Tôi nghe xong vội vàng đầu trần chạy thẳng ra ngoài mặc dù trời đang mưa rất lớn.
" Thiên Uy!!! "_Tôi_
" Anh có đó không? Trả lời em đi!" _Tôi_
" SỞ THIÊN UY "_Tôi_
Tôi gọi một hồi rồi nhìn thấy một đống người đang tụ tập bàn tán. Tôi tiến tới chỗ đó, chen lấn qua dòng người đang hỗn loạn thì nhìn thấy một vũng máu lớn.
Người bị tai nạn đã được đưa đi cấp cứu rồi sao?!
" Bác ơi cho cháu hỏi người lúc nãy bị tai nạn được đưa đi đâu ạ? "_Tôi_
" Tôi không biết "
Tôi cố gắng hỏi nhưng không có chút manh mối gì. Tôi đi ra khỏi chỗ đó, đứng khóc than một mình trước cơn mưa lớn, tiếng sấm nổ đùng đoàng như ông trời đang gào thét cho nỗi lòng của tôi. Mưa càng ngày càng lớn, tôi cứ đứng yên đó không hề nhúc nhích, trên mặt giờ đã đẫm cả nước mưa hoà vào màu nước mắt.
" Tiểu Nghiên " _Một giọng ca đầy nam tính vang lên_
" Thiên Uy!!! " _Tôi ngoảnh đầu lại_
" Sao em lại đứng ở đây, lại còn ướt sũng thế này? " _Thiên Uy chạy tới che dù cho tôi_
" Hic... hic... "_Tôi không ngần ngại chạy thẳng tới ôm chặt lấy anh ấy, tôi muốn đảm bảo rằng anh ấy vẫn an toàn_
" Bảo Bảo, sao em lại khóc?! Em đợi anh lâu hả? Anh xin lỗi "_Thiên Uy_
" Anh không sao đúng không? "_Tôi_
" Sao em lại hỏi thế?! "_Thiên Uy_
" Ngoài kia, hồi nãy, có một nam sinh khối 11 trường mình gặp tai nạn rất thảm, hơn nữa là đang trên đường tới thư viện, em sợ... em sợ người đó là anh "_Tôi_
"Anh không sao, anh vẫn còn đứng nguyên vẹn ở đây với em. Đừng lo lắng! Chúng ta về nhà thôi"_Thiên Uy_
" Vâng "_Tôi_
Trên xe, anh ấy trùm cho tôi một cái khăn bông, vừa hỏi chuyện vừa lau qua người cho tôi. Tôi những lúc thế này chỉ biết nói xin lỗi, tuy biết anh ấy không hài lòng với câu trả lời của tôi nhưng ít nhất anh ấy vẫn vui vì tôi cuối cùng cũng chịu nói chuyện trở lại.
VỀ NHÀ
" Hắt xì " _Tôi_
Tôi mặt đỏ bừng bừng, khăn giấy nhét hai lỗ mũi, người mặc một bộ quần áo mỏng để bây giờ ngồi trùm chăm trên giường, liên tục hắt hơi. Anh ấy thì tận tình chăm sóc cho tôi từng chút một, từ ăn đến ngủ, không rời mắt khỏi tôi nửa bước. Nhiều khi cảm giác có người yêu cũng tốt thật!
Nhờ có sự tận tình của anh ấy, sức khoẻ tôi hồi phục dần, sinh hoạt cũng ổn định trở lại. Tốt quá rồi!
_______________________________________________
Tính đến thời điểm hiện tại, chúng tôi đã yêu nhau được hơn một năm rồi, cũng sắp tốt nghiệp rồi. Hôm ấy, anh ấy dẫn tôi ra ngoài chơi cho khuây khoả. Ban đầu tôi nghĩ anh ấy chỉ đơn thuần muốn giúp tôi vui vẻ. Ai ngờ tối hôm đó anh ấy...
" Hôm nay anh dẫn em đi chơi, em không thưởng cho anh cái gì à? Mà Tiểu Nghiên này, anh muốn ~ "_Thiên Uy_
" Anh muốn là muốn gì?! "_Tôi_
" Anh đói ~"_Thiên Uy_
" Đói xuống bếp mà ăn, kêu em làm gì "_Tôi_
" Anh không muốn ăn mấy thứ ở bếp "_Thiên Uy_
" Chứ muốn ăn gì? Giờ này em không ra khỏi nhà mua được gì cho anh đâu, shipper người ta cũng không giao hàng nữa "_Tôi_
" Anh muốn ăn em "_Thiên Uy_
" HẢ?! "_Tôi_
Tôi chưa kịp load hết câu nói đó đã bị Thiên Uy đè xuống dưới thân, đầu cúi xuống gục vào hõm cổ tôi mυ'ŧ mạnh. Tôi dùng tay gắng sức đẩy ra, anh ấy dừng lại ngước lên nhìn tôi
" Cho anh, được không? Tin tưởng anh được không?! "_Thiên Uy_
"Lần đầu của em, anh nhẹ nhàng chút " _Tôi do dự một hồi sau đó cũng dứt khoát gật đầu một cái_
Thiên Uy hài lòng tiếp tục việc còn dang dở. Anh ấy giữ chặt hai tay tôi lêи đỉиɦ đầu, mạnh bạo chiếm lấy môi tôi, mυ'ŧ chặt lấy đầu lưỡi tôi, mạnh mẽ chiếm lấy hết sự ngọt ngào trong tôi.
" Ưm ~"_Tôi_
Nghe tiếng nỉ non của tôi bên tai, anh ấy không nhịn được lâu nhanh chóng rũ bỏ hết quần áo trên người tôi, sau đó cũng tự thoát y cho mình. Anh ấy còn dừng lại một lúc để ngắm nhìn thân thể quyến rũ này của tôi.
" Eo thật nhỏ, chân thật dài, da cũng thật mẫn cảm nha~ Anh rất hài lòng, đặc biệt là chỗ này. Căng tròn và đầy đặn, anh rất thích ~ "_Thiên Uy_
" Anh đừng nói nữa "_Tôi_
" Da mặt em mỏng thật đấy "_Thiên Uy_
Thiên Uy tách hai chân tôi ra, bản thân thì với tay lấy ra từ trong tủ một lọ gel. Tôi nhìn thấy cũng bất ngờ lắm!
" Sao nó lại có ở đây? Em đâu có mua? Chẳng nhẽ anh đã chuẩn bị từ trước?! "_Tôi_
" Em thông minh quá rồi đấy! "_Thiên Uy_
" Aaaaa tên lưu manh thối này. Thì ra anh đã có mưu đồ bất chính với em từ trước, bỏ ra em không cho anh nữa! "_Tôi_
" Lưu manh?! Anh đã làm gì em đâu, lưu manh thì phải thế này mới đúng! Với lại em không còn cơ hội hối hận nữa đâu"_Thiên Uy_
Thiên Uy bật nắp, lấy một ít ra tay, cúi xuống nhìn chỗ đó của tôi, tay anh ấy bôi trơn quanh huyệt đạo, từ từ tiến vào. Chắc anh ấy hiểu đây là lần đầu quan hệ của cả hai chúng tôi, không thể làm cả hai bị thương được.
1 ngón rồi đến 2 ngón. Anh ấy từ từ khuếch trương chỗ đó của tôi
" Ah~... đau... đau quá... đừng cho thêm nữa "_Tôi_
" Mới có hai ngón em đã vậy rồi thì làm sao em chịu được cái đó của tôi đây. Hửm?! "_Thiên Uy_
Thiên Uy nói dứt lời, hung ác cho thêm ngón thứ 3 vào. Tôi ưỡn người về phía sau, hạ thân đau đến phát khóc, nước mắt rơi lã chã. Anh ấy cũng đau lòng gạt đi nước mắt của tôi, cúi xuống hôn tôi nhằm đánh lạc hướng tôi.
" Đau... em đau... anh từ từ thôi "_Tôi_
" Thả lỏng ra sẽ không đau nữa "_Thiên Uy_
Anh ấy lên tiếng trấn an tôi một câu, sau đó anh ấy gần như bỏ ngoài tai nhưng lời van nài, cầu xin của tôi, càng lúc càng mạnh bạo. Anh ấy hạ thấp người mình, tay vẫn để nguyên, đầu cúi xuống hôn lên xương quai xanh của tôi, để lại những dấu hôn đỏ chót, xong phần trên đó thì cúi xuống trêu đùa bộ ngực của tôi, xoa nắn đủ kiểu khiến nó sưng đỏ lên.
Phần thân dưới của anh ấy đã trướng lên không ít. Đúng như tôi dự đoán, khi rút ngón tay ra, một dòng nước trắng đυ.c chảy xuống ga giường, nhận thấy nơi đó của tôi đang hé mở, anh ấy liền đâm mạnh tính khí của mình vào ngay sau đó, một đường đâm thẳng vào huyệt non mềm chưa ai khai phá của tôi.
" Rút ra... em đau... đau quá đi mất "_Tôi_
" Bảo bối thả lỏng ra chút"_Thiên Uy_
Anh ấy dịu dàng lên tiếng trấn an tôi lần nữa, bên dưới không động đậy.
Tôi vì lần đầu tiên làm chuyện này, thứ to lớn của anh ấy lại đang nằm bên sâu trong tôi khiến tôi khá đau, thở cũng không thông. Nhưng thấy anh ấy vì tôi mà kiềm chế bản thân mình như vậy, tôi cảm thấy xúc động!
" Thiên Uy... anh động đi... em khó chịu "_Tôi_
" Được. Chiều em tất! Sau đêm nay, em vĩnh viễn thuộc về tôi, thuộc về Sở Thiên Uy tôi "_Thiên Uy_
Anh ấy sáp vào người tôi, hạ thân bắt đầu di chuyển. Ban đầu rất nhẹ nhàng khiến tôi sướиɠ đến điên lên. Nhưng càng về sau, anh ấy càng sung sức hơn, rút ra gần hết rồi lại cắm chặt vào. Bên dưới tôi như bị xé toạc ra, đau không chịu nổi.
" Aa... ưʍ... anh chậm thôi... em đau ~ "_Tôi_
" Bảo bối ~ anh yêu em "_Thiên Uy_
Tiếng da thịt va chạm vang lên, tiếng nước da^ʍ mỹ giao hợp ngày càng nhớp nháp.
" Đau... Thiên Uy... nhẹ một chút... em đau "_Tôi_
" Bé con, cố gắng một chút. Anh sắp ra rồi "_Thiên Uy_
" Đừng bắn vào trong, em sẽ có mất "_Tôi_
" Em không muốn mang giọt máu của anh? "_Thiên Uy_
" Không phải, em bây giờ vẫn còn quá nhỏ, cơ thể căn bản chưa thích hợp mang thai. Nếu bây giờ có, thực sự sẽ rất nguy hiểm. Đợi em, được không? "_Tôi_
" Anh hiểu, anh chờ đến khi em sẵn sàng "_Thiên Uy_
" Cảm ơn anh "_Tôi_
Sau một hồi vất vả, cuối cùng anh ấy cũng bắn. Anh ấy hành tôi từ 10h tối đến tận 3h sáng. Tôi nằm xụi lơ thở dốc, cả người mệt nhoài do dày vò anh ấy mang lại, không cử động nổi. Anh ấy dùng tay lau những giọt mồ hôi đang lấm tấm trên trán tôi, dịu dàng hôn nhẹ lên môi tôi.
" Cảm ơn em, cảm ơn em vì tất cả "_Thiên Uy_
Tôi ngủ gục trên người anh ấy, mặc kệ anh ấy muốn làm gì. Tình triều qua đi, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.
_____________________________________
Sáng hôm sau
Những tia nắng đầu tiên đã lấp ló bên ngoài, len lỏi qua những ô cửa sổ chiếu sáng cả căn phòng. Tôi cảm nhận được ánh sáng bên ngoài nên bừng tỉnh giấc, quay ra thì thấy tôi đang trần như nhộng, nằm trọn trong vòng tay của Thiên Uy. Eo và hông của tôi bây giờ rất đau, ngồi dậy còn không nổi. Tôi quay ra nhìn Thiên Uy, anh ấy ở góc độ này thực sự trông rất soái
" Hảo soái a~ "_Tôi lấy tay chọt nhẹ lên má anh ấy_
" Bảo bối, mới sáng sớm em lại náo rồi! Hay em vẫn muốn...?! "_Thiên Uy lật người, đè tôi xuống_
" Không có " _Tôi_
Tôi đẩy người anh ấy ra, ôm lấy tấm chăn che tạm lên người, duỗi chân muốn đứng dậy nhưng cả người bây giờ rất nhức.
" Ah ~ "_Tôi vì đau nhịn không được khẽ kêu một tiếng _
" Bảo bối, là em quyến rũ anh trước "_Thiên Uy kéo tôi ôm chặt vào lòng, thì thầm bên tai_
"Anh lại muốn làm gì, đêm qua không đủ à "_Tôi_
" Em làm nó lên rồi, em phải chịu trách nhiệm "_Thiên Uy_
" Aaaaaa bỏ em ra coiiii ưm~ "_Tôi_
Hai chúng tôi lại trải qua một buổi sáng mây mưa.
Cả buổi tối hôm qua, tôi bị anh ấy hành đến sáng, chỗ đó vẫn còn đau chưa khép lại được. Sáng nay vừa thức dậy, anh ấy lại lợi dụng lí do vớ vẩn lôi tôi ra ăn sạch.
Tên lưu manh thối này, tức chết tôi rồi!!!