Cô Chủ Shop Nội Y Online

Chương 13: Tôi chờ anh

Sau khi nếm thử trái cấm lần đầu tiên, giống như ham muốn tìиɧ ɖu͙© ngày càng lớn trở nên mãnh liệt hơn.

Trần Vũ Hàm hiện tại luôn nhịn không được mà nhớ tới dươиɠ ѵậŧ bật ra khỏi đáy quần, nhớ tiểu huyệt của mình bị lấp đầy bởi cảm giác sung sướиɠ tràn ngập.

Tuy rằng tiểu huyệt khít khao bị phá vỡ mạnh mẽ có chút đau, nhưng cảm giác hưng phấn và kɧoáı ©ảʍ vẫn còn đọng lại trong cô là những dư vị vô tận.

Cô đưa tay vuốt ve gậy thịt của của ma nơ canh trước mặt, vẻ mặt buồn bã thở dài.

Lúc Tiểu Đào gõ cửa tiến vào, tay Trần Vũ Hàm còn phủ lên trên cây gậy thịt giả của người mẫu chưa lấy ra, thấy cô ngồi trên tấm thảm lông quay mặt nhìn về phía mình, trong nỗi buồn có đủ loại tình cảm, mặt mày chợt xuất hiện thêm vài tia đau lòng, nhìn cô khiến cô ấy bị dọa sợ

"Sao, làm sao vậy? Chị Vũ Hàm, đã xảy ra chuyện gì sao? Chị đừng quá đau lòng, có việc gì thì nói ra để trút bầu tâm sự trước đã.”

"Không có việc gì, chỉ là người mẫu này hỏng rồi."

Trần Vũ Hàm nói xong, lại thở dài một hơi, buông tay mình xuống, nhìn một khối nhựa nhô lên bị lòng bàn tay che lấp, xấu đến không muốn nhìn.

Đây không phải là hỏng rồi sao, dùng đạo cụ làm không thoải mái, còn chưa mua một cây gậy thủ da^ʍ đặt ở bên trong cho chân thật.

Tiểu Đào không biết suy nghĩ trong lòng cô, còn tưởng thật mà ở bên kia nói với cô: "A? Sao nhanh như vậy mà hỏng rồi? Chất lượng không tốt, chị có muốn trả lại nó không? Anh Khương vừa vặn ở phía dưới nhận đồ, lát nữa thuận tiện bảo anh ấy mang đi là được, em nói với anh ấy rồi, đến thu tiền thì chị sẽ chuyển cho anh ấy, để anh ấy xử lí xong bưu kiện dưới lầu rồi tới lấy bưu kiện riêng của chị gửi, chị Vũ Hàm, chị muốn gửi cái gì? Có muốn bây giờ em mang nó xuống cho chị không?”

Trần Vũ Hàm vừa nghe thấy Khương Yển ở dưới lầu, cả người trong nháy mắt liền trở nên có sức sống

Cô thẳng lưng, sốt ruột đứng dậy, muốn lao ra nhìn anh, nhưng tầm mắt bắt gặp ánh mắt Tiểu Đào đang ở khung cửa đối diện, cô lại đè nén cơn kích động trong lòng mình xuống.

Cô thiếu chút nữa đã quên lời nói dối lúc trước mình hỏi cách thức liên lạc với Khương Yển, bây giờ nếu đi xuống, căn bản không có gì đưa cho anh, đó không phải là thoáng cái bị vạch trần sao.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Phí chuyển phát nhanh chị quên chuyển cho anh ấy, đợi chút nữa bảo anh ấy đi lên lấy tiền mặt, còn về việc gửi hàng đợi chị gói xong rồi mới có thể đưa cho anh ấy, lát nữa anh ấy lên đây chị sẽ đưa cho anh ấy.”

"À, em nói cho chị biết nè, anh Khương thật sự rất đẹp trai, chị Vũ Hàm, chị hiểu." Tiểu Đào đơn thuần là hâm mộ người đàn ông đẹp trai này, kích động nhướng mày về phái Trần Vũ Hàm một cách thích thú, ngã đầu dựa vào khung cửa chuẩn bị xuống lầu.

Trần Vũ Hàm vừa nhìn bộ dáng kích động của cô ấy đối với Khương Yển, trong lòng liền có chút ghen tị, cô gọi: “Tiểu Đào. ”

"Sao vậy?" Tiểu Đào vừa chuẩn bị rời rời đi liền quay lại, vẻ mặt khó hiểu.

"Hôm nay hẳn là không có việc gì, em tan làm về sớm một chút đi, nếu tiện thì buổi tối lên bài chốt đơn."

"A, được, chờ anh Khương nhận xong em liền tan làm trước."

Tiểu Đào vui vẻ chạy xuống dưới lầu, thấy động tác của Khương Yển cực kì nhanh nhạy kéo xe đẩy đem hàng sắp gửi chuyển ra thùng hàng phía sau xe, cô vừa thu dọn đồ đạc của mình, vừa nói: "Chị Vũ Hàm nói phí chuyển phát nhanh là đưa tiền mặt cho anh, bảo anh lên lầu lấy.

Tiện thể lại giúp chị ấy mang bưu kiện đi luôn, chờ anh Khương nhận xong bưu kiện thì em cũng tan làm.”

Nói xong, Khương Yển nhìn thấy cô ấy lấy chìa khóa ra rồi đứng đó, hoàn toàn không rời đi, tư thế vẫn đứng im tại chỗ.

Anh vừa rồi nhìn trộm vài lần về phía lầu hai, vẫn luôn tìm cơ hội cùng bà chủ nói chuyện tình cảm, thật vất vả anh mới có thể lên lầu, có thể phát triển thế giới hai người, Tiểu Đào này xảy ra chuyện gì vậy!

Bình thường lá gan của hai cô gái này rất lớn, thiếu chút nữa mở cửa nghênh đón tặc vào cửa, bây giờ thì ngược lại cực kì cảnh giác, biết khóa cửa lại rồi.

Trong lòng Khương Yển đang mắng người, trên mặt vẫn bình tĩnh như trước, sau khi gật đầu liền đi về phía lầu hai.

Trần Vũ Hàm đã sớm khẩn trương chờ anh ở trong phòng, nhìn thấy người đi tới, bóng dáng cùng khuôn mặt quen thuộc kia, làm cho hô hấp của cô trở nên đình trệ.

Quả nhiên là anh! Đó chính là anh!

Lúc đối diện tầm mắt với Khương Yển, cô lại có chút ngượng ngùng xoay mặt đi chỗ khác, che giấu đáy mắt đang cảm thấy vui sướиɠ xao động của mình , chờ cho đến khi anh đến gần rồi nói: "Khụ, giày của anh để lại ở đây, và quần áo đã được giặt sấy khô, tôi đã đựng hết vào túi cho anh rồi, anh đợi một chút rồi đem nó đi.”

"Được."

Anh đáp lại, nhìn lướt qua chiếc giường nơi họ đã lăn lộn vài tiếng trước, lại nhìn thấy bên cạnh đặt một cái hông giả, phía trên đang một chiếc qυầи ɭóŧ nam, trên mặt đất còn rải rác một đống qυầи ɭóŧ kiểu dáng khác, còn có một cái máy ảnh bày ở bên kia.

Bà chủ thật sự làm nghề buôn bán đồ lót a, vừa rồi lúc anh gửi hàng nhìn lướt qua phiếu chuyển phát nhanh dán phía trên, tuy rằng tên sản phẩm được viết rất mơ hồ, nhưng kết hợp với các chi tiết khác, không khó để đoán ra được cô bán đồ lót tìиɧ ɖu͙©.

Thu hồi tầm mắt, anh nhìn thấy Trần Vũ Hàm giơ điện thoại di động đặt ở trước mặt anh.

"Kết bạn đi, phí chuyển phát nhanh còn chưa trả, bây giờ tôi chuyển cho anh."

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm anh, giống như anh dám từ chối sẽ chết chắc.

Khương Yển gật gật đầu, vuốt di động nói: "Một trăm hai. ”

Anh vừa mở WeChat ra, chuẩn bị thêm cô, lại buông điện thoại xuống, chuyển một tài khoản khác quét cô, nhìn cô khó hiểu, anh lại giải thích: "Số riêng tư, vừa rồi tài khoản kia là tài khoản hay dùng để nhận bưu kiện.”

Trần Vũ Hàm vừa nghe xong trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, Khương Yển đối với cô vẫn là rất đặc biệt nha.

Cô chuyển phí chuyển phát nhanh cho anh, cảm giác bầu không khí dường như cũng không căng thẳng xấu hổ như lúc trước, sau một hồi buồn bực, cô lại lên tiếng hỏi: "Lát nữa có thời gian không? Anh giúp tôi một việc được không? ”

Khương Yển không biết cô muốn làm cái gì, nhưng đôi mắt kia của cô nhìn chằm chằm anh, làm sao cho anh một con đường từ chối, anh lập tức gật đầu đồng ý: "Được, nhưng trước tiên chờ anh giao hàng nhanh xong đã.”

Trần Vũ Hàm gật đầu, nhìn theo bóng lưng anh rời đi, thật muốn giữ người lại a, chuyển phát nhanh làm gì, làm người mẫu nam cho cô là được rồi, tiền lương cũng sẽ được trả.

Khương Yển cũng không nỡ rời đi, nhưng nghĩ đến dưới lầu còn có một Tiểu Đào giống như thần giữ cửa, anh không muốn đi cũng phải đi.

Anh nhìn Tiểu Đào khóa cửa, thuận tiện chở cô đến trạm xe buýt, lập tức đạp chân ga, kéo hàng đến trạm.

Anh vội vàng chạy về phía Trần Vũ Hàm, không nghĩ tới lúc này lại xui xẻo như vậy, xe vừa lái đến gần trạm dừng liền hỏng, trong lúc tuyệt vọng anh chỉ có thể kéo xe đi sửa chữa trước.

Trần Vũ Hàm vừa nghĩ đến lát nữa Khương Yển làm người mẫu nam cho mình liền cảm thấy hưng phấn, cô không có tâm tư ở trên lầu tiếp tục đùa nghịch với ma nơ canh kia nữa.

Cô ở dưới lầu chờ, đợi đến khi mặt trăng bên ngoài đã treo cao, còn chưa đợi Khương Yển trở về tìm cô, đáy lòng có chút nóng nảy, nghiêm túc nghi ngờ mình có phải bị Khương Yển cho leo cây rồi không.

Khi Trần Vũ Hàm quyết định không đợi, điện thoại di động chợt truyền đến tin tức, là Khương Yển gửi tới: "Mười phút sau đến.”

————