Ngốc Thê

Chương 3

Cảnh Hạo nằm trên giường nhìn thiếu niên vì mình mà bận rộn, hoặc là nói vì thân thể này mà bận rộn, chậm rãi nhắm mắt ngủ.

Hắn mơ một giấc mộng, mơ thấy chính mình một ngày trước khi trọng sinh...

Cảnh Hạo có một đệ đệ cùng cha khác mẹ kém hắn 5 tuổi tên là Cảnh Kha. Hắn còn có một vị hôn thê tên Phan Hiểu Nhu, người cũng như tên ôn nhu hào phóng, thành thục lại kiều mị. Hai người kết giao đến nay cúng đã gần 8 năm, chuẩn bị kết hôn.

Có một đệ đệ giúp sức trong công việc, một hôn thê khéo léo hiểu ý, hắn cho rằng sinh hoạt của mình thật hoàn mỹ, nhưng đáng tiếc...

Lúc này, hắn đang ở trong văn phòng, một tay gõ gõ lên bàn làm việc , đối diện là một nam nhân đã sớm đổ mồ hôi đầy đầu, đôi mắt nhỏ một mí thỉnh thoảng hướng nhìn tới Cảnh Hạo rồi lại không dám dừng một giây liền rời đi, khắp khuôn mặt là thấp thỏm bất an.

Nhát gan như vậy mà cũng dám tới làm phiền hắn?

Lạnh lùng nhìn thoáng qua đôi nam nữ đang triền miên trên màn hình, âm thanh rêи ɾỉ kịch liệt, đây không phải là người khác mà đúng là đệ đệ cùng hôn thê tốt của hắn a.

Bàn tay đã sớm nắm thành quyền, khớp xương trở nên trắng bệch, sắc mặt lại như thường không nhìn ra cảm xúc biến hóa nào. Tuy vậy người quen biết với hắn lại biết đây là điềm báo Cảnh Hạo tức giận.

Chỉ có trước mặt người ngoài, hắn mới có thể biểu hiện ra một bộ biểu tình bình tĩnh.

Nam nhân mắt nhỏ dùng sức nuốt nước miếng, giơ tay lau mồ hôi, thịt mỡ trên mặt đều run nhè nhẹ.

" Nói đi! Muốn bao nhiêu?" Thanh âm đạm bạc mà trầm thấp vang lên ở văn phòng an tĩnh phá lệ lạnh băng.

Nan nhân cả người run lên, thiếu chút nữa không có cốt khí mà mềm xuống, nếu không phải vì khoản 50 vạn vay nặng lãi kia , đánh chết hắn cũng không làm loại chuyện này.

" Một trăm vạn... Tôi tôi tôi đều đem phim ảnh đưa cho cậu!" Nam nhân tựa hồ muốn cho thanh âm chính mình kiên cường một chút liền thẳng lên sống lưng.

Cảnh Hạo hừ lạnh một tiếng hần như không thể nghe thấy, dựa vào lưng ghế, " Muốn ăn còn rất lớn"

" Cảnh tổng cũng không nghĩ đem đoạn video này phát ra ngoài đâu đúng không? Hoặc là đem gửi cho truyền thông, thù lao có khả năng sẽ nhiều thêm một chút..." Sắc mặt nam nhân mắt nhỏ biến đổi, bắt đầu nói ra lời uy hϊếp.

" Ông cho rằng ông có thể đi ra khỏi cánh cửa này sao?" Cảnh Hạo cười lạnh, đứng lên đi ra khỏi bàn làm việc, nam nhân còn không kịp phản ứng đã bị một chân đá ngã lăn trên mặt đất phát ra một tiếng trầm đυ.c.

" Cậu cậu... Gϊếŧ người là phạm pháp." Nam nhân bắt đầu sợ hãi, khống dám bò dậy, nghẹn đỏ mặt trừng mắt nhìn hắn.

" Phạm pháp? Ông truyền bá video da^ʍ tục là không phạm pháp?" Cảnh Hạo không chút lưu tình dẫm lên bàn tay của nam nhân, " Nói, ai phái ông tới đây?"

Hắn không cho rằng loại người nhát gạn yếu đuối này dám tới tìm mình, sau lưng khẳng định là có người thúc đẩy.

Hắn không nghĩ ra là ai. Từ khi tiếp nhận công ty có bao nhiêu người mộng tưởng kéo hắn xuống đài, hắn đều xem ở trong mắt. Nhìn bọn họ lợi dụng nhau, hắn đều khịt mũi coi thường.

Nhưng mà, hắn sẽ không thể nào tha thứ cho hai người kia phản bội.

Nam nhân vừa nghe, lạnh run mà co lại thành một đoàn, thân hình khổng lồ nằm đó có vẻ thật buồn cười.

Ông ta biết người này có thể khiến mình chết một cách vô thanh vô tức, nhưng là ông ta không muốn chết. Truyền bá video ô uế nhiều lắm là ngồi tù mấy năm, khi ra tù lại là một hảo hán," Là một... một người phụ nữ kêu tôi đưa cho cậu, tôi cũng không biết là ai... Tôi đảm bảo là chưa từng thấy qua."

" Phụ nữ như nào?" Cảnh Hạo nhíu mi, buông ra đôi chân, từ trên cao nhìn xuống nam nhân.

Lão ta có một dự cảm, nếu mình nói dối, hắn liền đem mình bóp nát.

" Cô ta... Cô ta mang khẩu trang, tôi tôi tôi không thấy rõ, cô ta chỉ kêu tôi đem video này giao cho cậu."

Cau mày, hắn biết Phan Hiểu Nhu không có ngu như vậy, sẽ đem bằng chứng bất lợi với mình giao cho người khác. Người này rốt cục là ai, không cần đoán nhiều hắn đại khái có thể nghĩ đến.

Trần Dao, mẹ của Cảnh Kha.

Từ lúc hắn tiếp nhận công ty đến nay, duy nhất có một người mãnh liệt phản đối.

Người này, vì tài sản mà ngay cả con ruột đều có thể bán đứng.

" Cút!"

Nam nhân có lẽ là sợ hãi, vừa nghe thấy chính mình có thể đi ngay cả mục đích mình đến đây là gì cũng quên, hoảng loạn kéo cửa bỏ chạy ra ngoài.

Cánh cửa đóng lại, Cảnh Hạo đột nhiên cảm thấy vô lực. Mấy năm nay hắn đối với Phan Hiểu Nhu cũng không tệ, không nghĩ tới cô ta lại dùng phương thức này để báo đáp mình, đối tượng lại là đệ đệ mình? Là người trẻ tuổi có năng lực hấp dẫn hơn sao? Lại nói, hắn đã 31 tuổi, đệ hắn mới có 26. Được rồi, làm người tốt một lần, thành toàn cho họ đi!

Dùng sức lau mặt, lại liếc nhìn một cái hình ảnh trên màn hình, phải dùng sức áp xuống mới không đem nó ném vào thùng rác.

Đúng lúc này, di động vang lên, buồn bực bước tới cầm lấy, nhìn thấy tên người gọi liền tự giễu cười một tiếng. Trên mặt xẹt qua biểu tình, đặt điện thoại bên tai nghe, hắn cũng muốn nghe xem Phan Hiểu Nhu nói cái gì.

" Hạo? Anh có rảnh sao? Em có việc muốn cùng anh nói, có thể tới nhà em một chuyến được không?"

Cảnh Hạo trực tiếp đáp ứng, sau đó lập tức cúp điện thoại, vừa vặn hắn cũng có chuyện muốn cùng cô ta nói.

Hắn không muốn dây dưa không rõ, nên chấm dứt thì chấm dứt.

Đem USB thả lại trong ngăn tủ, cầm lấy chìa khóa xe, đi tới Phan gia.

Phan gia lúc này một người cũng không có, cửa sổ đều đóng lại gắt gao, Cảnh Hạo có chút nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ nhiều, vì thế trực tiếp tiến vào phòng. Nhìn xung quanh một cái, trong phòng mở điều hòa, hơi thở truyền đến một ít hương vị kỳ quái, hắn nghĩ là mùi hương của điều hòa nên cũng không để ý.

Đúng lúc này, điện thoại gọi tới.

" Em ở đâu?" Phan Hiểu Nhu là người hướng tới chủ nghĩa lãng mạn, kết giao 8 năm đã không phí ít tâm tư làm cho hắn kinh hỉ. Trái lại, hắn tốt nghiệp liền tiến vào công ty, bắt đầu bận lên bận xuống. Từ lúc công ty còn phát triển kém bắt đầu phất lên, đến bây giờ hắn cảm thấy có thể cho cô hạnh phúc thì lại phát hiện cô nɠɵạı ŧìиɧ!

Ha hả.

" Hạo, thực xin lỗi!"

Cảnh Hạo cau mày," Xin lỗi cái gì?"

" Thực xin lỗi, thực xin lỗi--" Phan Hiểu Nhu cái gì cũng không giải thích, chỉ một mực nói xin lỗi.

Trong phòng, mùi hương càng ngày càng nồng, Cảnh Hạo rốt cục ý thức được điểm không thích hợp. Mùi hương cổ quái kia chính là khí gas, trong lòng lạnh lẽo, lập tức hướng cửa lớn chạy lại.

Cô ta cư nhiên muốn hắn chết?

Dùng sức vặn cửa, lại phát hiện cửa đã bị khóa từ bên ngoài. Xem ra là ủ mưu đã lâu, liền chờ đến hôm nay.

Không khí trong phòng ngày càng loãng, Cảnh Hạo hô hấp cũng ngày càng khó khăn, đầu lúc này cũng đã có điểm choáng váng. Biết Phan Hiểu Nhu ở ngoài cửa hắn tự giễu mà hạ xuống khóe miệng, nơi nơi tìm chỗ để chạy thoát: " Vì cái gì?"

" Tiểu Kha nói, lấy được tài sản của anh liền sẽ cùng em kết hôn, em mang thai đứa nhỏ của hắn, cho nên chỉ có thể hy sinh anh, thực xin lỗi... Thực xin lỗi!" Ngoài cửa, Phan Hiểu Nhu nói xong liền cúp điện thoại, dùng sức nuốt nước miếng, cuối cùng đạp giày cao gót rời đi.

Thực xin lỗi, Cảnh Hạo!

Cảnh Hạo buông di động, tìm trong phòng nơi mà có lỗ thông gió, lại phát hiện đều đã bị đóng đinh kín.

Lòng bàn chân đã có chút trôi nổi, dựa vào ý chí chạy lên lầu 2, mỗi một căn phòng đều khóa chặt, hành lang dài tất cả đều là tuyệt vọng.

Bọn họ thực thông minh, biết tấm gỗ cùng đinh sẽ khiến cho người ngoài hoài nghi, trước tiên đem cửa sổ quan trọng cố định bằng keo nước, cứ như vậy cho dù là có công cụ trong một thời gian ngắn cũng cạy không ra.

Cảnh Hạo trước mắt tối sầm, trọng tâm không vững liền ngã trên mặt đất, bắt lấy cổ áo hít từng ngụm tuy nhiên vào phổi cũng chỉ là không khí mang theo khí gas.

Hôm nay hắn sẽ chết ở chỗ này sao?

Suy yếu nhắm mắt lại, tay trước ngực cũng chậm rãi buông.

Không bao lâu, hắn nghe thấy một tiếng vang lớn, cảm giác thân thể mình nổ tung, ở không trung bay vài vòng sau đó đập vào tường...

Hiện tại hồi tưởng lại một chút, video kia hẳn là Phan Hiểu Nhu cùng Cảnh Kha cố ý đưa tới đi. Nam nhân kia vừa đi, Phan Hiểu Nhu liền gọi điện tới xem ra đã ủ mưu lâu liền chờ hắn sập bẫy.

Hắn hiện tại còn có thể cảm nhận một khắc không cam lòng cùng phẫn hận kia.

Hắn muốn đem hết thảy tất cả những khuất nhục trả lại cho bọn họ, nhưng thân thể này còn có thể làm gì?

" Lão công, lão công, lão công, ăn cơm." Âm thanh của Diệp Thanh Dự truyền vào trong tai, Cảnh Hạo như bừng tỉnh khỏi mộng, đột nhiên nhìn cậu một cái.

" Như, như thế nào?" Diệp Thanh Dự cũng hoảng sợ, trừng lớn hai mắt mà nhìn lão công nhà mình.

" Không như nào." Cảnh Hạo thở hắt ra, tức giận trong lòng đè nặng, mắt nhìn đồ ăn trên bàn, đứng từ giường lên cầm lấy đũa bắt đầu ăn.

" Nga!" Diệp Thanh Dự lên tiếng " Chồng à, đồ ăn hôm nay đều thực mới mẻ, anh ăn nhiều một chút!"

" Cậu cũng ăn." Cảnh Hạo cũng gắp một khối xương sườn cho thiếu niên.

Diệp Thanh Dự đỏ mặt gắp xương sườn lên cắn một ngụm, trên mặt vẫn luôn treo nụ cười ngây ngốc, thường lấy đôi mắt nhỏ nhìn trộm hắn.

Chồng mình quả nhiên rất ôn nhu. o((>ω< ))o

Cơm nước xong, Diệp Thanh Dự thu dọn chén đũa mang xuống lầu rửa sạch. Cảnh Hạo nằm trên giường, xuất thần nhìn bàn tay chính mình, chậm rãi vuốt đầu óc không ngừng phát ra tin tức.

Nguyên chủ kêu Lãnh Ngạo Thiên, người này hắn có nghe nói qua, trước khi hắn xảy ra chuyện từng cùng Lãnh thị hợp tác một dự án, nhưng người phụ trách không phải là Lãnh Ngạo Thiên mà là Lãnh Hạo Thành. Người ngoài truyền ra Lãnh Hạo Thành có hai đứa con, nhưng xuất hiện trước mắt mọi người vẫn luôn là nhị thiếu gia- Lãnh Ngạo Viễn. Cho nên mọi người đều suy đoán đại thiếu gia thế nào mà không xuất hiện.

Kỳ thật, đừng nói là người ngoài, người nhà thấy được hắn cũng rất ít.

Nguyên lai đại thiếu gia thần bí trong truyền thuyết như vậy, khó trách trước nay đều không xuất hiện trước mắt người ngoài.

Cảnh Hạo, không, về sau hắn chính là Lãnh Ngạo Thiên.

Lãnh Ngạo Thiên cười cười, xem như chấp nhận thân phận mới của mình.

Theo ký ức, đẩy ra phòng ngủ hợp với cửa thư phòng, mở máy tính tìm tòi tên của mình.

Quả nhiên, lật vài tờ đều là tin tức hắn đã chết cùng với các loại suy đoán.

Click mở một cái thử xem.

Có người nói hắn không chịu được kết quả của việc chia tay mà chọn tự sát, cũng có người nói đây là việc ngoài ý muốn nhưng tuyệt nhiên không ai nói là một hồi mưu sát.

Ha ha!

Buổi tang lễ được cử hành vào ngày mai, Lãnh Ngạo Thiên không lướt xuống xem nữa, đóng máy tính liền trở về phòng.

Hiện tại thân thể này nhìn thấy ánh sáng liền không xong, giống như quỷ chỉ có thể sống vào ban đêm.

Căn cứ theo ký ức của nguyên chủ, loại thể chất này từ khi sinh ra đã có cho nên hắn hầu như không có bất cứ người bạn nào. Ban ngày cơ hồ không ra khỏi cửa, buổi tối cũng rất ít khi ra. Gia sư dạy học tới một người liền dọa chạy một người, dần dà hắn cũng hình thành thói quen tự học, tin tức sở hữu cũng là trên mạng mà có được.

Nếu cả đời phải sinh hoạt như vậy xác thật sống không còn gì luyến tiếc nữa, cũng khó trách ý chí cầu sinh mãnh liệt của Cảnh Hạo xuyên đến trên người hắn.