng diện cũng không có lớn đến vậy. Chẳng lẽ là vị kia của Thí Thần Điện sắp phi thăng thượng giới?”

“…”

Cùng lúc đó, thân là người bị tu sĩ trong thiên hạ đồn thổi là sắp phi thăng thượng giới, Đại Thiên Ma Đế lại chỉ cảm thấy bản thân quả thật là sắp sửa ‘phi thăng’.

Bởi vì, hắn phát hiện, uy áp từ trên trời giáng xuống, toàn bộ đều đang phong tỏa lấy chính mình.

Nó mang tới cho hắn cảm giác toàn thân phát lạnh, linh hồn đều không nhịn được mà run lẩy bẩy, xương cốt trên người dưới uy áp khủng bố đó, đều truyền tới tiếng răng rắc như muốn biến dạng.

Thời khắc này, dưới thiên địa chi uy, dù là Đại Đế, hắn vẫn chẳng khác gì một con kiến hôi, không chịu nổi một kích.

“Thiên phạt…”

Thiên phạt, chính là thứ còn đáng sợ hơn cả lôi kiếp. Bởi vì lôi kiếp sẽ chỉ khiến người cửu tử nhất sinh, mà thiên phạt, lại là đem người dồn vào chỗ chết. Uy lực giữa hai bên, căn bản không phải có thể so sánh được.

Trước kia, khi Nhậm Ngã Tiếu còn nhỏ, cũng đã từng nhìn thấy một tên tội tiên bởi vì bị thượng giới trục xuất, trong lúc tức giận đã lỡ lời xúc phạm thiên đạo, cuối cùng liền bị thiên đạo giáng xuống thiên phạt, đánh thành tro bụi.

Thế nhưng, hắn nhớ rất rõ ràng, lần đó, mây đen trên trời cũng chỉ kéo dài mười dặm, quy mô căn bản không có hùng vĩ đến như vậy…

Hắn là lỡ tay gϊếŧ cha hay đoạt vợ của thiên đạo rồi? Có cần thiết phải đón tiếp hắn ‘nồng hậu’ như vậy hay không?

Thời khắc này, Đại Thiên Ma Đế, sợ.

**Không tự tìm chết sẽ không chết. ╮(╯▽╰)╭