Giam Cầm - Cả Đời Này Em Chỉ Có Thể Là Của Tôi

Chương 25. Tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy?

“Tiểu thư, chúng ta đi vào thôi, cô vẫn chưa khỏe, không nên đứng lâu…”

Má Trương ở bên cạnh khuyên nhủ, nhưng tiểu thư vẫn không chịu nhúc nhích, chỉ trừng mắt nhìn ngôi nhà đến mức ngây người.

Bà lo lắng nhìn ánh mặt trời nóng rực, lại nhìn nhìn tiểu thư, mặc dù không đứng trực tiếp dưới ánh mặt trời, nhưng bà lo lắng cứ đứng ở ngoài thế này, cơ thể tiểu thư sẽ không chịu nổi.

Đột nhiên một cánh tay vòng qua vai Cố Tư Linh.

“A…” Má Trương vừa mới kêu được một nửa phát hiện ra người đến là ái vội vàng thu lại âm thanh.

Lục Hàn Đình ôm người con gái quật cường không chịu bước đi này vào, cảm nhận được sức nặng của cô lông mày bỗng nhíu chặt, mở cửa cổng tiến vào bên trong.

Cố Tư Linh thống hận nhắm chặt mắt, cô tức giận vì bản thân mình tới giờ phút này còn bị hắn ảnh hưởng.

Lục Hàn Đình đi vài bước rồi dừng lại, cúi đầu nhìn người con gái quật cường này, từng ngón tay bám chặt vào song cửa sắt, mắt nhắm chặt, im lặng không tiếng động mà phản kháng.

Hắn cúi đầu nhẹ nhàng nói bên tai cô:

"Tôi không ngại đứng ở bên ngoài ôm cô, nhưng tôi không đảm bảo sẽ chỉ ôm cô mà thôi."

Người này vẫn luôn biếи ŧɦái như vậy!

Hắn chứng kiến từng ngón tay của cô rất không tình nguyện mà buông lỏng, thỏa mãn khẽ cong khóe môi, ôm cô tiếp tục tiến vào trong.

Má Trần vội cầm túi xách đựng laptop của Lục Hàn Đình lên, cẩn thận phủi đi bụi bẩn. Đây là máy tính bảo bối của thiếu gia, trước kia nghe phu nhân nói máy tính của thiếu gia giá trị liên thành.

Tất nhiên, quý ở đây không phải là máy tính, mà là dữ liệu bên trong.

Nhẹ nhàng đặt Cố Tư Linh lên giường, cô vẫn như trước nhắm chặt mắt, đôi môi mím lại, không nói một lời.

Sau khi Lục Hàn Đình đặt cô xuống lại không ngồi thẳng lên, nửa cúi trên người cô, yên lặng nhìn cô.

Gò má trắng bệch tái nhợt không có chút máu, giống như bông hoa nhỏ yếu đuối, bị rút hết sự sống, ngay cả lông mi đen dày cũng lộ ra vẻ xơ xác.

Cô nhìn tiều tụy, vô cùng vô cùng tiều tụy.

Khí tức của hắn bao phủ cô, nhẹ nhàng mà khoan khoái, hơi thở nam tính dễ chịu, mặc dù không mở mắt, nhưng cô biết hắn đang nhìn cô. Nhưng nhìn rồi thì sao?

Ngón tay cô vô thức siết chặt ga giường, vải lụa mềm mại bị cô siết đến nhăn nhúm.

Hô hấp của hắn rất bình tĩnh, rất đều đặn, duỗi ngón tay, chậm rãi chạm vào hàng mi đen, lông mi khẽ chạm nhẹ vào đầu ngón tay, từ đầu ngón lại tiến sâu vào tận đáy lòng.

Cô vẫn không nhúc nhích, giống như không hề bị ảnh hưởng, biểu lộ quật cường, hoàn toàn kháng cự.

"Cố Tư Linh ."

Giọng nói nhẹ nhàng, kèm theo tiếng thở dài, bàn tay của hắn mang theo độ ấm phủ nhẹ lên đôi mắt cô, nhẹ nhàng mà bất đắc dĩ.

Toàn thân cô run rẩy chua xót, giống như cây cung bị kéo một cách nhanh chóng và mạnh mẽ, nhanh đến đau nhức.

Thời gian chờ đợi thật dài và buồn chán.

Căn phòng lâm vào trầm mặc, thời gian lúc này như mất đi ý nghĩa. Ngoại trừ độ ấm của bàn tay trên mắt, không còn gì khác.

Đôi môi, giống như bị chạm nhẹ một cái. Như gió nhẹ thoáng lướt qua cánh hoa, như có như không.

Bàn tay dời đi, khí tức của hắn cũng tản đi.

"Chăm sóc tiểu thư cho tốt."

Má Trương vừa tới cửa, thấy Cố Tư Linh từ trong phòng đi ra, nhẹ nhàng vứt bỏ lại những lời này rồi rời đi.

Bà ngẩn người, đi nhanh vào phòng, trông thấy tiểu thư đang nằm trên giường vẫn không nhúc nhích, thân thể của tiểu thư giống như bị chiếc giường to lớn bao trọn.

"Tiểu thư, cô mệt ư?" Má Trương để hành lí của tiểu thư sang một bên, đi qua nhìn.

Mái tóc đen dài phủ quanh gối, đôi mắt khẽ nhắm, gương mặt tái nhợt, gầy gò, vốn là một gương mặt đầy đặn, bây giờ gầy đến như vậy, bờ môi xinh đẹp đã sớm mất đi sắc hồng, tiểu thư, giống như đang ngủ.

"Haiz..." Má Trương thở dài, biết rõ tiểu thư không ngủ, nhưng thực sự không đành lòng nói gì. Từ sau khi xảy ra chuyện, bà chưa từng thấy tiểu thư cười, tiểu thư quá khổ rồi, tính tình lại quật cường, cứ tra tấn bản thân như vậy.

Đưa tay kéo chăn, đắp lên người Cố Tư Linh, nhẹ nhàng nói: "Vậy tiểu thư nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi nấu canh cho cô."

Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, Cố Tư Linh vẫn nhắm mắt nằm im trên giường không nhúc nhích. Mãi cho đến cơ bắp toàn thân căng cứng phát ra kháng nghị, ngón tay của cô, mới nhẹ nhàng buông xuống.

Cô thở hổn hển, mới phát hiện ra mình nhịn thở, không khí tươi mát điên cuồng tràn vào trong phổi, cô nghe thấy tiếng tim đập, một cái lại một cái, chưa bao giờ lại đập mạnh mẽ như thế, máu trong cơ thể như sôi trào lên.

Cố Tư Linh , mày đang nghĩ gì? Mày muốn cái gì!

Đưa tay, nhìn màu sắc tươi sáng của vết sẹo kia, kiên quyết như vậy, một dao dứt khoát không hi vọng, ai có thể ngờ, cô lại không chết.

Cô không đáng được sống, không đáng!

Lúc Lục Hàn Đình bước vào cửa, thấy gương mặt ủ rũ của má Trương, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng thoáng một tia phức tạp.

"Thiếu gia." Má Trương theo thói quen muốn cầm túi xách cho hắn.

"Cảm ơn, tôi tự mình cầm." Lục Hàn Đình nhã nhặn từ chối.

"Tiểu thư cô ấy..." hai mày nhíu chặt lại má Trương lo lắng nói.

Từ lúc ở bệnh viện về, tiểu thư vẫn như trước một giọt nước cũng không uống, ai ngờ thiếu gia còn cứng rắn hơn, tiểu thư không chịu ăn, cũng không khuyên nhủ, gọi người tới truyền nước truyền đạm, cứ như vậy giằng co suốt nửa tháng, bà lo lắng nếu tiếp tục như vậy, cơ thể của tiểu thư sẽ không chịu nổi. cô ấy sẽ chết, cứ từng chút từng chút một tự hành hạ bản thân cho đến chết.

Hắn đưa tay vuốt ve huyệt thái dương, hai ngày không ngủ, thân thể có chút mệt mỏi, "Tôi sẽ xử lí "

Tới tầng hai, trực tiếp đẩy cửa phòng cô, nhìn thấy thân thể gầy gò đứng bên cửa sổ, hai tay ôm ngực trầm mặc nhìn ra ngoài, không biết suy nghĩ cái gì.

Vẫn tư thế kháng cự như trước.

"Từ đây nhảy xuống sẽ không chết."

Lúc giọng nói lạnh lùng vang lên, ngón tay Cố Tư Linh xiết chặt.

Lục Hàn Đình tiện tay vứt túi xách sang một bên, đi nhanh tới chỗ cô, nắm chặt cổ tay cô, cổ tay gầy yếu không thể thừa nhận sức lực của hắn. Mu bàn tay trắng như tuyết, tràn đầy lỗ kim xanh xanh tím tím.

Cô quật cường, cô phản kháng, không dùng ngôn ngữ, trực tiếp dùng bàn tay này biểu đạt rõ ràng.

Như vậy lại khiến hắn cảm thấy đau xót.

"Cô muốn chết? "

Cô cúi đầu xuống, không nhìn hắn.

"Nếu như cô chết, chỉ sợ Cố Hưng Nghiệp chết cũng không nhắm mắt."

Trong mắt cô co rụt lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn.

Thời gian dài như vậy, hôm nay là lần đầu tiên bọn họ đối mặt, trong mắt hắn cô thấy được sự châm chọc quen thuộc và lửa giận không hiểu từ đâu đến.

"Rất kì quái? "

Khóe miệng hắn cong lên, cười lạnh lùng

"Tôi nói cho cô biết đáp án."

Khẽ dùng lực, kéo cô ra ngoài.

Cô không còn sức chút lực nào, không thể phản kháng, cũng không thể cự tuyệt, giống như một đứa trẻ bị hắn lôi kéo ra ngoài.

"Thiếu gia, tiểu thư! "

Tiếng kêu của má Trương bị tiếng khởi động của ô tô cắt đứt phút chốc bị vứt ra đằng sau.

Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, Cố Tư Linh tựa lưng vào ghế ngồi, vẻ mặt bình thản. Mặc kệ hắn dẫn cô tới đâu, kệ hắn muốn thế nào, cô bây giờ, cái gì cũng không cần.

Nếu một người, ngay cả cái chết cũng không để ý, thì sẽ còn quan tâm cái gì?

Vậy mà khung cảnh quen thuộc đập vào mắt, hơi thở của cô bỗng loạn cả lên, cô ngồi thẳng, đưa tay mở cửa xe, nhưng lại không mở được. Cô gấp đến mức hai mắt đỏ bừng, đưa tay với lên chỗ tay lái.

Cô trước giờ không phải là đối thủ của hắn, tất nhiên bây giờ lại càng không phải.

Cho nên khi cô bị một lần nữa kéo xuống xe, giống như cũ không có năng lực phản kháng. Ngoại trừ hung hăng nhìn hắn, không còn biện pháp nào khác.

Nhìn biệt thự phía trước, một nửa tối, nửa sáng, giống như có con quái vật cực lớn đang ẩn nấp trong bóng tối, trái tim cô đập mạnh đến mức không chịu nổi, mồ hôi lạnh nháy mắt ứa ra, thân thể cô mềm nhũn, chuẩn bị ngã sấp xuống mặt đất.

Hắn mạnh mẽ ôm lấy eo cô, cô giãy giụa không được, tựa vào l*иg ngực hắn run rẩy.

Lục Hàn Đình bước lên trước, bàn tay nhỏ bé nắm vạt áo hắn, "Xin....không..."

Không mở miệng nói chuyện trong thời gian dài, giọng nói của cô thô ráp khàn khàn, phải dùng rất nhiều sức mới có thể nói ra, "Không......muốn....... "

Hắn làm như không nghe thấy, vẫn bước lên phía trước.

Cô run rẩy lợi hại, con mắt nhắm lại....hơi thở dồn dập, "Đừng..." Nước mắt không kiềm chế được trào ra.

Cánh cửa từ từ mở rộng, biệt thự vẫn như trước, cây cối cảnh vật vẫn còn nhưng lúc này đã không còn người ở.

Từ lúc bước vào biệt thự, thân thể Cố Tư Linh giống như lá rụng trong gió, hai mắt nhắm chặt không dám nhìn, đôi môi mím chặt, sắc mặt tái nhợt. Cho dù có nhắm mắt, từng ngọn cây cọng cọ nơi này, từng viên sỏi hay từng ngóc ngách cô đều quen thuộc. Sân vườn , hồ nước , cánh cửa , phòng khách ...

“Không.....không......Đừng đối xử với tôi như vậy … . ”

Cô cầu xin, cho tới giờ cô chưa cầu xin như vậy.

Khi cánh cửa được đẩy ra, không khí quen thuộc, cảm giác quen thuộc ập tới, khiến lòng cô đau đớn tới cực hạn.

Không cách nào giãy dụa, không cách nào thoát khỏi, hận không thể làm gì cô dùng sức cắn lên l*иg ngực hắn, cắn tới mức hàm răng tê tại, cắn tới mức cảm giác được mùi máu tràn vào khoang miệng, nhưng vẫn đau đến mức không thở nổi.

Hắn vẫn không buông cô ra, cô cũng vậy.

Không biết qua bao lâu, cũng không biết trong lòng lúc này là cảm giác gì, cô cứng ngắc mở miệng ra, nhìn áo sơ mi trắng sạch sẽ đã bị nhuộm đỏ một khoảng.

“Vì....sao ? "

Tại sao lại đối xử với cô như vậy ? Cô đã làm sai điều gì? Hắn vì sao lại không để tâm tới lời của cô, tại sao không để cô một mình tự sinh tự diệt, không để cô yên lặng mà chết đi?

Tại sao phải mang cô đến nơi này? Tại sao lại mang cô vào thư phòng của ba? Nơi này , lúc cô còn nhỏ thường cùng ba vui đùa, có ba yêu thương, có mẹ nuông chiều.

Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu sẽ hiện lên hình ảnh ba ngồi trong thư phòng, cô ngồi trên chân ba ăn kẹo, xem truyện tranh, cô gái nhỏ ngây thơ được ba yêu thương, lúc này... làm sao còn nữa.

Sau khi chuyện xảy ra, tất cả căn phòng trong biệt thự, cô không dám tới nhất, chính là nơi này.

Vì sao hắn tàn nhẫn như vậy ? Tại sao ?

“ Cô muốn chết đúng không? ”

Hắn lôi kéo cô tới bàn sách, cầm lấy lưỡi dao, ánh dao sáng lóe lên, hết sức lạnh lẽo.

“ Đợi tôi nói xong, nếu cô vẫn muốn chết, thì tùy! ”

Cô yên lặng nhìn con dao, ánh mắt lóe lên tia sáng, một lúc lâu, cô chậm rãi ngẩng đầu

“Anh , muốn nói cái gì? ”

Bên môi hắn nở nụ cười châm chọc, buông tay cô ra, lùi về sau vài bước, nhìn cành cây tươi tốt bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu lên tán lá làm nổi bật lên giọt sương đang đọng trên đó, gió thổi qua, giọt nước chuyển động, giống như ánh sáng đang nhảy múa.

Thế giới này, chính là như vậy, mặc dù chuyện xảy ra có long trời lở đất, vạn vận tự nhiên vẫn như cũ, không hề bị ảnh hưởng. Mười chín năm trước như vậy, hai tháng trước, cũng như thế.

Đôi mắt đen thâm thúy như không nhìn thấy đáy, bình tĩnh, nhẹ nhàng nói ra hai chữ.....

“Sự thật."