Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm

Chương 2: Cuộc sống mới

Hà Bảo Ngân âm thầm bĩu môi một cái, ai mà không biết Lão phu nhân này vốn là thϊếp thất dùng thủ đoạn được nâng lên phù chính. Sau khi chính thất qua đời chứ, cũng chẳng phải là nội tổ mẫu thật của nàng, nhưng chữ hiếu nặng ngàn cân nàng chỉ đành phải cúi đầu.

Hà Bảo Ngân nhẹ nhàng mỉm cười.

“Vâng ạ.”

Mọi con cái đông đủ ngồi quây quần, lão phu nhân nói tới một chút chuyện dưa cà mắm muối lại hỏi tới một chút sự vụ trong phủ. Đúng lúc này, một phụ nhân nước mắt lưng tròng lôi kéo theo một tiểu cô nương quỳ xuống giữa phòng. Hà lão phu nhân hơi nhíu nhíu mày nói.

“Các người đây là có ý gì…”

Phụ nhân kia nghe lão phu nhân hỏi thì bùm bùm mà dập đầu hai cái rồi mới nói.

“Lão phu nhân xin người làm chủ giúp chúng con, người cũng biết đại phòng chúng con chỉ có một mình Kính Chi.”

Nghe nói tới hà Kính Chi, lão phu nhân cũng có phần lo lắng không yên, bà ta đối với đứa cháu trai này vô cùng yêu thương.

“Kính Chi làm sao?”

Phụ nhân kia lại lên cuống cuồng lê đến ôm lấy chân của một nữ tử.

"Tam tiểu thư ta van cầu người cứu Kính Chi đi, dù sao hắn cũng là đệ đệ của người mà."

Lão phu nhân nghe tớ đây thì vô cùng tức giận mà trừng mắt quát lớn. “Ta hỏi là có chuyện gì hả?”

Hà Bảo Ngân nhìn tới đây thì đã biết được là chuyện gì xảy ra, liền nhướng mày cười nhẹ, chuyện hay tới rồi đây. Hóa ra đây chính là tiểu thϊếp Lý di nương của đại bá nàng và nữ nhi của bà ta.

Nếu nàng nhớ không lầm sau chuyện này nữ chính Hà Lưu Ngọc bị đánh một trận thừa sống thiếu chết… Ây ây nàng có nên giúp đỡ một chút không nhỉ.

Mà bên kia Lý di nương đã nói tiếp.

“Huhu… Lão phu nhân con không biết gì hết, chỉ biết Kính Chi mấy ngày trước ra cửa Tam tiểu thư và một nam tử liền tiến lên nói mấy điều thì bị người kia đánh. Sau đó ta vì sót nhi tử mà tìm hắn nói lý hắn liền...hu hu...”

Hà Mộng ở bên cạnh cũng vội nói.

“Nội tổ mẫu, tên kia ăn vạ một mực cắn chặt không thôi chỉ e sẽ ảnh hưởng tới ca ca con. Nhưng tam tỷ thấy như vậy không những không giúp còn thêm dầu vào lửa hại ca ca con.”

Hà Lưu Ngọc ngây ngốc ở đó, lắp bắp.

“Các người nói láo… Nội tổ mẫu người nghe con nói… Mọi chuyện không phải như vậy là Kính Chi…”

Lý di nương nào để nàng nói lại tiếp tục khóc lớn tiếng quỳ tới nắm chặt tay Hà Bảo Ngọc còn cố tình dùng móng tay sắc nhọn cấu vào tay của nàng.

“Tam tiểu thư… ta dập đầu cầu xin người nới với nam nhân kia…”

Hà Lưu Ngọc ăn đau liền hất tay của bà ta ra.

“Ta đã nói rồi, ta cùng người kia không quen khi ấy nói chuyện là vì ta nhặt giúp hắn cái đồ vật kia mà thôi.”

Lý di nương theo cái hất tay nàng mà ngã nhào xuống kêu rên một tiếng. Hà Lưu Ngọc lúc này ngốc luôn rồi nàng đâu có dùng sức như vậy chứ.

“Làm càn… Trước mặt ta mà cũng lớn lối như vậy, thật không muốn để bà già này vào trong mắt hả?”

Lão phu nhân tức giận mà chỉ tay vào mặt Hà Lưu Ngọc quát.

Hà Lưu Ngọc khẽ xoa tay nói.

“Con không có… là do di nương…”

Lão phu nhân mất kiên nhẫn mà ngắt lời của nàng ta.

“Câm miệng, mắt bà già này cũng không có mù. Ta hỏi ngươi Kính Chi xảy ra chuyện tại sao ngươi không giúp…”

Hà Lưu Ngọc cúi đầu quật cường mím môi. “Con không giúp được, đây là đệ ấy tự làm tự chịu…”

Lão phu nhân nghe thấy nàng ta nói như vậy thì tức giận ném tới trên người nàng ta một ly trà.

“Ngươi… Đúng là đồ máu lạnh không màng tình thân. Thật giống mẫu thân hạ tiện kia của người… Người đâu lôi nàng ta xuống dùng gia pháp nghiêm trị.”

Mẫu thân của Hà Lưu Ngọc xuất thân là con gái của một quan viên nhỏ nhưng có sắc đẹp động lòng người. Hà Kính Triển lần đầu nhìn thấy đã động lòng một hai muốn cưới nàng.

Lão phu nhân cực lực phản đối nhưng Hà Kính Triển lại khi dễ con gái nhà người ta vì không muốn ảnh hưởng tới Định Hầu lão gia nên chỉ có thể thú nàng.

Đối với người con dâu này vẫn luôn không vừa mắt nghĩ nàng ta đã quyến rũ nhi tử của mình, sau đó Hà Lưu Ngọc ra đời bà ta thấy bộ dáng giống mẫu thân tới bảy tám phần kia của nàng lại càng chán ghét.

Hà Lưu Ngọc hai tay nắm chặt muốn mở lời phản bác nhưng đã có mấy nha hoàn bà tử bên ngoài đi vào muốn mang nàng đi rồi. Bên cạnh Hà Bảo Ngân đã lên tiếng.

“Khoan đã…”

Hà lão phu nhân thấy Hà Bảo Ngân ngăn cản người của mình thì có chút bất mãn nhưng cũng có chút cố kị nàng, nên giơ tay ra hiệu cho những người kia dùng một chút rồi nhìn Hà Bảo Ngân.

“Bảo Ngân có chuyện gì vậy?”

Hà Bảo Ngân hơi mỉm cười một chút nhìn sang Lý di nương.

“Lý di nương là đang nói tới chuyện của Kính Chi đại ca sao? Cái này là đang muốn nói cái gì vậy đổi trắng thay đen vu oan người khác ư? nhưng mà hình như chuyện này lớn lắm đó không dễ đổi như vậy đâu. Hôm trước ta có nghe nói một chút, chẳng phải là Kính Chi đại ca là nhìn trúng đồ của người kia muốn người ta dâng cho huynh ấy, người ta không có đồng ý huynh ấy liền động thủ mới gây ra chuyện hay sao?”

Lý di nương nghe thấy vậy liền trừng mắt lên nhìn nàng một cái nhưng rất nhanh đã thu hồi lại, nước mắt như mưa mà nói.

“Nào có lý như vậy, là kẻ nào lại dám đổi trắng thay đen vu oan cho Kính Chi như vậy chứ.”

Hà Bảo Ngân khẽ nhún vai.

“Cũng không có gì, chỉ là hôm trước nhà ngoại con có sang thăm con có nhắc tới chuyện này một chút con nghe vốn còn mơ hồ nhưng hôm nay xem như hiểu rõ rồi. Người kia trong miệng di nương còn không phải là Thế Tử Vĩnh Nhạc Hầu Phủ hay sao.”

“Cái… Cái gì? Vĩnh Nhạc Hầu Phủ…” lão phu nhân trừng lớn con mắt như không thể tin nổi.

Lý di nương cũng phát ngốc luôn rồi.

“Sao có thể chứ, kẻ kia…”

Hà Bảo Ngân nhếch khóe môi.

“Ta cũng không biết thế nào mà ngày ấy chuyện đã qua Lý di nương còn mang theo danh thê tử của đại bá hồ nháo giữa chợ kia tiếng lành đồn xa, truyền tới vào tận trong cung.”

“Chậc chậc… Vĩnh Nhạc Hầu Phủ sau đó còn vào cung bẩm tấu với thánh thượng kiện ngươi tội phỉ báng. Mà thế tử kia ngày đó cũng dâng sớ nói vốn không hề quen biết tam tỷ, Kính Chi đại ca muốn cướp đồ cũng thôi đi lại còn bôi nhọ thanh danh của hắn…”

Nàng dừng một chút, đảo mắt nhìn Lý di nương, tiếp lời.

“Mà Lý di nương chỉ là một thϊếp thất lại dám nói mình là chính thất đảo loạn cương thường tìm tới người ta mà lăng mạ sỉ nhục. Kính Chi ca ca còn cố ý đả thương người. Thánh thượng nghe xong liền nổi giận vốn là đại bá sắp được thăng chức nhưng sau chuyện này liền bị giáng hai cấp… Aizzz…”

“Vĩnh Nhạc Hầu Phủ là ai chứ, đấy chính là nhà mẹ đẻ của Hiền phi được sủng ái. Các người cũng không mở mắt nhìn một chút còn muốn đổi trắng thay đen đắc tội người ta. Mà khi ấy ở ngoài đường lớn rất nhiều người chứng kiến đó.”

“Choang..”

Lão phu nhân tức giận đến muốn hộc máu, chuyện lớn như vậy sao bà ta lại không nghe thấy một chút gì cơ chứ. Bà ta lại oán hận nhìn sang Lý Thu Huyền một chút, chuyện này Hà Bảo Ngân có thể biết thì nàng không thể nào không biết cho được.

Lý Thu Huyền nhận được ánh mắt kia của Hà lão phu nhân thì liền biết được ba ta nghĩ gì liền nói.

“Cái này cũng không thể trách ta được. Xưa nay chuyện riêng trong nhà như thế này trong phủ chúng ta đã có quy củ là không được với tay quá dài…”

Hà lão phu nhân cứng họng không thể nói gì, bởi vì quy củ này chính là bà ta nói ra khi Lý Thu Huyền tiếp nhận việc quản gia. Lúc ấy vì sợ cánh tay của Lý Thu Huyền dài, lời đã nói kia không ngờ hôm nay lại bị Lý Thu Huyền lấy ra làm lý do để nói. Bực tức không thể làm gì bà ta chỉ có thể tức giận với Lý di nương.

“Tiện nhân… Ngươi nói rõ cho ta…”

Ly di nương lúc này cũng bị dọa sợ rồi, lắp bắp: “Thϊếp thân…”

“Rầm…”

Còn chưa để bà ta kịp nói cái gì thì bên ngoài đã có một người từ bên ngoài đi vào không nói một tiếng trực tiếp đạp cho Lý di nương một phát.

Hà Kính Triển hai mắt đỏ ngầu tức giận nắm lấy tóc của Lý di nương mà kéo ngửa ra sau, lớn tiếng mắng.

“Tiện nhân … Ngươi là cái thứ gì mà dám ra ngoài rêu rao là thê tử của ta.”

“Ngày thường để người dạy dỗ nhi tử cùng nữ nhi vậy mà ngươi dạy bọn chúng thành bộ dáng gì hả? Cướp đồ của Thế tử Vĩnh Nhạc hầu Phủ, phỉ báng còn động thủ đả thương người… Tốt… Tốt lắm… Ta bị giáng hai cấp, phạt bổng lộc đều là nhờ phúc của các người.”

Lão phu nhân nghe nhi tử nói đến đây thì trực tiếp ngã xuống ngất đi. Trong viện là một mảng náo loạn. Một vở kịch đặc sắc cứ như vậy mà cụt ngủn hạ màn. Nhưng mà Hà Bảo Ngân biết lần này mẫu tử Lý di nương xong rồi.

Hà Bảo Ngân theo chân Lý Thu Huyền trở về viện của mình. Lý Thu Huyền nắm tay nữ nhi nói.

“Con đó, sau này muốn làm gì cũng phải nói với mẫu thân một chút. Đừng để người ta nắm tóc hiểu chưa.”

“Dạ.”

Hà bảo Ngân ngoan ngoãn mà gật đầu, còn âm thầm le lưỡi, nàng là muốn ban ân tình cho nữ chính để tránh xui xẻo mà.

(còn tiếp)