Điền Trọng Ngọc ngơ ngác nhìn Vân Kiều thay đổi thái độ mà không rõ nguyên nhân
Vân Kiều lười phải nhiều lời với hắn, nàng vừa định đứng dậy thì bị Điền Trọng Ngọc đưa tay cản lại: “Ngươi làm vậy là ý gì?”
“Ngươi nói xem?” Không hiểu sao nàng cảm thấy chóng mặt, nàng tự véo mình một cái mới tỉnh táo lại. Vân Kiều hấc tay Điền Trọng Ngọc ra, cười lạnh: “Sao thế, muốn đợi đến khi giáp mặt hắn mới chịu ngã bài hả?"
Điền Trọng Ngọc ngẩn người, hắn lục lại đoạn nói chuyện vừa rồi, cuối cùng mới có phản ứng: “Ngươi lừa ta?”
“Là lão già họ Phùng kia sai người đến phải không?” Phí hết nửa ngày ở nơi này, Vân Kiều cẩn thận suy nghĩ mối quan hệ ở đằng sau, nàng cũng không cần khách khí nữa.
Hôm trước oan gia ngõ hẹp, nàng gặp Phùng Thái ở đây, cho dù nàng ngó lơ hắn nhưng Phùng Thái vẫn còn ghi hận mối thù làm ăn năm đó. Phùng Thái là quản sự ở dây, muốn hỏi chuyện của nàng từ tiểu nhị cũng không khó, sau đó lập ra cái bẫy như thế này.
Chẳng trách thái độ của tiểu nhị khác lạ, hoá ra, hắn bị Phùng Thái sai đến đây để gài bẫy nàng.
“Lão Phùng kia vẫn không thay đổi gì, tự cho mình là đúng, lão ta luôn cho rằng bản thân mình rất thông minh…” Đột nhiên cảm giác choáng váng kia lại ập đến, Vân Kiều không khỏi nhíu mày.
Sau khi bị nàng phanh phui, Điền Trọng Ngọc lại không hoảng, ngược lại còn thong thả ngồi lại chỗ cũ, ung dung đánh giá nàng, thậm chí còn phụ hoạ: “Ngươi nói không sai, là Phùng quản sự nhớ thù cũ!”
Thân thể của Vân Kiều trước giờ rất tốt, không dễ bị hoa mắt chóng mặt, hơn nữa, với thái độ của Điền Trọng Ngọc thì dù nàng có ngốc đến mấy vẫn hiểu được.
“Ngươi!” Vân Kiều nhìn chén trà nhỏ trên bàn, cố giữ bình tĩnh: “Ngươi đã bỏ gì vào trà?”
“Thứ có thể giúp ngươi ngủ một giấc thật ngon!” Điền Trọng Ngọc nhẹ nở nụ cười: “Ta cũng cảm thấy ý tưởng của Phùng quản sự không đáng tin, cho nên phòng bị bỏ thêm một chút!”
Sắc mặt Vân Kiều thay đổi, nàng không thể ngờ, trước thanh thiên bạch nhật mà có người dùng thủ đoạn đê tiện thế này. Song, nàng cũng biết hiện tại không phải là lúc chất vấn hắn, nàng cắn mạnh lên đầu lưỡi, đứng dậy đi ra ngoài.
Chén trà nhỏ kia, cùng lắm nàng chỉ nhấp môi, cho nên vẫn còn chút lý trí.
Nhưng Điền Trọng Ngọc dễ dàng kéo tay nàng ngồi lại, hắn thấp giọng nói: “Ta khuyên ngươi đừng giãy giụa vô ích, nếu làm ầm lên, ta thì không sao, còn thanh danh của ngươi thì xem như bỏ. Chuyện này mà truyền ra, chỉ e là phu quân đang lẩn trốn của ngươi sẽ càng trốn xa hơn…”
Hắn còn chưa uy hϊếp xong thì nghe một tiếng vang giòn giã, chén trà trước mặt Vân Kiều bị ném trên mặt đất.
Ngay sau đó, bình trà Minh Tỉnh quý giá cũng nát theo.
Tiếng động này hơi lớn, thu hút ánh nhìn của khách khứa trong tửu lầu, tuy cách màn trúc nhìn không rõ, nhưng Điền Trọng Ngọc đã lắp bắp kinh hãi, hắn không ngờ Vân Kiều dám làm vậy.
Trước giờ hắn phong lưu, mấy năm nay không dụ dỗ thì hắn uy hϊếp, luôn nắm chắc phần thắng trong tay, đây là lần đầu tiên gặp một người cứng rắn như vậy.
Thấy Vân Kiều muốn đi ra ngoài, Điền Trọng Ngọc định ngăn lại, ngay lúc này hắn cảm thấy cổ tay mình đau nhói, máu tươi chảy ra…Vân Kiều nhân lúc hắn hoảng hốt đã giấu mảnh sứ đi.
Có một người không rõ nguyên nhân là gì vội chạy đến, hắn gặp ngay Vân Kiều ở màn trúc, trên mặt đất là một đống lộn xộn trà hoà lẫn máu tươi, hắn sợ đến mức không nói được lời nào.
Hiện giờ Vân Kiều không tin bất cứ ai, nàng sợ người trước mặt này cũng là người cùng phe với Phùng Thái và Điền Trọng Ngọc, nàng siết chặt tay, không nói gì bước thẳng ra cửa.
Mảnh sứ sắc bén cứa qua lòng bàn tay của nàng, tuy có đau nhưng nó giúp nàng tỉnh táo hơn.
Đường phố Trường An rộng lớn đông người qua lại. Nàng bước nhanh hơn, gấp gáp muốn trở về Nguyên phủ, đợi đến khi tỉnh táo nàng sẽ tính sổ với hai tên kia.
Vừa nâng mắt lên, nàng phát hiện phía trước có một chiếc xe ngựa đang lao đến.
Những người khác lần lượt né tránh, tinh thần nàng không minh mẫn cho nên né không kịp, cả cơ thể nàng ngã trên đất.
Cả người đau đớn, khi nàng mở mắt ra, bánh xe đã đến gần trong gang tấc.
Nếu xui xẻo, nói không chừng máu nàng sẽ bắn xa ba thước.
Nhất thời hồn vía lên mây, nàng nghe phu xe vừa sợ hãi vừa tức giận nói: “To gan, dám quấy nhiễu xa giá của Điện hạ!”