Thẩm Loan đứng yên tại chỗ, mắt lộ ra vẻ thấp thỏm, đầu ngón tay túm chặt gấu váy đến nỗi nổi gân xanh.
Biểu hiện ra vẻ lo lắng và bất an khi lần đầu tiên được đặt chân vào nhà giàu một cách vô cùng tinh tế.
Rất nhanh, một đám người vây quanh một ông cụ đi vào cửa.
Thẩm Yên giống như một con hoàng oanh xinh đẹp ra vẻ nũng nịu, cộng thêm cái miệng cực kỳ dẻo khiến cho Thẩm Tông Minh vui vẻ cười vang.
“Cháu ấy, chỉ biết nói mấy câu thuận tai thôi, lão già cao tuổi như ông sao mà so được với Phan An chứ? Sau này ra ngoài đừng nói mình là sinh viên Đại học G nữa đi, ngay cả thành ngữ cũng không biết dùng!”
Chất giọng Bắc Kinh cực kỳ trôi chảy, rất khác với khẩu âm của Ninh Thành.
Nghe nói, Thẩm Tông Minh sinh ra ở thủ đô, lúc trưởng thành đã thất bại trong cuộc chiến gia tộc nên bị “đày” tới Ninh Thành. Nhưng trong cảnh túng quẫn đó, ông cụ vẫn sáng lập ra được tập đoàn Minh Đạt.
Trải qua mấy chục năm phát triển, nhà họ Thẩm đã sớm được liệt kê vào danh sách nhà giàu ở Ninh Thành, sản nghiệp trải rộng khắp các ngành nghề.
Thẩm Yên nghe vậy thì hồn nhiên nhăn mày, đẩy Thẩm Khiêm ra, ôm lấy cánh tay ông cụ khẽ lắc như trẻ con: “Mới không phải đâu! Ông của cháu không già chút nào hết!”
“Bảy mươi lăm tuổi mà còn chưa già à?” Thẩm Tông Minh vờ giận nhưng khóe miệng nhếch lên chứng tỏ lúc này ông cụ đang rất vui vẻ.
“Trong suy nghĩ của tiểu Yên, ông nội vĩnh viễn như mười tám tuổi.” Biểu cảm của Thẩm Yên đầy vẻ ngây thơ, giọng nói trong trẻo.
Cho nên, kiếp trước, trước khi người đó trở về, cũng không vô lý khi Thẩm Yên được nhận hết mọi cưng chiều.
Cái miệng khéo léo, người tốt là cô ta, người xấu cũng là cô ta.
Thẩm Khiêm ở bên cạnh thỉnh thoảng chen vào một câu. Vợ chồng Thẩm Xuân Giang và Dương Lam cũng gật đầu, từ ngoài nhìn vào đúng là một khung cảnh vô cùng ấm áp.
Thế nên sự xuất hiện của Thẩm Loan ở giữa phòng khách càng lộ ra vẻ đột ngột.
Bước chân của Thẩm Tông Minh đột nhiên ngừng lại, đôi mắt già khẽ híp: “Đây là…”
Bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, nụ cười dịu dàng trên gương mặt của Dương Lam – bà Thẩm tắt đi, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Loan giống như nhìn thấy mấy thứ bẩn thỉu không chịu nổi.
Thẩm Yên thì vẫn tươi cười xinh đẹp như cũ.
Thấy bầu không khí có xu thế căng thẳng, Thẩm Xuân Giang bèn ngoắc tay với Thẩm Loan: “Qua đây, đến gần chút.”
Thẩm Loan nghe lời tiến tới.
“Đây là ông nội của con.” Sau đó lại chỉ vào Thẩm Khiêm và Thẩm Yên: “Đây là anh và chị của con. Sau này, con là đứa nhỏ nhất nhà ta, phải lễ phép, biết nghe lời, nhớ chưa?”
Thẩm Loan gật đầu, sau đó lần lượt chào từng người, dáng vẻ yếu đuối làm cho người ta cảm thấy không hề có tính công kích nào.
Dương Lam nhếch lên một nụ cười mỉm mai, đảo mắt nhìn chồng mình: “Xuân Giang, hình như anh còn quên một người.”
“Xem anh này…” Người đàn ông ra vẻ giật mình, như kiểu nhắc tới mới đột nhiên nhớ ra: “Đây là vợ của bố, con gọi là… dì đi.”
Thẩm Loan không dám nhìn bà ta, nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Dì ạ!”
Thiếu nữ cúi thấp đầu để lộ ra cần cổ trắng nõn, dáng vẻ mềm yếu không nơi nương tựa khiến cho Dương Lam nhớ tới người phụ nữ kia, cũng yếu ớt sợ sệt, khúm núm như này.
Chết cũng không chịu yên, còn để một đứa con hoang tới làm cho bà ta khó chịu!
Càng nghĩ càng tức, Dương Lam cười lạnh lùng, nói: “Dì? À… tôi chưa có cô cháu gái nào lớn thế đâu.”
Sắc mặt ông cụ đột nhiên nghiêm lại.
Không phải là bực bội với giọng điệu lạnh lùng, trào phúng của con dâu, chỉ đơn giản cảm thấy mất hứng mà thôi.
Ông cụ không thiếu con trai, cũng không thiếu cháu trai, càng không thiếu cháu gái, những đứa được nuôi dưỡng ở bên ngoài kia còn ít à?
Có điều, Thẩm Xuân Giang đã nói trước với ông cụ chuyện cho Thẩm Loan về nhận tổ quy tông rồi nên lúc này ông cụ không hề cảm thấy ngạc nhiên, chỉ là thêm một cái miệng ăn thôi mà, có gì ghê gớm đâu?
Thẩm Xuân Giang nhìn vợ với ánh mắt cảnh cáo, ý nhắc bà ta một vừa hai phải.
Trong mắt Dương Lam lộ ra vẻ tức giận nhưng cuối cùng chỉ có mấp máy môi chứ không còn dám bộc lộ nữa.
“Hôm nay là đại thọ bảy mươi lăm của ông nội, hiếm khi về nhà cũ một chuyến. Mẹ cháu đã đặc biệt soạn thực đơn, dặn dò phòng bếp chuẩn bị kỹ lưỡng. Nếu đã đông đủ rồi thì ngồi xuống thôi ạ!” Thẩm Khiêm lên tiếng hòa giải, thay Dương Lam cứu vớt địa vị, đồng thời cũng điều hòa bầu không khí, tiện thể châm biếm Thẩm Loan.
Không hổ là cháu trai trưởng được bồi dưỡng như người thừa kế, mới mở miệng thôi là có thể thấy được đẳng cấp cao thấp rồi.
Mặc dù anh ta không cho rằng một Thẩm Loan ngoan ngoãn dễ bảo, mặc người vê tròn bóp méo như thế này có thể làm dậy lên sóng to gió lớn gì, nhưng vẫn nên cảnh cáo đánh đòn phủ đầu trước.
Tiệc mừng thọ bảy mươi lăm của ông cụ đã được làm từ sớm, đặt khách sạn lớn nhất ở Ninh Thành, bao hết ba ngày, cực kỳ phô trương.
Nhưng hôm nay mới là ngày sinh nhật chính thức theo lịch âm của Thẩm Tông Minh, Thẩm Xuân Giang và Dương Lam tự mình đi đón ông cụ ở nơi an dưỡng về tổ chức sinh nhật, nhân tiện ở lại một thời gian.
Thẩm Loan được sắp xếp ngồi dưới Thẩm Khiêm, đối diện Thẩm Yên.
Thẩm Yên xinh đẹp nở một nụ cười mỉm rực rỡ nhưng vô cùng lạnh lẽo, thậm chí còn có vẻ u ám kỳ quái với Thẩm Loan khiến con ngươi cô co lại, suýt chút nữa làm đổ cả chồng bát đĩa.
Thẩm Loan đã phát huy hình tượng “bông hoa trắng” yếu ớt, khổ sở vô cùng tinh tế. Mấy năm này, ai mà không phải là diễn viên chứ?
Kiếp trước là do cô không biết ngụy trang, gấp rút muốn chứng minh bản thân trước mặt người nhà họ Thẩm cho nên mới có thể liên tiếp bị bẻ gãy cánh. Mà tới khi cô học được cách biết thu mình thì đã sớm đầm đìa thương tích rồi.
Thẩm Yên nhìn chồng bát đĩa vẫn còn lành lặn kia, thầm nghĩ đáng tiếc, sao lại không rơi chứ? Ông cụ trọng nhất là lễ nghĩ…
Đợi tới khi đồ ăn lên đủ, mọi người bắt đầu động đũa ăn, Thẩm Yên cũng không được nhìn thấy Thẩm Loan bị xấu mặt.
Bởi vì người này thực sự quá nhát gan, thậm chí còn cẩn thận dè dặt, nơm nớp lo sợ, không dám gắp món ở xa, càng không dám làm cho bát chạm xuống bàn phát ra tiếng vang, ngay cả nhai nuốt cũng không có một chút âm thanh nào.
Như thế, vô tình lại hợp với tiêu chuẩn lễ nghi trên bàn ăn, so với Thẩm Yên được cưng chiều mà thường xuyên “khác người” thì càng giống một thiên kim tiểu thư có giáo dưỡng hơn.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bỏ qua gương mặt quá gầy gò và tái nhợt kia.
Thẩm Xuân Giang không khỏi liếc mắt, âm thầm hài lòng. Không hổ là dòng giống của ông ta, cho dù lớn lên trong hoàn cảnh bết bát cũng vẫn có được khí chất.
Mà những thứ này đều đến từ gen di truyền, bảo ông ta không tự hào sao được?
Ánh mắt Dương Lam lộ vẻ trào phúng, học cũng giống đấy, nhưng thực chất bên trong thì không giống.
Thẩm Yên thầm hận không thôi.
Người bình tĩnh nhất trong tất cả là Thẩm Tông Minh và Thẩm Khiêm, một người vững vàng, một người thờ ơ.
“Ông nội…” Thẩm Yên đột nhiên lên tiếng, lấy ra một hộp quà xinh xắn: “Đây là quà sinh nhật mà cháu và anh chọn cho ông, tốn công tốn sức lắm đó ạ!”
“Thật sao? Để ông xem nào…”
Thẩm Yên cười đưa tới.
Ông cụ mở ra xem: “Nghiên mực à?” Sau đó, quan sát lòng nghiên, lại dùng ngón tay ấn, cuối cùng cười vui vẻ: “Là nghiên Đoan Khê!”
“Ông thích không ạ? Tiểu Yên chọn lâu lắm đó ạ, còn suýt thì bị lừa, cuối cùng phải mời anh trai xem giúp mới dám ra tay, nhưng vẫn làm cháu thấp thỏm muốn chết.”
Thẩm Tông Minh cười sang sảng: “Thích! Đương nhiên là thích rồi!”
Thẩm Yên thở phào một hơi, sau đó lộ ra nụ cười má lúm ngọt ngào: “Thế thì cháu yên tâm rồi…”
Thẩm Loan sống lại một đời vẫn không thể không phục năng lực nịnh hót trời sinh này của đối phương. Nếu như năm đó cô có được một phần ba sự khôn khéo này của Thẩm Yên thì có lẽ sẽ bớt đi vài con đường vòng, bớt đi nhiều đau khổ.
Nhưng mà, bây giờ học cũng không muộn, có điều không thể bắt chước y chang mà phải thay đổi một phen, dù sao phải hợp với kế hoạch làm đóa hoa trắng bây giờ của cô.
“Phải rồi Loan Loan, em chuẩn bị quà gì cho ông nội thế? Mau lấy ra cho mọi người xem đi!” Thẩm Yên cười duyên nói.
Thẩm Loan lập tức im bặt.
Chờ tôi cho chị biết thế nào là đơ người!