Trình Kiều thăm dò thò ra, “Nhìn cái gì vậy? Tại sao cầm quần áo cũng không đưa cho tôi.”
Đều là quần áo lúc mười tuổi, mặc lên có chút ngắn.
Trình Kiều không thích mặc, Trì Dã chỉ có thể đi một lần nữa tìm cho cô.
Đũng quần đỉnh lên độ cung khoa trương, cũng may ánh sáng mờ, lại có quần áo chống đỡ, Trì Dã dùng tư thế không được tự nhiên về tới phòng ngủ.
“Lấy của tôi có được không?” Hắn hỏi Trình Kiều.
“Tùy tiện.” Trình Kiều đã vào phòng tắm, lại nghe tiếng gọi hắn, “Trì Dã, tôi đói bụng, cậu trước tiên đi pha cho tôi chén mì.”
“Được.” Trì Dã tìm một chiếc áo thun cho cô.
Hắn không biết nấu cơm, chỉ có thể đơn giản nấu ít đồ, bệ bếp mới vừa tắt lửa, trong nhà liền bởi vì sét đánh mà cúp điện.
Trình Kiều tắm rửa xong ra ngoài, tóc vẫn ướt đẫm dán trên vai. Trì Dã đem khăn lông ném cho cô, cô còn muốn sai sử hắn giúp lau khô tóc.
“Tôi muốn ăn mì, không còn tay.” Trình Kiều chơi xấu mà đá trên bàn chân hắn, “Cậu tới giúp tôi lau đi, bằng không tôi cứ để ướt như vậy mất.”
Cổ áo đã có một mảng ướt, dòng nước theo khe rãnh trượt xuống, hiện ra nhạt nhẽo màu da.
Trì Dã nhận mệnh mà đứng lên, đi đến phía sau, “Khăn lông.”
“Ha ha, Trì tiểu cẩu thật tốt.”
Nàng thoải mái hào phóng mà hưởng thụ tiểu cẩu phục vụ, đem khăn lông cùng đầu tóc đều giao cho hắn, trong miệng còn nói phải cho hắn năm sao khen ngợi.
Trì Dã một bên ghét bỏ một bên cười trộm, “À.”
Nhưng mà cúi đầu ăn mì chung quy vẫn không tiện, Trì Dã lo tóc cô sẽ đυ.ng tới trong chén mì, “Cậu có thể nâng đầu lên một chút hay không.”
Tiểu cẩu thái độ phục vụ cũng không phải tốt như vậy.
Trình Kiều bỏ đũa xuống, trong miệng nhai vài cái mới đem đầu dựa ra sau, thanh âm mềm mại, “Nhạ, cho cậu.”
Cô ngửa đầu, vừa lúc nhìn đến biểu tình Trì Dã cúi đầu cho lau tóc cho cô.
Ánh nến lập loè, thiếu niên hình dáng bị nhu hòa đi, cô giống như ở hắn trong ánh mắt hắn thấy được chuyên chú xưa nay chưa từng có.
“Trì Dã.” Cô đột nhiên kêu hắn.
“Làm gì.”
“Cậu lớn lên rất được nga.” Cô nghiêm trang mà nhìn hắn, “Từ cái góc độ chết người này nhìn cậu, hình như cùng bình thường cũng không có gì khác nhau.”
Vẫn rất đẹp như cũ.
Thiếu nữ đôi mắt rất sáng, hình như là lần đầu nói lời nói thiệt tình như vậy, Trì Dã tâm đong đưa như ánh nến.
Sau khi ăn xong Trì Dã đi tắm rửa, nhân tiện giúp cô thu thập một gian phòng cho khách, thời điểm trở lại phòng mình liền phát hiện Trình Kiều đã tu hú chiếm tổ.
Áo thun nam sinh rất rộng, có thể mặc thành váy.
Trình Kiều chỉ mặc áo cộc tay của hắn ghé vào trên giường, vạt áo dài đến ngang đùi.
Cô không có mặc qυầи ɭóŧ, hắn biết.
Hiện tại trên ban công treo vải dệt màu trắng còn đang ướt ngượng ngùng tích nước.
May mắn cúp điện, ánh sáng không đủ, Trì Dã chỉ có thể nhìn đến một mảnh bóng tối.
Nhưng càng là như vậy, hắn càng không thể chịu khống chế mà muốn biết phía dưới mảng tối kia là cái quang cảnh gì.
“Trình Kiều.” Trì Dã mất tự nhiên dời đi tầm mắt, đi qua đem quần ném trên người cô, “Chân lộ ra.”
Cô không phát hiện thanh âm hắn dị thường, “À” một tiếng sau đó đem qυầи ɭóŧ xuống dưới cằm, tiếp tục hết sức chuyên chú mà đọc sách.
Trì Dã cũng muốn làm đề để chính mình bình tĩnh một chút, nhưng chỉ một lát sau, Trình Kiều liền vỗ vỗ vị trí bên cạnh, “Lại đây.”
Trì Dã không đi, “Nằm bò đọc sách đối với mắt và cổ đều không tốt.”
Trình Kiều ngẫm lại cũng thấy đúng, “Vậy cậu ngồi chỗ này đi.”
Cô dựa vào đầu giường, đem đèn pin điện thoại đặt tại giá đựng đồ, nhưng cứ rơi. Trì Dã lại đây đỡ lấy, ánh sáng lập tức sáng hơn rất nhiều, vừa vặn chiếu đến trên sách bọn họ đang xem.
Trì Dã lấy chính là sách giáo khoa toán học, Trình Kiều lấy chính là một quyển truyện tranh người lớn.
Cô ngẩng đầu hắc hắc hai tiếng, “Được được, chúng ta tiếp tục không quấy nhiễu lẫn nhau mà đọc sách đi.”
Trì Dã: “……”
Đèn bàn không nạp điện, Trì Dã chỉ có thể kéo ra ghế dựa, ngồi ở án thư cùng cô xài chung ánh sáng di động.
Kỳ thật bài tập đã sớm làm xong, bài thi cũng thế, sách giáo khoa cũng không có gì yêu cầu ôn tập lại nội dung. Hắn đem kiến thức chưa học chuẩn bị đọc qua vài lần, nhưng trong phòng tất cả đều là hơi thở Trình Kiều.
Nhàn nhạt vị chanh, dùng chính là xà phòng thơm của hắn, mặc chính là quần áo của hắn, ngủ chính là giường của hắn.
Ở thời khắc như vậy, không khí ái muội tạo nên một loại ảo giác Trình Kiều hoàn toàn thuộc về hắn.
Trình Kiều từ trước đến nay thành thật không quá ba phút, không được chốc lát, Trì Dã liền cảm giác có ngón tay đang sờ hắn.
Nói là sờ, kỳ thật chỉ là động tác nhỏ của Trình Kiều khi nhàm chán.
Trước kia thời điểm cô ghé vào án thư chép bài tập cũng sẽ như vậy, trong tay luôn muốn niết đồ vật gì đó.
Đôi khi là cục tẩy, đôi khi là gấu Winnie treo ở cặp sách.
Hiện tại……
Là hắn.
Mười sáu mười bảy tuổi thiếu niên không cần cố tình tập thể hình dáng người cũng rất tốt, Trì Dã ngày thường lại thích chơi bóng chạy bộ, dáng người rắn giỏi, eo bụng là một tầng cơ mỏng thoải mái.
Trình Kiều cảm thấy xúc cảm rất đặc biệt, vì thế niết đến nghiện.
Trì Dã muốn làm lơ động tác này đó nhàm chán của cô, nhưng giữa háng ẩn ẩn lại có xu thế ngẩng đầu, thẳng đến đỉnh tới quần rồi, hắn mới nhắm mắt, “Trình Kiều……”
Hầu kết nam sinh bí ẩn mà run rẩy hai cái, theo sau mới ngửa đầu, cổ ở lưng ghế chuyển qua nhìn cô, “Có thể hay không đừng sờ loạn.”