Trước khi hắn tìm đến Bùi Thừa Tư, hắn đã điều tra những chuyện này, hắn biết những năm gần đây Bùi Thừa Tư lăn lộn ở dân gian, sau đó, thành thân với một tiểu cô nương xuất thân bình thường ở Bình Thành.
Đối với chuyện này, Trần Cảnh không có hứng thú, cũng không để tâm nhiều. Dù sao ai cũng biết, một nữ tử xuất nhân tâm thường được làm Thị Thϊếp ở Đông Cung cũng xem là miễn cưỡng. Nếu Thái tử nhớ đến tình xưa thì có thể phong thành Trắc phi, cũng xem như làm tròn đạo nghĩa.
“Ta sẽ sai người đến Bình Thành đón nàng,” Bùi Thừa Tư nói: “Nàng là thê tử kết tóc cùng bái thiên địa với ta!”
Cho dù Trần Cảnh hiểu biết rộng rãi cỡ nào, khi nghe được ý tứ trong lời nói của hắn, y cũng suýt phải thất thố.
“Chuyện này,” Vốn Trần Cảnh đang muốn né tránh không đưa ra ý kiến, hắn không muốn tham gia quá nhiều về chuyện lựa chọn Thái Tử Phi, song, lại không ngờ Bùi Thừa Tư lại có chủ ý như vậy, cuối cùng hắn không thể nhịn được khuyên nhủ: “Dựa theo xuất thân của người kia, chỉ e là khắp triều đình đều sẽ cực lực phản đối!”
“Huống chi…”
Huống chi, các thế gia đại tộc trước đó phần lớn là lấy quan hệ thông gia ra để trao đổi lợi ích, ngồi chung thuyền với nhau. Chọn một Thái Tử phi xuất thân cao quý có thể thu nạp thêm thế lực, giảm bớt không ít phiền toái không đáng có.
Nếu như khăng khăng lập nữ tử thường dân làm Thái Tử phi, tương lai sẽ làm mẫu nghi thiên hạ, sợ là triều thần sẽ lật tung trời đất lên.
Không phải Bùi Thừa Tư không hiểu đạo lý này, nhưng hắn vẫn cố chấp nói: “Nếu không có nàng, ta sẽ không thể có ngày hôm nay!”
“Nàng ta và Điện hạ quen nhau từ khi ngài chưa có gì, nhiều năm chung sống với nhau đương nhiên có tình cảm, ngài nên phân rõ, đã ngồi lên vị trí Thái Tử rồi thì không nên cảm tính nữa!” Trần Cảnh không cứng nhắc đối đầu với hắn, ngược lại chỉ khuyên nhủ: “Huống hồ chức trách của Thái Tử Phi không phải người thường có thể gánh được, đối với nàng ta, làm Thái Tử Phi chưa hẳn là chuyện tốt nếu không muốn nói là “tra tấn” nàng!”
“Ngài thương yêu nàng ấy, bao bọc nàng ấy trong nhung lụa, không phải tốt hơn sao?”
Lời nói của Trần Cảnh khiến Bùi Thừa Tư trầm mặc, cho đến khi xe ngựa dừng trước cửa phủ, hắn nói: “Tạm gác chuyện này lại, đợi nàng vào đến Kinh thành rồi nói!”
Trần Cảnh nhìn thấy thái độ hắn hoà hoãn, trầm giọng đáp: “Vâng!”
Lúc Vân Kiều tỉnh dậy đã là chiều tà, nàng nhìn ra cửa sổ thấy sắc trời dần tối đi. Vân Kiều cảm thấy đầu mình như búa bổ, nàng cắn môi, quan sát nơi xa lạ này.
Một phụ nhân đẩy màn cửa đi vào, trong tay mang theo chậu nước, thấy nàng tỉnh dậy liền cười: “Cô nương tỉnh rồi!”
“Ta đang ở đâu vậy?” Vân Kiều đỡ trán, nàng thấy trên tay mình đã được băng bó gọn gàng, bấy giờ nàng mới nhớ đến chuyện ở Duyệt Lai lâu, bỗng chốc cơn giận kéo đến.
“Thị vệ kia đua cô nương đến, nói rằng cô nương va chạm với xe ngựa của quý nhân, may mà quý nhân không tính toán, còn cho người đưa cô nương đến y quán!” Phụ nhân kia ngồi bên cạnh nàng, cầm cổ tay nàng bắt mạch, rồi gật đầu nói: “Tốt hơn rồi!”
Nghe phụ nhân kể, Vân Kiều nhớ đến chuyện ban chiều, lúc đó nàng mơ mơ màng màng, ký ức rất vụn vặt.
“Dược tính của mê dược trong người cô nương rất mạnh, có thể làm cho người ta mê man cả một ngày, cũng may phân lượng không nhiều!” Phụ nhân chỉ vào lòng bàn tay Vân Kiều, cảm thán: “Cũng may cô nương có thể ngoan cường tàn nhẫn ra tay bản thân!”
Lúc xử lý vết thương, nàng còn phải gắp ra những mảnh sứ vụn nhỏ bé, khiến người khác phải giật mình.
Tay nàng hơi co lại, cơn đau nhức từ trong xương truyền đến, Vân Kiều hít một hơi. Nàng cảm ơn phụ nhân ngồi bên cạnh, sau đó rời khỏi y quán.