Cô Vợ Hung Tàn Của Quyền Thiếu

Chương 5: Bài học đầu tiên Thẩm Khiêm dạy cô

Thẩm Khiêm không nhìn cô, lạnh nhạt đáp: “… Không có gì không tiện cả.”

Cứ vậy, Thẩm Loan vào ở tầng hai mặt phía Nam.

Việc này cũng chứng tỏ cô được thừa nhận, mặc dù chỉ được Thẩm Tông Minh và Thẩm Xuân Giang thừa nhận.

Căn phòng rất rộng rãi, có phòng vệ sinh riêng.

Giường cũng to, phủ một chiếc chăn màu lam nhạt bên trên, bên trái giường là bàn trang điểm.

Ở gần vị trí cửa sổ đặt một đôi sô pha nhỏ màu cam, chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy rất mềm mại.

Thẩm Loan đứng yên tại chỗ, nhìn lần một, nhìn lần hai.

Khi nhìn đến lần thứ ba thì quyết định đổi chỗ cho bọn chúng, chuyển chúng xuống cuối giường.

Cô nghĩ, nếu như đặt thêm một chiếc thảm cashmere màu trắng như tuyết thì sẽ làm màu cam sáng lên hơn.

Thẩm Loan đặt mông ngồi xuống, dựa vào lưng ghế.

Ánh mắt lưu luyến nhìn căn phòng này giống như đang đánh giá một thứ đồ cực kỳ trân quý nào đó, cũng lóe lên vẻ châm chọc. Phải biết rằng, kiếp trước cô cố gắng bảy năm mà vẫn không được lên tầng hai ở.

Cộc cộc…

Mấy tiếng gõ cửa truyền tới.

Thẩm Loan nhíu mày: “Ai thế?”

“Cô ba, tôi mang hành lý lên giúp cô đây.”

Cô đứng dậy mở cửa, nữ giúp việc mang theo một chiếc vali bằng nhựa tồi tàn đứng ở cửa: “Có cần tôi xếp quần áo giúp cô không ạ?”

“Không cần.” Nói xong thì lập tức đóng cửa lại.

Nữ giúp việc có hơi sững sờ. Không phải tính cách của cô ba mềm yếu như sợi mì ư, sao vừa rồi…

Cô ta không biết phải hình dung thế nào, nhưng tuyệt đối không phải là vẻ dịu dàng, thân thiện trong tưởng tượng.

Thẩm Loan thấy rõ sự ngạc nhiên nơi đáy mắt của nữ giúp việc kia trong giây phút cô đóng cửa lại. Nhưng thế thì có sao?

Cô diễn kịch trước mặt đám người nhà họ Thẩm là vì giấu tài. Giờ phải diễn trước mặt cả đám người giúp việc nữa thì quá mệt, quá mất mặt.

Trước giờ Thẩm Loan chẳng thèm làm mấy việc vô dụng.

Trước khi tới đây, quần áo cũ đã bị cô ném đi khá nhiều cho nên cái vali rất nhẹ.

Bỏ mấy bộ quần áo ra, gấp cẩn thận rồi bỏ vào tủ quần áo. Chúng chỉ chiếm một góc nhỏ.

Nghèo quá đi mất!

Thẩm Loan không nhịn được thở dài.

Cô lấy ra một chiếc váy ngủ, cầm trong tay, hất giày khỏi chân, lại lưu loát tuột váy trắng xuống, ngân nga một ca khúc yêu thích mà phải mấy năm sau mới phát hành, cứ thế tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi về phía phòng tắm.

Bởi vì vào ở vội quá, nên “giúp việc sơ ý” chưa chuẩn bị đồ dùng vệ sinh. Thẩm Loan cười khẩy, đẳng cấp của Dương Lam cũng chỉ đến thế mà thôi.

So với bà chủ nhà dùng vẻ dịu dàng để che giấu vui bực bốn năm sau thì đúng là non giống như quả xanh.

Cũng đúng, lúc này Thẩm Xuân Giang vẫn chưa tổn thương hoàn toàn sự chân thành của bà ta. Con người ấy mà, luôn phải chịu một lần đả kích mới có thể trưởng thành được.

May mà cô có mang theo bàn chải đánh răng, khăn mặt và xà phòng tắm. Mặc dù đơn sơ nhưng cũng đủ đầy.

Thẩm Loan không tắm lâu lắm, cũng không dùng bồn tắm lớn.

Lau khô cơ thể xong, mặc áo ngủ bằng cotton, cô thả mái tóc dài được cuộn lên ra, mái tóc vốn đen dài bỗng tạo cảm giác quăn xoắn bồng bềnh.

Thứ đồ cô thích nhất trong căn phòng này trừ đôi ghế sô pha kia thì chính là chiếc gương toàn thân.

Đứng ở phía trước, soi soi, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì lớn, cô mới tiện tay cầm một cái cốc thủy tinh đi xuống tầng dưới.

Trên cầu thang xoắn tròn, đúng lúc gặp được Thẩm Khiêm.

Cô xuống lầu, anh ta lên lầu.

Người đàn ông mặc đồ ở nhà, hiển nhiên đã làm vệ sinh cá nhân. Đèn trong phòng khách chỉ chiếu rọi lên một bên sườn mặt anh ta làm cho Thẩm Loan không khỏi nghĩ tới một câu…

Mạch thượng nhân như ngọc [1].

[1] Đây là một câu trong tác phẩm “Mộc Ngọc Thành Ước” của Diệp Mê: “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song”. Cải biên từ “Quân tử thế vô song, mạch thượng nhân như ngọc”. Vốn chỉ trai tài xứng đôi với gái sắc, nhưng đa số người đều hiểu liền thành câu này chỉ công tử tuyệt thế dịu dàng như ngọc, trên thực tế “Mạch thượng nhân như ngọc” là hình dung phụ nữ, “quân tử/ công tử thế vô song” mới là hình dung về đàn ông.

Cô ngây người nhìn. Đương nhiên, cũng có thể là do sự lúng túng làm cho cô không biết lên tiếng thế nào.

Thẩm Khiêm giống như một nhà tâm lý học hành vi, không kìm được mà thông qua động tác của cô gái để phỏng đoán tâm lý, hành động của cô.

Vậy mà việc này làm cho anh ta có một loại cảm giác… thành công.

Phù!

Cuối cùng thiếu nữ lấy hết dũng khí, phấp phỏng thốt lên một tiếng: “Anh ạ…”

Mũi Thẩm Khiêm có hơi ngứa, khẽ động một cái.

“Ừ.” Giọng điệu lạnh nhạt, khó tránh khỏi có hơi không khách khí.

Thiếu nữ lại không cảm thấy bị khinh thường, trái lại còn lén thở khẽ một hơi, giống như mừng rỡ vì được anh ta đáp lại một tiếng.

“Vậy em xuống lấy cốc nước đây…” Cô xoay cái cốc thủy tinh trong tay.

Thẩm Khiêm không nhìn cô nữa. Thực tế là anh ta đã rời ánh mắt đi từ lâu, chỉ có khóe mắt là hơi lưu luyến.

Thoáng qua một cái chớp mắt, hai người ai đi đường nấy, mùi thơm ngát sau khi tắm trên người cô gái xộc thẳng vào trong xoang mũi của anh ta.

Ồ… không ngờ là hương xà phòng Safeguard.

Thẩm Loan đi tới phòng khách, đứng trước máy nước uống chờ nước nóng. Tiếng bước chân của người đàn ông cũng dần biến mất trên tầng hai, cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa truyền xuống, cô mới thực sự thở phào một hơi.

Thẩm Khiêm, cậu cả nhà họ Thẩm, chủ sở hữu thực tế kiêm Tổng Giám đốc của Bất động sản Thiên Thủy, một công ty con dưới trướng Minh Đạt, từ nhỏ đã được ông cụ bồi dưỡng như người thừa kế, mặc dù chỉ mới hai mươi tư tuổi nhưng năng lực không hề tầm thường.

Bất động sản Thiên Thủy càng ngày càng phát triển vững vàng, đủ chứng minh đầu óc kinh doanh của anh ta hơn người.

Kiếp trước, vì cô không chịu nổi bị Thẩm Yên sỉ nhục mà hất nước lên đầu cô ta, sau đó đã bị người đàn ông này thưởng cho một cái tát xây xẩm mặt mày, từ đây, tai trái vĩnh viễn không nghe được nữa.

Thẩm Loan đưa tay sờ lên vành tai trái của mình, dường như cảm giác ong ong kia lại quay về một lần nữa.

Cô rùng mình một cái.

Đó là bài học đầu tiên mà Thẩm Khiêm chính tay dạy cho cô khi ở nhà họ Thẩm.

Ký ức như vẫn còn tươi mới, cho dù bắt đầu lại cũng “nhớ mãi không quên”. Yên tâm, cuối cùng cũng sẽ có một ngày cô phải trả lại.

Rót nửa cốc nước nóng, lại trộn thêm nửa cốc nước nguội, cô cầm lấy chuẩn bị lên tầng.

Đột nhiên, cửa phòng sách ở bên trái mở ra, Thẩm Xuân Giang bước ra ngoài, hơi híp mắt, mệt mỏi day huyệt Thái dương.

Thẩm Loan đột nhiên cười.

Bưng cốc thủy tinh đi tới chào đón: “Bố…”