Nhà hàng tới giờ đóng cửa cũng là lúc Lâm Bối Na và Trác Nhiên rời khỏi.
Trác Nhiên chìa lòng bàn tay ra, từ tốn nói một câu: "Để anh đưa em về."
Lâm Bối Na lắc đầu: "Không cần đâu, đã phiền anh rồi."
"Không sao, đưa chìa khóa đi."
"Vậy thì cảm ơn anh lần nữa, nhưng em muốn tự về."
Trác Nhiên thấy cô có vẻ kiên quyết, anh cũng không phải hạng ga lăng gì, nếu đã từ chối thì thôi vậy, đặc biệt là tình thế hôm nay. Nhưng Trác Phùng nói đúng, cô ấy có vẻ không được khỏe, vì vậy Trác Nhiên không nói thêm gì, cướp chìa khóa xe trong tay cô rồi tự động mở cửa xe, kéo cô đến.
"Vào đi."
Lâm Bối Na không vào, ương bướng liếc nhìn Trác Nhiên, ánh mắt cực kì sắc nhọn.
Trác Nhiên cũng trân trân nhìn vào cô rất lâu, không ai chịu thua ai.
Lâm Bối Na bình thường là một người rất kiêu ngạo, làm sao chịu khuất phục Trác Nhiên được chứ?
Hiện tại, rõ ràng là thương tích đầy mình.
Trác Nhiên thở phì một hơi bằng miệng, lên tiếng: "Khi tới đây anh đã gặp Trác Phùng. Anh ấy nói hãy chú ý tới em, em không được khỏe."
Chỉ cần nghe đến cái tên của con người ấy thôi cũng đủ để cảm xúc trong cô không thể khống chế, huống hồ gì nghe những lời như vậy.
Lâm Bối Na nghe xong hít sâu, bàn tay cầm túi xách nắm chặt hơn, cô lẩm bẩm: "Anh ấy nói gì cơ?"
Trác Nhiên bắt đầu đả kích: "Anh ấy đã nói như vậy. Chẳng phải anh ấy rất yêu em, tại sao không tự chăm sóc người mình yêu mà phải nhắn nhủ tới người khác? Anh ta có phải sắp ra chiến trường đâu? Chuyện tình yêu là dù sống hay chết vẫn bên nhau." sau đó anh tiến tới gần cô, rất gần: "Em nói, anh ấy là yêu em ư?"
Hơi thở Lâm Bối Na có phần dồn dập, l*иg ngực như bị ép lại.
Sau bao nhiêu chuyện gần đây cô gặp phải, dù không biết là chuyện gì nhưng Trác Nhiên rõ, nhất định cô cần cái ôm vào lúc này, và rõ nhất là không phải từ anh.
Thế nhưng anh vẫn dang hai tay ra, cứng nhắc ôm lấy Lâm Bối Na, vòng tay của anh có phần gượng và nới lỏng. Anh không dám ôm chặt vì sợ cô sẽ đẩy anh ra, sợ sẽ làm cô ngộp, sợ cô sẽ biến mất. Nỗi lo sợ dần tan đi cho đến khi Lâm Bối Na choàng tay ôm bờ vai anh mà khóc.
"Em không làm được, em không làm được..." cô đã hứa sẽ không rơi một giọt nước mắt nào vì Trác Phùng, nhưng đã không làm được.
Nhưng Trác Nhiên lại hiểu lầm câu nói của cô nên trả lời: "Anh không bắt em quên anh ấy, ít ra là trong lúc này, hãy khóc đi, khóc cho đến khi nào thoải mái hơn thì thôi."
Trác Nhiên vỗ về cô. Nước mắt có tác dụng thần kỳ như vậy thật không?
Trác Phùng ngồi trong xe ở bãi đổ, tất cả đều đã thu hết vào tầm mắt.
Trong mắt cô là nước, trước mắt anh là một màu xám xịt.
Trái tim Trác Phùng đau như dao cắt.