Theo bản năng, Vân Kiều nắm chặt ống tay áo hắn, hàng mi run rẩy. Tuy thần trí nàng không còn minh mẫn nhưng nàng nhận ra hắn đã đến.
Vân Kiều kéo khoé môi, lộ ra nụ cười, thoáng chốc nước mắt rơi xuống.
“Chàng…đã đi đâu vậy?” Hơi thở nàng mỏng manh, hắn phải cúi thấp người mới có thể nghe rõ được: “Sao bây giờ chàng mới tìm ta?”
Tựa như oán trách, lại giống như làm nũng.
Giống như móng vuốt của con mèo nhỏ cào vào trái tim hắn.
Nói xong câu này, Vân Kiều nhắm mắt lại, lông mi cong vυ't như cánh bướm khép lại, hơi thở càng mỏng manh hơn, như thể ngay sau đó sẽ ngừng thở. Bùi Thừa Tư không còn bộ dạng ung dung điềm tĩnh thường ngày, cánh tay đang ôm nàng run lên: “Là do ta sơ suất, A Kiều, do ta…”
Thái Tử cao cao tại thượng đang cúi người quỳ gối, cẩm y tinh tươm nay đã dính đầy bụi đất.
Trần Cảnh khoanh tay đứng nhìn, cảnh tượng trước mắt nằm ngoài dự liệu của hắn.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy Bùi Thừa Tư thất thố như vậy, ngay cả khi vừa mới vào kinh, người này cũng cực kì đề phòng, không hề sợ hãi. Quyền thế trong tay ngày càng mạnh, hắn càng trở nên kín kẽ hơn.
Nhìn qua tưởng chừng rất dễ xử lý, nhưng thật ra mềm không được, cứng cũng không xong.
Lật Cô ở bên cạnh nở nụ cười, trên mặt đều là vẻ trào phúng.
Không cần hỏi nhiều, nàng khá chắc thân phân của người này, hắn chính là phu quân mà Vân Kiều luôn canh cánh trong lòng, vất vả tìm kiếm. Hắn không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả, hơn nữa còn sống rất tốt.
“Trên lưng nàng có vết thương…” Lật Cô mở miệng, sau đó ho khan liên tục, lời nói cũng dở dang.
Bùi Thừa Tư cẩn thận tránh nơi đó, rồi ôm nàng lên, phân phó tuỳ tùng: “Đi thỉnh thái y mau!”
Kinh Triệu Doãn nghe tin Thái Tử giá lâm vội vàng chạy tới, nhìn thấy Bùi Thừa Tư ôm một nữ nhân từ trong tù ra, hắn biết chuyện này không xong rồi.
Hắn hoảng hốt đến mức vấp chân té ngã, sau đó vội lồm cồm bò dậy, thuận thế quỳ trên mặt đất hành lễ.
Ở trong triều, Thái Tử có tiếng là người hiền lành, Kinh Triệu Doãn vừa chảy mồ hôi, vừa nghĩ cách giải quyết chuyện này. Hắn còn chưa kịp mở miệng, chỉ mới ngẩng đầu lên, trên vai đã bị ăn một cước, ngã lăn xuống đất.
“Cút!” Âm giọng Bùi Thừa Tư ngập tràn sát khí, hắn không chút chậm trễ, ôm Vân Kiều rời đi.
Còn Trần Cảnh thì ở lại.
Thái Tử tức giận đến tận đây, Kinh Triệu Doãn đã biết chức quan này không thể giữ được, hắn vội quỳ xin Trần Cảnh giúp đỡ: “Thái Phó, cứu ta!”
Kinh Triệu Doãn này từng là môn sinh (học trò) của lão Quốc Công, miễn cưỡng cũng có thể xem là có quan hệ họ hàng với Trần Cảnh.
Kỳ thật hắn có chút học thức, chỉ là lỗ tai mềm quá, mọi chuyện trong nhà đều do phu nhân và thê đệ quyết, hành xử vô cùng hồ đồ.
“Ta cứu ngươi không nổi,” Trần Cảnh thờ ơ đáp: “Ngươi tự cầu phúc đi!”
“Thái phó,” Kinh Triệu Doãn tiến lên hai bước bằng đầu gối, van xin: “Xin ngài nói rõ!”
Cai ngục xung quanh sớm đã tránh đi.
Trần Cảnh hạ mắt nhìn hắn, ngẫm nghĩ rồi thấp giọng nói: “Trước đó vài ngày, thê đệ của ngươi gây chuyện, đưa một nữ tử vào ngục, muốn ép nàng phải khuất phục!”
Kinh Triệu Doãn nhớ đến việc này, giọng run rẩy: “Nàng ta là…”
“Khi Điện Hạ lưu lạc ở dân gian, từng kết tóc phu thê với một người,” Trần Cảnh không kiêng kị gì, nhắc đến một chuyện: “Vốn Điện Hạ luôn nhớ đến tình xưa, cộng thêm việc này khiến ngài ấy càng thêm áy náy, đừng nói là vị trí trắc phi, nói không chừng vị trí Thái Tử Phi kia ngài ấy cũng muốn cho nàng!”
Nói xong hắn liền nhíu mày.
Vốn dĩ hắn đã tạm thời khuyên ngăn được Bùi Thừa Tư, nhưng xem tình hình hôm nay, chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ.
Kinh Triệu Doãn không nói ra được lời nào, sắc mặt tái mét.
Tuy hắn sợ thê tử, nhược điểm mềm tai, nhưng không phải kẻ ngu dốt, hắn biết Thái Tử sẽ không bỏ qua cho mình, mà Trần Cảnh nói hết những điều kiêng kỵ, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Lần này hắn không thể sống nỗi.
Nếu là người thức thời, hắn nên chết một mình.