Quan Hệ Bí Mật

Chương 5: Hoang đường

Sáng sớm ngày hôm sau, người hầu thật cẩn thận cúi đầu bưng nước rửa mặt tới, lại lặng yên không một tiếng động đóng cửa đi ra ngoài.

Trong rèm trướng, một đôi nam nữ trần trụi quấn lấy nhau.

Một lát sau, Ân Trọng dần dần tỉnh, đầu đau giống như là bị cái gì nghiền qua. Bên ngoài ánh mặt trời đã lên cao, hắn híp híp mắt, thấy một nữ tử trắng nõn kiều nộn rúc vào trong l*иg ngực mình, đầu tóc đen rối tung dán lên ngực.

Ân Trọng rất ít khi làm thị thϊếp ở trong phòng của mình, hắn đoán là đêm qua mình uống say nên mới lăn lộn tới đây, quên gọi người đưa trở về. Nhưng cùng lắm ôm nữ nhân tỉnh lại, khiến hắn cũng có vài phần ôn nhu.

Nữ tử tóc dài như mực, mơ hồ có thể thấy được làn da trắng nõn kiều nộn điểm xuyết loang lổ vệt đỏ, chắc là đêm qua bị hắn lăn lộn để lại.

Ân Trọng cũng biết mình lúc trên giường thực sự có chút thô lỗ, nhưng từ trước đến nay hắn cũng không muốn áp lực ủy khuất chính mình.

Chăn khó khăn lắm mới che khuất bộ ngực của nữ nhân, nhưng vẫn hiện vệt đỏ theo đường cong phập phồng hoàn toàn đi vào trong đệm chăn, chọc người……

Cơ hồ trong nháy mắt, liền gợi lên hứng thú của hắn.

Ân Trọng là một tên thô lỗ, muốn làm cái gì thì làm. Hắn giơ tay cầm một bên mềm mại, đang cảm khái xúc cảm, đã nghe người trong l*иg ngực vô ý thức mà hừ một tiếng, vừa kiều vừa mị, Ân Trọng cứng.

Hắn một phen xốc chăn lên, đứng dậy vừa muốn nhào lên, đã bị khuôn mặt trong tóc đenlộ ra dọa sợ.

Tại sao lại là Lục Uyển Ninh?!

Ân Trọng như sắp hồn phi phách tán, trong nháy mắt liền nhảy xuống giường. Tầm mắt nhịn không được đi xuống, dừng lại ở trên đệm giường thấy một vệt lớn lạc hồng —— không, thế này không thể gọi là lạc hồng……là vũng máu.(Đậu má nó bạo)Tim Ân Trọng trong nháy mắt thật lạnh thật lạnh, đầu óc cũng trống rỗng.

Mất đi chăn có chút lạnh nên Lục Uyển Ninh bắt đầu tỉnh lại. Không rảnh tiếp tục lo tiêu hóa chuyện vừa rồi, Ân Trọng theo bản năng tiến lên lấy chăn quấn chặt nàng, xoay người từ trên mặt đất nhặt qυầи ɭóŧ lên.

Chờ hắn quay đầu lại, đã thấy Lục Uyển Ninh mắt mở to hồng toàn bộ hai mắt, nghi hoặc mờ mịt mà nhìn mình, ngay sau đó bỗng nhiên ngơ ngẩn rơi lệ.

“Tiểu Ninh……” Ân Trọng sống 34 năm, hành quân đánh giặc mười tám năm, nhưng bây giờ đầu hắn lại hoảng loạn như vậy.

Trên đời này lại có việc hoang đường như vậy, đứa nhỏ hắn nhìn lớn lên, được hắn coi như con mình, bây giờ lại bị hắn uống say cưỡng bức…… Loại sự tình này nếu phát sinh ở trên người người khác, sợ là sẽ bị hắn phỉ nhổ đến chết. Tưởng tượng đến hắn mấy năm nay trong sạch bằng phẳng, quãng đời còn lại lại phải đeo trên lưng tự trách cùng bêu danh, Ân Trọng không khỏi có chút hoảng hốt.

Thấy dáng vẻ này của hắn lo lắng đêm qua của nàng đều thành thật, Lục Uyển Ninh càng thêm thống khổ, xoay người nằm ở trên gối đầu thấp giọng nức nở.

Ân Trọng tức khắc hoảng loạn lên, “Tiểu Ninh, con, con đừng khóc…… Là bá phụ có lỗi với con ta xin lỗi con……” Nói xong bỗng nhiên hắn hung hăng đánh một cái tát ném ở trên mặt mình “Là ta đáng chết!” Ngay sau đó lại là hung hăng thêm một cái tát.

Lục Uyển Ninh nghe xong đầu tiên là sửng sốt, rõ ràng ý tứ của hắn thì lập tức khóc càng thêm thương tâm, cắn răng run giọng nói: “Người đi…… Người đi ra ngoài!”

Ân Trọng rời đi, Lục Uyển Ninh nhặt lên từng cái áo trong rách nát mặc vào, cuối cùng mặc xong áo ngoài, nàng hồng mắt nhìn kính chải chải tóc, rửa mặt, nhìn quanh phòng ngủ một vòng, cuối cùng vẫn là nhìn vết máu khô cạn trên giường ngơ ngẩn rơi lệ.

Nàng biết xuân tình đêm qua là một sai lầm, cũng không dám hy vọng xa vời cái gì, nhưng không nghĩ tới nam nhân này sẽ như thế, nhẫn tâm tuyệt tình, chỉ ngóng trông đem tất cả phủi sạch sẽ……

Lục Uyển Ninh giơ tay lau đi nước mắt, cắn răng cố nén hạ thể khó chịu, hốt hoảng rời khỏi nơi thương tâm này.

Đứng ở hành lang gấp khúc ngay chỗ rẽ Ân Trọng nhìn hình bóng nàng thương tâm, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, ngay sau đó đem mình nhốt ở thư phòng suốt một buổi sáng.

Sau giờ ngọ, thị thϊếp tuổi trẻ nhất đi đến, mượn cớ mang trà vò khăn chua chát nói: “Gia tối hôm qua lại từ chỗ nào tìm được một tiểu mỹ nhân vậy? Nũng nịu mà gọi một đêm, thϊếp thân nghe xong đều tâm can sinh đau. Tấm tắc, nàng ta cũng không phải giống chúng ta da dày thịt béo, gia thật đúng là nhẫn tâm……”

Ân Trọng đầu tiên là một trận chột dạ, nhưng sau khi nghe được tới câu này bỗng nhiên phát hỏa, đột nhiên quăng ngã cái ly quở mắng: “Chuyện không cần nói thì câm miệng lại!”

Tiếng động lớn tức khắc rước lấy mấy người thích xem náo nhiệt. Ân Trọng nhìn tỳ nữ phụ nhân một đám vui sướиɠ khi người gặp họa, trong lòng càng phiền loạn, đơn giản gọi quản gia tới, từng người cho mười vạn lượng tống cổ ra khỏi phủ.

Việc này làm ba thị thϊếp sợ hãi, ồn ào đi lên ôm lấy đùi hắn khóc thút thít cầu xin.

Không biết vì sao, Ân Trọng bỗng nhiên nhớ tới buổi sáng Lục Uyển Ninh nhào lên trên giường thương tâm rơi lệ, trong lòng một trận quặn đau, rốt cuộc lười nghe, ném rất cả ra ngoài.

Ân Trọng suy nghĩ nửa ngày cũng không biết nên cứu vãn chuyện hoang đường sai lầm này ra sao, nhưng vẫn là quyết định đi tới cửa thỉnh tội.

Nhưng mà liên tiếp nửa tháng Lục Uyển Ninh đều trốn ở trong phòng không chịu gặp hắn, trong lòng buồn khổ không nói, cuối cùng Ân Trọng vẫn phải trở về quân doanh.

Nàng trốn một lần này chính là nửa năm.