Hôm Nay, Vợ Chồng Cậu Ba Bỏ Nhau Chưa?

Chương 57: Chuyện cũ, cảm xúc mới

Cô hai Hoa vừa đi ra từ một tiệm quần áo thì bị một đám người chặn đường. Sống gần ba mươi năm, lần đầu tiên trong đời trải nghiệm cảm giác này, đúng là có chút mới mẻ.

Tâm tình vốn không vui, lúc này lại có người đến tìm phiền toái. Cô thở dài một hơi, ánh mắt nhìn hàng cây cao xa xăm phía trước, thầm nghĩ có lẽ mình không hợp phong thuỷ nơi này thì phải, mới có mấy hôm mà chuyện kéo tới không dứt.

Cô nhìn cậu trai trẻ tuổi đang dùng ánh mắt thô thiển đánh giá mình, vừa bực vừa hỏi: “Các người là ai? Giữa ban ngày ban mặt mà muốn chặn đường cướp bóc hay sao?”

Điều đầu tiên Phạm Đức cảm nhận được là người phụ nữ này ít nhất cũng đã hai mươi lăm tuổi, vóc dáng cân xứng, không phải nét đẹp xinh xắn tươi tắn như hoa đầu xuân, mà là giống như một đoá hoa trưởng thành sau cơn giông bão, vừa mạnh mẽ lại đằm thắm.

Gu của cậu ba Thanh Bách chẳng lẽ là đây? Thảo nào cũng sắp ba mươi mà vẫn chưa cưới xin gì!

Nghĩ vẩn vơ một hồi, hắn mới đáp lời cô: “Khi nãy tôi có thấy cô nói chuyện với cậu ba Thanh Bách, dường như còn cãi cọ không vui.”

Lông mày mỏng của hai Hoa khẽ cong lên rồi nhanh chóng hạ xuống, cô vén lại tóc mai bị gió thổi bay, hờ hững hỏi: “Thế thì đã sao? Các người là người quen của cậu ta, hay là kẻ thù? À mà cái đó cũng chẳng liên quan gì tới tôi cả, tôi và cậu ta đâu có thân thiết gì.”

“Đáng nói ở chỗ là không thân thiết gì đấy.” Phạm Đức cười, nháy mắt ra hiệu với đám tôi tớ đi lên vây xung quanh cô, nói tiếp: “Cậu ba Thanh Bách là con trai nhà tỉnh trưởng tỉnh Giang, chẳng nhẽ không xứng kết bạn làm quen với cô hay sao? Cậu Bách để mắt tới cô là phúc phần của cô, cô có muốn suy nghĩ lại hay không, nghĩ về con đường tương lai rộng mở phía trước.”

Đột nhiên bị đám người cao to lực lưỡng bao vây, hai Hoa nheo mắt, vẻ mặt giận dữ nhìn kẻ ngả ngớn trước mặt mình, đanh giọng nói: “Cậu nói vậy là có ý gì? Thanh Bách bảo cậu đến đây nói mấy lời này với tôi?”

“Cô không cần biết chuyện này, cô chỉ cần ngoan ngoãn đến bên cạnh cậu Bách, vâng dạ nghe lời là được. Vinh hoa phú quý nửa đời sau tuyệt đối không thiếu thứ gì.” Phạm Đức hất mặt, đứa hầu đứng bên lập tức tiến tới muốn bắt lấy cô, bất ngờ giữa chừng lại bị hai Hoa tát một bạt tay, âm thanh chát chúa như trời giáng.

“Các người dám bức ép phụ nữ trước mặt bao nhiêu người thế này, trong mắt các ngươi có còn luật pháp hay không!” Hai Hoa siết chặt nắm tay, tức giận đến hai má đỏ hồng.

Phạm Đức nghe thế lại bật cười, hắn vươn tay muốn chạm vào mặt hai Hoa, nhưng bị cô vô tình né tránh, hắn cũng không giận mà chỉ thu tay lại, cười nhạo: “Luật pháp do tỉnh trưởng quản, chẳng nhẽ ông đành lòng xử phạt con trai mình hay sao?”

Hai Hoa cười lạnh, nói: “Con trai tỉnh trưởng ai tôi cũng biết mặt, nhưng lại chưa từng gặp qua cậu bao giờ. Chẳng lẽ cậu là con rơi bên ngoài của tỉnh trưởng Trần Minh?”

Phạm Đức bị cô xoay vòng vòng đến choáng váng mặt mày, nghĩ là cô đang câu giờ chờ người đến giúp, bèn giận dữ quát: “Tôi đang nói đến cậu ba Thanh Bách! Mà cô nói nhiều như vậy làm gì, sẽ không có ai đứng ra giải vây cho cô đâu. Cô chỉ cần đi theo tôi, tôi sẽ dạy cô làm thế nào để lấy lòng cậu Bách, làm thế nào để có được cuộc sống ăn sung mặc sướиɠ!”

Nào ngờ nghe xong lời này, cô hai Hoa không những không sợ hãi mà còn phụt cười ra tiếng. Cô nghiêng đầu nhìn chếch sang bên trái Phạm Đức, hất cằm hỏi: “Cậu dạy hắn nói mấy lời buồn nôn này à? Đây là cách cậu trả thù tôi sao Thanh Bách, hửm?”

Sống lưng Phạm Đức chợt lạnh, hắn cuống quýt quay người thì tức khắc nhận được một đấm vào mặt.

Thanh Bách chẳng biết đã đến đây từ lúc nào, đã nghe được bao nhiêu, chỉ thấy cậu tàn bạo đấm người chảy máu xong liền xô đẩy đám người bên trong ra, đi tới chắn trước người hai Hoa, nheo mắt nhìn kẻ đang ôm mũi chao đảo đứng đó, hỏi: “Mày là thằng nào, mau báo tên họ ra đây!”

Hai chân Phạm Đức lúc này run rẩy không thôi, hắn chợt nhận ra quan hệ giữa người phụ nữ này với cậu ba Thanh Bách không giống như những gì mình suy đoán, bèn đưa mắt nhìn sang đứa hầu hiến kế cho mình lúc nãy.

Mặt mày nó cũng tái mét, thấp giọng nói bên tai hắn: “Cậu ở lại đây chờ con, con lập tức chạy đi tìm ông chủ Đạt đến giúp ạ!”

Nói xong cũng không nhìn xem Phạm Đức có đồng ý hay không đã vội vã co giò bỏ chạy. Mà hắn lúc này cũng không có thời gian nghĩ nhiều, bởi Thanh Bách đã nhào tới túm cổ áo hắn, hung hăng nói: “Tao hỏi lại lần nữa mày là thằng nào? Tại sao lại lấy danh nghĩ tao làm mấy chuyện hèn hạ này! Mày không trả lời ra lẽ thì đợi tao tống mày vào tù, chúng ta từ từ nói chuyện tiếp.”

Phạm Đức rối rít xua tay, lắp bắp giải thích: “Hiểu lầm... tất cả chỉ là hiểu lầm thôi ạ...”

Một kẻ dầm mưa dãi nắng, lúc nào cũng phải khom lưng cúi đầu trước người khác làm sao chịu được uy nghiêm cùng đe doạ của Thanh Bách, hắn thiếu điều chỉ muốn són ra quần. Ánh mắt hắn đảo quanh bốn phía, nhưng không tìm được chút hi vọng nào.

Bầu không khí căng thẳng đến đỉnh điểm, lúc này một tên tôi tớ không sợ chết bất ngờ nhảy ra, to tiếng nói: “Đây là cậu Đức, con trai của đại gia Vĩnh. Cậu nhà tôi cũng chỉ muốn khiến cậu Bách đây vui vẻ mà thôi, mong cậu Bách nể mặt ông nhà, có thể giơ cao đánh khẽ!”

Thanh Bách ném ngã hắn ta xuống đất, giận dữ hỏi: “Nể mặt ai? Tại sao lại phải nể mặt? Ông Vĩnh không phải chỉ có một đứa con trai là Phạm Sáng sao, đẻ thêm một đứa nữa từ khi nào vậy. Hay là cả đám chúng bây đến đây giả danh hòng muốn lừa gạt người khác?”

Phạm Đức lom com bò dậy, luôn miệng phủ nhận.

Cô hai Hoa thấy người đứng vây xem càng lúc càng nhiều, sợ làm lớn chuyện lại tạo nên mấy lời gièm pha không hay, bèn lén giật vạc áo Thanh Bách, nhỏ giọng nói: “Có lẽ là hiểu lầm thật. Hắn hẳn là muốn lấy lòng cậu, tưởng cậu có ý với tôi nên mới làm liều nhắm vào tôi.”

Cô không nói còn đỡ, vừa nói xong lại khiến cậu nghĩ tới mấy lời dơ bẩn vừa nghe được. Thế là Thanh Bách lại cho Phạm Đức một đấm, sau đó ngồi đè trên người hắn mà đánh.

Hai Hoa tức khắc ngậm miệng không nói nữa, chợt nhận ra hình như mình vừa châm dầu vào lửa thì phải.

Nhưng nếu mọi chuyện chấm dứt ở đó thì không có gì đáng nói, đằng này đám tôi tớ thấy cậu chủ nhà mình bị đánh, chẳng biết tên nào cả gan dẫn đầu hét lên: “Bảo vệ cậu chủ!”, rồi kích động đám đông nhào tới ẩu đả cùng Thanh Bách.

Phạm Đức được kéo ra ngoài, chật vật nhổ ra một chiếc răng đầy máu. Hắn đưa tay lau máu mũi, một lúc sau mới nhận ra tình huống hiện tại khác thường liền gào thét thê lương: “Đừng đánh! Dừng tay lại, không được đánh! Dừng lại, đó là cậu chủ nhà tỉnh trưởng... mau mau dừng lại...”

Bốn phía nháo nhào lấn át tiếng kêu gào thất thanh của hắn, hắn biết lần này mình toang thật rồi!

Hai Hoa không ngờ trên tỉnh Giang lại có kẻ dám ra tay đánh con trai tỉnh trưởng. Cô ngớ người một hồi mới giật mình tỉnh tảo, lập tức gọi người của mình đang nấp gần đó đến giải vây cho Thanh Bách!

Thanh Bách quần áo xộc xệch dựa hẳn vào người cô, giơ tay quẹt đi vệt máu nơi khoé miệng, cười đùa trêu ghẹo: “Cô có người sẵn sao không nói sớm, uổng công tôi nhảy ra làm anh hùng còn bị tẩn no đòn phen này!”

Hai Hoa trừng mắt nhìn cậu, lấy khăn tay giúp cậu lau vết thương trên mặt, cáu gắt nói: “Tôi có nhờ cậu nhảy vào hay sao? Cậu bao nhiêu tuổi rồi, sao vẫn cứ y như hồi nhỏ vậy, đi đâu cũng không chịu dắt theo người, lần nào đánh nhau cũng thua thiệt người ta.”

Nhắc tới chuyện xa xưa, Thanh Bách lại càng thêm vui vẻ, nói: “Còn may là lần nào cũng nhờ có Hoa gọi người tới cứu. Lần này cũng không ngoại lệ nhỉ?”

Bàn tay đang cầm khăn của cô hai Hoa khựng lại mấy giây. Đúng vậy, Thanh Bách từ nhỏ đi đâu cũng không dẫn thêm người theo, mỗi lần bị đánh hội đồng đều là cô chạy tới giúp, sau đó cậu sẽ mè nheo để cô băng bó vết thương cho mình.

Chuyện cũ đã qua, nhưng mỗi lần nhắc lại trong lòng lại dâng trào cảm xúc khác thường thế này.1