[Bảo Liên Đăng] Bắt Nạt Được Ta

Chương 6: Tiểu trúc nơi Đào Nguyên (2)

Tác giả: Lưu Ly Tâm Khiết

"Đây là đâu?" Bên tai tràn ngập tiếng cười, trước mắt lại là một mảnh xa lạ.

"Thốn Tâm, nàng tỉnh rồi?!" Giọng nói này với Dương Tiễn có thể nói là âm thanh của tự nhiên.

"Ách, ta đi ra ngoài một chút." Tôn Hầu Tử cũng không phải con Hao Thiên Khuyển không biết điều kia, rất biết điều mượn cớ rời đi.

"Ừ." Con khỉ này thật đúng là... Không tồi.

"Dương Tiễn?" Thốn Tâm bình tĩnh nhìn Dương Tiễn một hồi lâu, mới phun ra hai chữ này.

"Đúng vậy. Sao nào, không quen cả tướng công của mình à?" Nhẹ nhàng vuốt tóc đẹp của Thốn Tâm, cười nói.

"Chàng cũng đã chết?" Nước mắt lưng tròng nhìn Dương Tiễn, "Sao chàng lại ngốc như vậy?!"

"Ách......" Dương Tiễn rất buồn bực, ai nói với nàng là ta đã chết?

"Chàng chết thế nào?"

"Nàng nghĩ ai có thể gϊếŧ ta?"

"Hừm." Cúi đầu đau khổ suy tư, đúng nhỉ, ai có thể gϊếŧ hắn? Trầm Hương? Tam Thánh Mẫu?

"Đồ ngốc!" Dương Tiễn nhìn vẻ mặt đau khổ của Thốn Tâm thì lại muốn cười, "Chúng ta không chết."

"À." Cúi đầu thất thần đáp, "Thì ra hồn phách cũng sẽ nằm mơ."

Dương Tiễn hoàn toàn cạn lời, sao mình lại cưới một tức phụ ngốc như vậy?!

"Đây không phải mơ. Nàng và ta đều tồn tại." Bất đắc dĩ cũng không được, vẫn phải giải thích, bằng không trời mới biết nha đầu này sẽ nháo thành dạng gì.

"A. Tốt quá, Dương Tiễn trong mộng còn sẽ trả lời, còn biết dỗ người!" Thốn Tâm cười hì hì vươn ma trảo, ừ, tốt thật, vươn tay ngọc tiến thẳng về phía mặt Dương Tiễn, muốn thử xúc cảm.

Mắt thấy Thốn Tâm giương nanh múa vuốt muốn công kích mình, Dương Tiễn rất tự nhiên triệu mặc phiến, chuẩn xác đập vào đầu Thốn Tâm, định đánh tỉnh mỗ long đang không tỉnh táo nào đó.

"A, đau!" Thốn Tâm vội thu lại... tay ngọc của mình, trừng Dương Tiễn một cái, "Trong mộng mà còn hung như vậy!"

Nhìn Thốn Tâm đau đến nhe răng nhếch miệng, tuy Dương Tiễn có chút đau lòng, nhưng càng nhiều là cạn lời! Sao lại có người ngốc đến mức này? Rồng cũng không thịnh hành loại ngốc như vậy chứ!

Hít sâu một hơi, được rồi! Dương Tiễn nhận mệnh kéo tay Thốn Tâm qua, "Véo đi. Xem có phải thật hay không!"

Lửa thật lớn.

Nhưng mà Thốn Tâm lại không cảm thấy vậy, vì thế nàng lại không ngừng cố gắng đổ thêm dầu vào.

Sờ sờ, "Ừm, còn có độ ấm."

Dương Tiễn liếc mắt xem thường, vô nghĩa, không ấm thì ta chết thật chắc.

Bóp bóp, "Ừm, còn rất co dãn."

Ta nhịn, mắt đã bốc hỏa, Ngao Thốn Tâm!

Xoa xoa, mặt Dương Tiễn vặn vẹo dưới ma trảo, "Ừ, có thể lấy giả tráo thật!" Thốn Tâm cao hứng tổng kết.

"Ngao Thốn Tâm!" Cuối cùng không nhịn được nữa lớn tiếng kêu lên.

"Bộ dáng tức giận cũng giống! Haha......" Thốn Tâm hiện giờ căn bản không có ý thức nguy hiểm, hơn nữa càng xoa càng vui.

Ta.Thật.Là.Bại.Bởi.Nàng! Dương Tiễn âm thầm cắn răng.

Đệ nhất chiến thần tam giới Dương Tiễn trước giờ không lộ ra chút sơ hở lần này lại rất vui lòng chịu thua.

"Ta không chết! Nàng cũng không chết! Đây không phải mộng!! Nàng đang xoa mặt Dương Tiễn đấy!!!" Không chịu được áp bách nữa, phải phản kháng!

"Hả?" Vẻ mặt mờ mịt.

Không biết có phải là bị đánh hỏng đầu rồi không? Không đúng, đã kiểm tra vết thương rồi, chỉ là bị thương trước ngực và sau lưng thôi mà!

"Tôn Hầu Tử! Vào đây!" Con khỉ chết tiệt nhìn lén đủ chưa?!

Tôn Ngộ Không ở ngoài cửa đã chạy một vòng lại quay đầu lại, ách? Bị phát hiện!

"Haha, trùng hợp quá! Ta vừa quay lại." Bị nặn mặt, hahaha.

Quá hài hước, Dương Tiểu Thánh cũng có ngày hôm nay!

Lạy ông tôi ở bụi này.

Dương Tiễn lạnh lùng liếc một cái, hừ lạnh, không nói gì.

"Tôn Hầu Tử?" Thốn Tâm sợ hãi kêu.

Quả là phu thê, cách gọi cũng cùng một đức hạnh! Tôn Ngộ Không chửi thầm, cũng không dám nói, ai bảo mình đuối lí chạy tới nhìn lén trước.

Tôn Ngộ Không nỗ lực điều chỉnh cơ mặt, bài ra một nụ cười, chuẩn bị nhiệt tình chào đón.

Chỉ là vừa rồi nỗ lực nhịn cười đến méo mặt, giờ lại cố gắng cười, càng thêm quái dị.

"Ngươi cũng đã chết?" Thốn Tâm hoàn toàn làm lơ mặt khỉ thiên biến vạn hóa của Tôn Ngộ Không, nói thẳng ra suy nghĩ của mình.

"......" Tôn Ngộ Không ngơ ngẩn, sao lại thế này?

Dương Tiễn vỗ trán, vô ngữ hỏi trời xanh.

"Thật thảm. Còn bị người ta hủy dung." Thốn Tâm hơi đồng tình con khỉ này, "Tuy ngày thường tính tình có chút hư, lớn lên cũng khó coi......"

"Phi phi! Lão Tôn còn đang sống nhăn răng ra đây! Chết cái gì mà chết?! Hủy dung?! Hải sản muội muội, ngươi đang trù úm lão Tôn đấy à?" Tôn Ngộ Không phẫn nộ rồi, không phải ta chỉ đứng ngoài cửa nhìn lén thôi sao, có cần tổn hại ta thế không? Trộm nhìn Dương Tiễn, gia hỏa kia hiển nhiên đang nghẹn cười, thật là bắt nạt người ta quá đáng mà!

"Ừ?" Mắt to chớp chớp, Thốn Tâm rất vô tội nhìn về phía Dương Tiễn.

"Tin?" Nhìn Tôn Hầu Tử xù lông, Dương Tiễn dùng sức duy trì vẻ ngoài vân đạm phong khinh, nhưng nội tâm đã sớm cười phun. Thốn Tâm, vẫn là nàng có bản lĩnh!

"Oa!" Thốn Tâm đột nhiên khóc lớn.

Một người một khỉ hai mặt nhìn nhau, thế này là thế nào?

Tôn Hầu Tử lắc đầu, "Đừng hỏi ta! Tức phụ của ngươi thì ngươi rõ! Lão Tôn có việc, rảnh lại đến tìm ngươi đánh nhau!" Nhoáng một cái đã biến mất.

Dương Tiễn vung tay bày kết giới bên ngoài phòng, ta thách ngươi nhìn lén được nữa!

Nước mắt của hải sản muội muội đến cả Dương Tiễn còn không chịu nổi. Miễn cho Dương Tiểu Thánh thẹn quá thành giận, mang lão Tôn ra khai đao, vậy thì không có lời chút nào! Hơn nữa ta là người xuất gia, không để ý chuyện thế tục! A di đà Phật!

Ngoài kết giới, mỗ hầu tự an ủi mình xong thì căm giận rời đi.

Dương Tiễn liếc qua cửa sổ, tưởng tượng ra bộ dáng nhe răng nhếch miệng của Tôn Hầu Tử, khóe miệng cong cong. Con khỉ này thật ra...... Khá tốt.

Hơi chuyển đầu, lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, còn có một túi nước mắt chờ được dỗ đây này.

"Thốn Tâm......" Dương Tiễn to đầu.

Nếu nói trên đời này có việc gì làm khó được Dương Tiễn, vậy đó chính là dỗ nữ nhân. Nói chính xác thì là dỗ Thốn Tâm.

"Sao vậy?!" Thốn Tâm vừa thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của Dương Tiễn thì... Mềm lòng.

Người này mỗi khi muốn dỗ mình đều như vậy.

Nhưng lúc này không lập uy, sau này sẽ không còn cơ hội, hơn nữa nàng còn đang giận đó! Vì thế nỗ lực giả vờ hung dữ.

Nhưng không ngờ dáng vẻ này của Thốn Tâm trong mắt Dương Tiễn có thể nói...... Đáng yêu đến cực điểm~!

Nước mắt treo trên mặt, cái miệng nhỏ hơi chu lên, cố tình cặp mắt vừa rồi còn tràn đầy nước mắt giờ lại đang đảo loạn, vừa thấy đã biết là có ý xấu!

"Ách." Cố gắng nhịn cười, "Nàng không sao chứ?"

Thốn Tâm choáng váng, châm chước lâu như vậy, lại nói ra một câu không đau không ngứa như thế à?!

Nếu nói Nhị Lang Thần bại trong tay Tây Hải Tam Công Chúa, vậy Ngao Thốn Tâm hoàn toàn bại trong tay Dương Tiễn.

"Cũng không có việc gì, không nhọc Chân Quân đại nhân lo lắng!" Ai bảo chàng đực mặt ra này.

"Chân Quân?" Dương Tiễn cứng họng.

"Đúng vậy! Đừng quên chúng ta đã hòa li! Chân Quân đại nhân!" Ném qua cái xem thường.

"Thốn Tâm, thiên điều đã sửa rồi." Nhàn nhạt ném lại một câu.

"Vậy thì sao?" Thốn Tâm nghiêng đầu, lại bừng tỉnh đại ngộ, vỗ mạnh tay, "A! Ta biết rồi! Chúc mừng Chân Quân đại nhân cứu được Tam Thánh Mẫu, cháu ngoại cũng trở thành tiểu anh hùng hiếu thuận cảm động trời đất!"

Khóe miệng run rẩy, bất đắc dĩ, sao bình thường không thấy nàng thông minh như thế?

"Nàng vẫn là thê tử của ta." Rõ ràng chưa?

"Không dám trèo cao! Lại nói ta cũng không đồng ý ngươi vẫn là trượng phu của ta!" Không cảm kích, hừ, lại muốn lừa ta, cửa sổ cũng không có đâu nhé!

"Thốn Tâm......" Dương Tiễn nhẹ nhàng xoa mặt của Thốn Tâm, "Đừng náo loạn, được không?"

Nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuấn mỹ kia, ách, soái quá. Ánh mắt ôn nhu quá!

Nỗ lực quay đầu đi, Ngao Thốn Tâm, ngươi phải tranh đua!

"Thốn Tâm, xin lỗi. Mấy năm nay, nàng chịu ủy khuất." Dương Tiễn than nhẹ, "Sau này sẽ không. Ta sẽ thực hiện lời hứa của mình, mang nàng triều du biển cả, mộ tang ngô."

Tình cảnh một ngàn năm trước lại tái hiện trước mắt, thương hải tang điền, chỉ có biểu tình của người trước mặt là không thay đổi. Nước mắt rơi xuống, nhào vào lòng Dương Tiễn, lẩm bẩm, "Dương Tiễn, đồ trứng thối chàng! Chàng lại chọc ta khóc!"

Dương Tiễn ôm chặt Thốn Tâm, cười nói, "Nàng cũng không có hại mà, lần nào cũng lau hết nước mắt nước mũi lên người ta!"

Nhớ tới thói ở sạch của Dương Tiễn, Thốn Tâm vội cuống quít đứng dậy, "Nào có! Cùng lắm thì ta lại giặt sạch cho chàng!"

Dương Tiễn nhìn Thốn Tâm đỏ bừng mặt, đột nhiên nhớ tới một buổi trưa ánh nắng tươi sáng của hai ngàn năm trước, có một thiếu nữ kiều tiếu yêu cầu giặt quần áo cho mình. Tâm tình tốt lắm, lại ôm Thốn Tâm vào lòng, "Dù sao ta cũng quen rồi."

Thốn Tâm dựa vào ngực Dương Tiễn, an tâm trước giờ chưa từng có.

Hai người cong môi cười, hạnh phúc chậm rãi lấp đầy trái tim.