Chỉ Cần Cái Gật Đầu

Chương 22: Chương 22

** Cặp Oan Gia Mới **

Một cặp oan gia mới.

Bình yên đã không còn từ đây!

♥♥________♥♥

♥Tối hôm đó – 7h30’ pm ~

- Cậu coi phim có vui không? Tôi đi chơi với anh Dương vui cực kì đấy! Nhất là chơi cái “Game đấu súng” ấy, anh ấy toàn thua thôi!

Nó nhảy vô nhà rồi cười toe khoe “thành tích” với hắn. Hắn lườm nó rồi bình thản nói, tỏ vẻ như không quan tâm lắm:

- Kệ cô chứ! Nhờ thế mà tôi có được một ngày bình yên không bị ai quấy nhiễu. Khỏe!

Nói thì nói như thế đó nhưng trong lòng hắn thì… khác lắm. Mặt thì tỏ vẻ không quan tâm nhưng trong lòng lại có rất nhiều mối suy nghĩ. Suy nghĩ xem nó và anh Dương đã đến giai đoạn nào rồi.

- Hừ, cái đồ… Đang tính cho cậu cái này. Đã vậy thì thôi, khỏi cho nữa! Xí!! – Nó “xí” một cái rõ to. Đang tính đi lên phòng thì bị hắn kéo giật ngược lại.

- Ầy ầy… Làm gì ghê thế? Thế… cô tặng tôi cái gì à? Hí hí… My yêu “vấu” của lòng tớ, cho tớ cái đó đó đi.rion54:

Hắn cầm vạt áo nó rồi kéo qua kéo lại, chu mỏ ra rồi làm cái mặt nũng nịu, nhõng nhẽo trông… nổi cả da gà. Nó tròn mắt lên nhìn hắn, miệng mở to như không tin nổi vào mắt mình:

- Cậu… làm cái trò gì thế hả? Trông ớn quá à? Định lừa tình tôi đấy à?rion48:

- Không cần lừa tình thì cô cũng dính rồi mà! Không phải… cô thích tôi sao? Nhỉ? – Hắn đẩy đẩy vai nó, mặt đểu không thể tả. Câu hỏi đó của hắn làm nó bỗng chốc trở nên đỏ mặt, hành động của nó lúng túng hẳn đi:

- Cái gì chứ? Ai… ai thèm thích cậu. Mơ đi! Đi tắm đây! Tí nữa tôi đưa cho cậu cái đó sau!

Nó vội vã ấn hắn ngồi xuống rồi ba chân bốn cẳng chạy tót lên lầu. Hành động ấy của nó làm hắn bật cười. Hắn xoa xoa cái đầu, từ dưới lầu nhìn lên phòng nó, gương mặt hắn càng lúc càng đểu:

- Coi vậy mà nhát… Mới hù có tí đã… Vậy là vẫn còn thích mình, yên tâm rồi! Hì hì!!

Tự dưng hắn cảm thấy lòng nhẹ nhõm hẳn đi. Tự bảo với lòng là không hề thích nó nhưng xem hành động của hắn thì lại không phải vậy một chút nào. Có lẽ tảng băng từ đây… sẽ không còn lạnh giá nữa rồi!!

________

Cộc… Cộc…

- Tôi vào được không vậy?

- Chờ tí! Để tôi bật đèn đã.

Hắn đứng lên rồi bật đèn ở gần cửa, sẵn tay mở cửa cho nó vào luôn. Nó bước vô phòng mà tim đập bình bịch, chỉ vì phòng hắn được trang trí nổi bật quá mà. Chắc mọi người vẫn không quên cái phòng của hắn đâu nhờ?

Bốn bức tường xung quanh màu đỏ thẫm, đồ đạc trong phòng thì toàn màu đen trắng với những thú bông cũng màu đen trắng nốt, chưa kể đến những hình nộm quái thú xuất hiện trong các phim kinh dị được hắn đặt khắp phòng và còn quét lân tinh bên ngoài chúng nên mỗi khi tắt đèn, chúng lại lập lòe một màu xanh bí ẩn trông hệt yêu ma thật sự.

Nó vào phòng hắn đến bây giờ tính ra chỉ khoảng 5 lần trở xuống, trong đó chỉ đúng 2 lần nó vô vào buổi tối. Thứ nhất là hắn không cho nó vào phòng hắn vì điều kiện hắn đã đặt ra cho nó lúc đầu, thứ hai là phòng hắn ban đêm cứ như là một cái nhà hoang vậy. Nó lạnh lẽo, ánh sáng chập chờn, mọi thứ xung quanh lúc thì đen, lúc thì trắng, lúc thì là một màu đỏ như máu người.

Nhất là phòng hắn còn để hai loại đèn, một loại là đèn Neon phát ánh sáng bình thường, còn loại kia là đèn phát ra ánh sáng đỏ tia màu tím nên trông căn phòng còn đáng sợ hơn. Ăn trộm mà vào phòng hắn thì chưa biết có lấy được đồ không mà chắc chắn là trong lòng nơm nớp lo sợ - Sợ bị ma sờ gáy ấy mà.

- Vào đi, tôi bật đèn trắng chứ không phải đèn dọa ma đâu mà sợ. – Hắn đẩy nó vào vì hắn thấy nó có vẻ chần chừ.

- Không phải tôi sợ cái phòng của cậu. Chỉ là… Tại vì… vì… Không phải cậu ra điều kiện là không cho tôi vào phòng cậu sao? Nên tôi mới… - Nó cúi đầu nói lí nhí vì nó nhớ tới một chuyện – Chính chuyện này làm nó dầm mưa suốt cả buổi nhưng chính nhờ vụ ấy mà nó và hắn xích lại gần nhau hơn.

- À, cái đó ấy hả? Tôi còn chẳng nhớ ra là tôi có nói với cô cái đó đấy! Thôi kệ, không sao! Cứ ra vô thoải mái nhưng mà đừng lục lọi làm vỡ thêm cái khung hình nào của tôi nữa là được rồi. – Hắn phẩy tay nói nhẹ nhàng nhưng câu cuối nhấn mạnh đẩy vẻ ẩn ý.

- Hehe! Biết rồi! Nhờ cái vụ ấy mà tôi phải đi suốt cả ngày tìm cái khung hình gần giống vậy cho cậu ấy. Mệt chết đi được, đi gần hết cả đất nước đấy. Hahaha!! – Nó nhớ lại cái ngày hôm ấy rồi bỗng chốc phá lên cười.

- Cô chém gió gần lên tới trời rồi đấy. Nhưng mà hôm cô dầm mưa bị sốt… tôi… Hí hí hí!!

Hắn cốc đầu nó một cái rõ đau, tự dưng nhớ tới cái hôm nó dầm mưa vì lỡ tay làm bể cái khung hình Thủy Băng tặng hắn rồi bị hắn xúc xiểm nên nó bỏ chạy ra ngoài và dầm mưa cả buổi chiều hôm đó. Và, tối hôm đó, chính hắn đã… truyền nước cho nó bằng một nụ hôn cực kì nhẹ nhàng. Chính hắn lúc đó và ngay cả bây giờ cũng không thể khẳng định đó là cứu người hay đã mất cái “nụ hôn đầu đời” đây nữa.

Mắt hắn cứ nhìn lên trời rồi cười không ý thức. Tự dưng nhớ tới mấy chuyện cách đây hơn 4 tháng làm cho hắn thấy… kì lạ quá. Bốn tháng qua ở bên cạnh nó, một thời gian không dài và cũng không thể gọi là ngắn nhưng lại có bao nhiêu chuyện xảy ra khiến tâm tư tình cảm và ngay cả hành động của hắn cũng bị xáo trộn lung tung. Tất cả cũng chỉ nhờ nó, nhờ nó khiến hắn từ một con người lạnh lùng, vô tâm, không quan tâm đến một ai chỉ vì Thủy Băng mà giờ đây lại bắt đầu có biểu hiện quan tâm, lo lắng và cả biểu hiện… ghen nữa.

Một con người có thể thay đổi vì một con người sao?

- Hầy, hầy… Sao thế này? Sao tự dưng đứng hình vậy nè? – Nó huơ huơ tay trước mặt hắn.

- Hả…? À… không… không có gì hết? – Hắn hoàng hồn lại, lắc lắc đầu mấy cái.

- Hừm! À này, kể nghe. Hôm nay tôi với anh Dương đi chơi ở siêu thị Inboss ấy. Xong rồi tôi thách anh ấy đấu súng với tôi. Và… kết quả là…

- Cô thắng chứ gì? – Ngắt nhanh lời nó, hắn nói tỏ vẻ không quan tâm lắm.

- Ầy, sao cậu biết? – Nó tròn mắt ngạc nhiên. Miệng há to hết cỡ.

- Ờ thì… tôi đoán. Nếu không thắng thì mặt cô hớn hở thế này chắc? – Tìm ình một lí do và hắn rất hài lòng với lí do mình phịa ra.

- Ừ nhỉ. Quên. Hehe! Biết không, tôi bắt anh ấy phải chịu phạt bằng cách chơi trò gắp thú ở chỗ “Chợ đêm” hồi lâu tôi dẫn cậu đi ấy. Nhớ chỗ đó không? Cái chỗ mà cậu bị nguyên một đám con gái rượt rồi tôi phải giải cứu ấy. Nhắc lại lúc đấy công nhận… mặt cậu… tếu không thể tả… Hahaha!!

Nó phá lên cười làm hắn giận sôi. Nhớ lại cái viễn cảnh bị cả đám con gái rượt đằng sau ngay giữa khu “Chợ đêm” làm hắn ngượng không thể tả. Nếu không nhờ nó giải cứu lúc đấy thì chắc… hắn không còn đường về rồi, bởi còn quần áo đâu mà dám đi về chứ ^^.

Quay qua vẫn còn thấy nó đang ôm bụng cười bán sống bán chết, hắn giận đỏ mặt kí cái “cốp” làm đầu nó có hàng ngàn ngôi sao xoay vòng vòng.

- A, sao kí đầu tôi? Bộ tôi nói không đúng chắc?:m074:

- Điên rồi đấy! Đừng có mà nhắc lại mấy cái cảnh đám lố nhố ấy rượt tôi! Đừng có mà nói tôi, có nói thì hãy nói mẹ tôi tại sao lại sinh ra một tên đẹp trai đến rung động lòng người thế này. Đừng có mà cười nữa! Cười hoài thế hả?

Đang thao thao bất tuyệt, dương dương tự đắc với vẻ đẹp của mình. Quay qua thấy nó vẫn đang bụm miệng cười, tức thì máu nóng lại dồn lên mặt hắn làm đầu hắn bốc khói. Hắn giơ nắm đấm trước mặt nó làm nó lập tức im bặt. Nhưng trước khi nín cười, nó vẫn cố “khụ khụ” mấy tiếng như trêu ngươi hắn. Nó nói, gương mặt nham nhở vì cố nhịn cười:

- Có gì đâu! Tại nhớ tới cái mặt cậu lúc bị rượt đuổi nên tôi… Hahahahaha… Trời ơi!!! Bụng của tôi…:m146: Hahahaha!!! – Cứ nhớ gương mặt hắn là nó lại cười phá lên, trong khi đó thì khói cứ bốc lên nghi ngút từ đỉnh đầu hắn.

RẦM!!

Hắn đập bàn cái “rầm” rồi thét lên.

- Nếu cô vô đây mà chỉ cười không thôi thì làm ơn về phòng cô hộ tôi đi! Đứng đây chỉ tổ làm người ta bực mình. Đi về!:m206:

- Ơ, thôi mà! Tôi xin lỗi! Tại cứ nhớ tới nên tôi lại mắc cười ấy mà. Thề là tôi không có ý gì đâu. Hạ hỏa đi nhé! Hạ hỏa đi mà. Nhé! Có chuyện nên tôi mới qua đây ấy chứ! Để tôi lấy nước cho cậu uống dập lửa nhé. Nhìn rõ cả khói đang bốc ra từ đầu cậu kìa! Để tôi lấy nước nhé!

Biết hắn đang giận nó lắm nên nó xịu mặt xuống năn nỉ hắn. Nó cười hòa giải rồi tính lấy nước cho hắn uống “dập lửa”, nhưng hắn vội nắm áo nó kéo lại. Lườm nó một cái sắc lẻm cảnh cáo, hắn tự lấy tay phủi phủi đầu trông giống như đang dập lửa. Xong, hắn chìa tay ra về phía nó:

- Rồi, phần thưởng “tên đó” tặng cô là gì? Muốn chia cho tôi một nửa hay muốn khoe tôi thì mau đưa ra! Tôi buồn ngủ rồi đấy!

- Ài, tưởng gì! Đây! Cho cậu một con! – Từ sau lưng, nó đưa cho hắn một con Pucca đang chu mỏ như đang hôn ai trông yêu cực.

- Hử, đây là…

- Tôi phạt anh Dương làm sao phải gắp cho tôi được con Pucca trong trò “Gắp thú” cho bằng được. Mà cậu cũng biết trò này rất ít có người gắp được. Thế mà nhé, anh ấy gắp đúng một lần là đã “câu” được, không những thế còn gắp được cả hai con trong đôi Pucca và Garu nữa này. Ta da!!

Cũng từ sau lưng, nó lấy ra thêm một con thú nhồi bông khác có tên là Garu. Nó huơ huơ trước mặt hắn con Garu đang mặt mày nhăn nhó, tức tối đến đỏ hết nửa mặt vì bị Pucca hôn. Và, tình cờ thay, hai con thú bông Pucca và Garu này chính là một cặp. Chưa – ai – có thể - gắp được hai con này thế mà anh Dương có thể gặp được.

- Anh Dương gắp xong rồi cho tôi cả hai con này. Anh ấy còn bảo tôi nếu thích ai thì đưa cho người ấy con Pucca còn tôi giữ con Garu. Tôi tặng cậu còn Pucca này. Giữ kĩ nhé! – Nó cười xinh ơi là xinh trước mặt hắn.

- Hử? Vậy là… cô thích tôi à? Nếu không thì sao lại… - Hắn ấp úng. Khuôn mặt đỏ lên thẩy rõ. Nhưng lần này không phải đỏ theo kiểu tức giận mà là đỏ theo kiểu ngượng ngùng.

- Hả? Cái gì… Ơ, tôi có nói thế sao? Ơ… ơ…!! Ê, này. Con Garu này nhìn giống cậu nhờ? Mặt đỏ lên tức giận rồi nhăn nhó như mới ăn ớt ấy. Giống cậu lúc nãy. Nhờ?

Nó lắp bắp nói không thành lời, vội vàng chuyển ngay đề tài khác. Nó nhanh như cắt lấy con Garu đang ôm trên tay mà đem ra so sánh với hắn. Nhưng cũng phải công nhận là… hắn giống y chang Garu, từ gương mặt tức giận nhăn nhó đến đỏ lự vì tức tối. Giống, giống quá đi mất. Còn nó cũng y chang là Pucca vậy, lúc nào cũng nhe răng cười đến tít cả mắt, thấy Garu đi với ai hoặc bị ai đánh là tức tối dẫn đến sức mạnh ai cũng phải nể. Chắc hắn và nó là Garu và Pucca phiên bản người gốc Việt quá.

- Con khỉ! Tôi đẹp trai hơn! – Bị so sánh với nhân vật hoạt hình, hắn lập tức quên ngay cái vụ “thích thích, yêu yêu” gì đó và chuyển ngay đến cái gương xem lại mặt mình. Nó nhân cơ hội đánh bài “chuồn” ngay tức khắc:

- Tôi thấy y chang. Cậu cứ ở đó mà soi gương xem thử đi. Tôi đi ngủ đây. Nhớ là hạ hỏa đi nhé, không đang ngủ khói bốc lên thui khét lẹt cậu đấy!

- Đứng lại!!! Cái đồ “Pucca Lẹt Đẹt”! – Hắn đang nặn cái cục mụn be bé trên mặt, thấy nó đánh bài chuồn liền lập tức gọi lại nhưng tiếc rằng không kịp. Trề môi ra, hắn tiến lại gần đầu giường cầm con Pucca nó mới để đó rồi mỉm cười – Một nụ cười đáng yêu mà thiên sứ đã dành tặng cho hắn khi hắn vừa mới chào đời.

Nụ cười của thiên thần - Đáng yêu nhưng lại rất mong manh?

Nắng lấp lánh trên cao chiếu xuyên qua ô cửa kính. Những chú chim sẻ đậu trên khung cửa sổ khẽ nhòm lén hắn đang say giấc. Mặt trời rót những tia nắng đầu tiên vào phòng hắn như là một phần thưởng dành tặng cho đứa con của Người. Hạt nắng lung linh rón rén đến bên cạnh và vuốt ve gương mặt thanh bình của hắn.

Dường như… nắng đang khẽ cười… vì ai!

Giật mình tỉnh giấc, hắn ngó quanh khắp phòng rồi nhìn xuống con Pucca bên cạnh mình. Thì ra tối hôm qua hắn đã ôm Pucca ngủ. Suy nghĩ mơn man về một thứ gì đó, hắn nhận ra… trong lòng có nhiều điều thay đổi. Hình như, trong lòng đang rất thanh thảnh thì phải.

“Hình như đêm qua mình ngủ ngon hơn mọi lần. Mọi hôm nửa đêm hay giật mình thức dậy mà đêm qua lại không thế, ngủ một mạch đến tận sáng. Không lẽ là nhờ con Pucca này?”

Nhíu mày nhìn con Pucca nhồi bông vẫn còn nằm trong lòng mình, hắn khẽ cười đầy yên bình. Cười vì một buổi sáng đầy nắng, đầy gió, đầy ấm áp. Cười vì con Pucca đang chu mỏ lên, và nhất là, hắn cười vì thấy nụ cười của nó hiện diện đâu đây…

Gió thổi nhè nhẹ, những chú chim sẽ hơi chao đảo rồi cũng cất cánh bay đi để lại nỗi vương vấn cho ô cửa kính vẫn còn vương chút bụi mờ. Nhẹ nhàng mở cửa, đón lấy làn gió sớm lành lạnh thấm dần qua từng thớ thịt, hắn ung dung thơm con Pucca một cái rồi khẽ nói:

- Chào buổi sáng, may mắn của tôi!

________

- Ô, cậu dậy sớm thế. Trời đẹp thế này chả lẽ phải chuyển mưa sao?

Như không tin vào đôi mắt mình, nó dụi dụi mắt rồi nhìn chăm chăm vào hắn. Trời hôm nay có thể mưa to không khi hắn vừa dậy sớm mà trên bàn còn có đồ ăn sáng nữa? Mùi vị trứng ốp-la thoang thoảng bay ngang qua mũi nó làm nó hít lấy hít để.

Cốp!

- Dừng cái trò hít hà ấy đi! Cô đâu phải con Lulu nhà hàng xóm mà cứ hít hoài vậy?

Một cái cốp thật đau vào trán nó khiến nó tỉnh cơn mê. Xoa xoa cái trán đang đỏ ửng, nó không cảm thấy đau mà trái lại, tự dưng nó thấy… hắn thật là tốt bụng. Tốt bụng vì đã làm đồ ăn sáng cho nó mà ngay cả nó cũng không biết rằng có thể ăn được hay không nữa.

Cầm chắc cái thìa trong tay, nó lưỡng lự không biết nên ăn hay không. Hắn nheo mắt nhìn nó rồi cốp một phát lên trán nó lần thứ hai. Nó đau đến chảy cả nước mắt, lấy chân đạp vào chân hắn khiến hắn la oai oái:

- Chừa cái tật khoái củng đầu người khác! Tự dưng lại cốp tôi đau thế hả? – Vẫn xoa xoa cái trán đang nhức nhối đến đỏ ửng, nó oan ức nói.

- Hờ. Tại tôi chắc? Lâu lâu làm cho bữa ăn sáng mà làm như tôi bỏ thuốc độc ấy! Nếu có bị gì là nãy giờ tôi đâu có ăn ngon lành như thế này chứ hả?

- Ừ nhỉ!

Nhìn dĩa trứng đã vơi hết một nửa của hắn, nó mới luýnh quýnh chắp hai tay lại, cười huề với hắn. Đưa thử một miếng trứng vào miệng. Mùi vị của trứng ngay lập tức chi phối toàn bộ cơ thể của nó. Miếng đầu tiên như còn đọng lại ở đầu lưỡi, miếng thứ hai thì cứ như tan dần trong miệng. Nó nhắm mắt lại để tận hưởng một mùi vị giòn tan đọng lại ở đầu lưỡi. Mở mắt ra, nó nhìn hắn, không tiếc lời khen ngợi:

- Ngon quá! Chưa bao giờ được ăn trứng ốp-la ngon như vầy! Sao mà cậu có thể nấu được như vậy vậy? Chỉ tôi đi!

- Xề, có gì đâu mà khen ghê thế? Có muốn nịnh cũng không cần quá lố thế đâu. Tôi thấy bình thường thôi. Chắc tại cô hay ăn mấy món cô nấu dở quá nên khi ăn của tôi nên mới… xúc động chứ gì? Hè hè!! – Đưa một miếng trứng vào miệng, hắn vuốt cằm chế giễu nó. Nó bĩu môi. Nhưng, nó hề thấy buồn hay tự ái gì cả, cũng bởi… nó nấu ăn dở tệ như lời hắn nói mà.

Thấy hắn xách cặp chuẩn bị đi học, nó vội vàng nuốt vội mấy miếng trứng cuối cùng, cầm ly sữa hắn chuẩn bị trên bàn, nó uống sạch nốt rồi cầm giỏ chạy theo hắn. Vừa chạy, nó vừa í ới gọi với theo hắn, không quên nheo mắt nhìn bầu trời xem có chuyển biến xấu nào không. Nó sợ trời mưa đột xuất vì hắn hôm nay hơi bị khác thường.

.

Tại một góc nhỏ ở lớp Ghost...

- Khai mau! Hôm nọ mày với Hoàng Anh đã làm gì mà thái độ mày khác thường thế hả?

Nó cầm quyển vở được cuộn tròn rồi hăm he Tú Anh. Tú Anh nhìn nó với ánh mắt rưng rưng đầy thương cảm. Nó không dễ dàng bị mềm lòng nên liền cầm cuốn vở bốp cái bốp lên đầu Tú Anh.

- Đừng nói tao không nể tình bạn bè nhé bạn hiền. Mau khai! – Nó xoa xoa đầu nhỏ bạn thân rồi quát ngay bên tai Tú Anh khiến cô giật nảy lên. Những chiếc lá vàng đang cố bám trụ lấy cành cây khô khốc cũng vì thế mà giật mình rụng xuống đất.

Tú Anh kéo nó ngồi xuống, vội vàng giải thích:

- Tao đã nói là hôm nay tao sẽ kể ày nghe là tao sẽ kể. Mày làm gì mà dọa tao ghê thế? Dám nhẫn tâm cầm vở đánh vào đầu tao. Bạn bè tốt quá hen? - Tú Anh gằn giọng xuống, lườm nó.

- Ai kêu không kể mà cứ tao hỏi là mày cười cười như mới trúng bùa! Hỏi mày như tao thì mày có điên không? – Nó giơ tay đe dọa.

- Ờ thì… Tại vì… Mà thôi, tại tao muốn nói với mày ở căn-tin chứ bộ, có phải tao… Á!!! – Chưa để Tú Anh nói hết thì nó đã kéo cô đi.

- Thế thì đi mau! Chần chừ cái gì? Để trống vô lớp rồi mới xuống căn-tin chắc?

Quán Chuky, cách đây hai ngày trước...

[Theo lời kể của Tú Anh]

Quán Chuky nằm trên một con đường tấp nập đầy nắng và gió. Nhờ hương hoa phong lan luôn ngát hương thơm khiến nơi đây đã trở thành một điểm hẹn thường xuyên cho các đôi tình nhân đang yêu nhau say đắm.

Hiện tại, tôi đang đứng trước cửa của quán nước này nhưng không phải mang thân phận của một cô gái đang có hẹn hò tình cảm với một chàng trai mà là một cô gái đang hẹn hò chờ… đánh nhau thì đúng hơn.

Chuyện cũng không có gì là to tát hết. Tất cả cũng chỉ tại con bạn cực kì thân, thân đến mức độ lúc nào gặp nhau là nó cũng móc đểu, đá xoáy, trêu chọc tôi – Nguyễn Hoàng My.

Chỉ vì nó trêu tôi với Hoàng Anh – một người tôi cũng “hơi hơi” có cảm tình nên tôi mới cầm quyển vở chọi nó xong vô tình ném trúng Hoàng Anh nên cớ sự với ra thế này đây. Cậu ấy hẹn tôi ra Chuky với giọng điệu đanh thép lắm, tôi sợ sau vụ này, ác cảm giữa tôi và cậu ấy chắc chắn sẽ tặng lên mặc dù tôi đã nói chuyện với cậu ấy được mấy lần. Ôi…!!!

Chần chừ đi tới đi lui rồi nhìn vào quán, tôi lưỡng lự không biết làm thế nào. Nãy giờ tôi đã nhìn cậu ấy đang ngồi trong đó sau lớp cửa kính dày của cửa tiệm đúng 21 lần rồi. Cậu ấy đến sớm thế không biết. Nhìn cậu ấy lúc này thật bắt mắt ghê gớm. Áo thun trắng đơn giản với hình mặt cười ở giữa cộng thêm cái quần đen làm cho cậu ấy không nổi nhưng vẫn trội giữa các đôi tình nhân.

Không vào thật không được mà! Cứ coi như không toàn vẹn trở về nhưng được ngồi cạnh cậu ấy thì thật… sung sướиɠ không gì bằng. Nhất là sao tôi chịu nổi khi mấy đứa con gái đang nhìn Hoàng Anh với đôi mắt thèm muốn thế kia chứ. Thật là… Đã có bạn trai mà còn muốn Hoàng Anh “của tôi” nữa chứ.

Tôi hít một hơi lấy hết can đảm rồi đẩy cửa bước vào. Chân tôi run rẩy tiến lại gần Hoàng Anh, từng mạch máu cứ giật giật lên tưởng như sắp bị vỡ đến nơi vậy.

- Chào. Cậu đến sớm… thế? – Thấy cậu ấy nhìn tôi, tim tôi đập loạn lên, miệng tôi cứ thế nói không ra chữ.

- Ừ, tôi muốn đến sớm để… chuẩn bị! – Cậu ấy nói khá nhẹ nhàng nhưng chữ cuối lại nhấn mạnh khiến tim tôi đang yên ổn lại giật thót lên.

- Được rồi, cậu muốn làm gì thì làm nhanh lên! Muốn chém, muốn gϊếŧ hay gì gì đó thì tùy. Cậu cứ lấp lửng thế tôi lên tim mà chết bây giờ. – Tôi lớn giọng quát lên vì cứ thế này chắc tim tôi loạn lên mà chết mất. Ai kêu cậu ấy cứ nhìn tôi với ánh mắt… hình như là dịu dàng làm gì? Mà hình như tôi lớn tiếng quá thì phải, nếu không mấy người trong quán nhìn tôi làm gì? Cho xin đi, làm gì nhìn tôi hoài thế?

- Ơ, chém gϊếŧ gì? Sao lại chém gϊếŧ cậu chứ? – Hoàng Anh hỏi với con mắt vô tội vạ và vẻ mặt cực kì ngây thơ. Ôi, con tim của tôi…

- Không phải cậu muốn đánh tôi vì tôi cầm vở ném cậu là gì? Giả ngây thơ lừa tình thiên hạ đấy hả? – Tôi tức mình quát thêm một lần nữa. Cậu ấy nhăn mặt lại, hai hàng chân mày xô vào nhau. Cậu ấy nhìn tôi suy nghĩ gì đó rồi đập bàn đứng lên, miệng khẽ nhích lên trông rất ranh ma.

- Cậu mới giả ngây thơ lừa tình thiên hạ thì có. Bộ tôi có nói tôi hẹn cậu tới đây để đánh cậu vì cái việc nhỏ như con thỏ đang ăn cỏ chắc? Tôi hẹn cậu tới đây chứ tôi kêu xử lí cậu lúc nào? Có cậu tự biên tự diễn thì có.

- Ơ, vậy là sao? Vậy cậu hẹn tôi ra đây làm gì? – Tôi nhìn cậu ấy với đôi mặt ngây thơ của tôi. Tôi dám cá là tôi lúc này nhìn còn vô tội hơn cả cậu ấy gấp trăm lần.

- Ờ tôi… - Cậu ấy ấp úng rồi kéo ghế ngồi xuống. Có phải tại tôi hay không mà tại sao tôi lại thấy cậu ấy thoáng đỏ mặt thế này? Cậu ấy gãi đầu, gãi tai một hồi rồi tự dưng nắm lấy tay tôi làm tôi giật bắn người. Ôi, sao cái tên này cứ đày đọa trái tim tôi thế này?

- Bỏ tay ra! Cậu bị sao thế này? – Tôi vội rụt tay lại vì xấu hổ, không quên đanh đá la cậu ấy. Hành động này của tôi khiến các cặp trong quán phải quay ngoắt lại nhìn.

- Làm ơn… thử hẹn hò với tôi được không? Chỉ một tháng… à không… một tuần thôi! Thử hẹn hò thôi! Nhé!

Từng câu, từng chữ cậu ấy nói ra thật sự rất ngắt quãng nhưng tôi lại nghe rất rõ. Rõ đến từng chữ. Mặt cậu ấy đỏ bừng lên, tôi có cảm giác cậu ấy không hề trêu đùa tôi thì phải. Tự dưng mọi thứ xung quanh tôi mờ dần đi rồi biến mất như một làn khói mờ ảo. Mọi thứ từ bàn ghế, ly nước, những chậu hoa phong lan bé xinh,… tất cả đều biến mất để lại xung quanh là một bức tường màu trắng chỉ có tôi và cậu ấy – Hoàng Anh.

Tim tôi lại đập loạn lên, những mạch máu li ti cứ như đang nhảy nhót trong cơ thể tôi. Não tôi không còn điều khiển các hành động của tôi nữa. Bằng chứng là hiện tại, miệng tôi đang nói ra những điều mà não tôi đang can ngăn:

- Cậu… thích tôi sao? Tôi… tôi… Cậu… thích tôi à?

Ấp úng, ngượng ngùng hơn cả Hoàng Anh, tôi nói ra những từ lộn tùng phèo chả ra câu gì hết. Tôi nghĩ Hoàng Anh muốn hẹn hò với tôi chắc là vì muốn trả thù tôi. Quen tôi để khi tôi nói thích cậu ấy, Hoàng Anh sẽ đá tôi khiến tôi phải đau khổ. Cậu ấy muốn trả thù tôi vì tội tôi ném quyển vở ngay đầu cậu ấy.

Nếu không thì chắc cũng là do cậu ấy mới bị… bồ đá và muốn tôi làm bạn gái cậu ấy để cậu ấy chọc tức cô bạn gái cũ. Đúng không nhỉ? Nhưng chắc là không vì ai có thể đá Hoàng Anh – một hot boy hạng ba của trường, người có biệt danh là Smile Boy để đến với người khác được. Cậu ấy quá hoàn hảo, hoàn hảo như một bức tranh do thiên sứ thuần khiết vẽ nên. Cậu ấy là một thiên sứ mang một nụ cười sát thủ, cậu ấy không thể thích một đứa quậy như quỷ giống tôi được. Là đùa thôi.

- Đừng nghĩ tôi đang đùa với cậu. Tôi thật sự muốn làm bạn trai của cậu. Thật đấy! Nếu cậu không thích tôi thì… chỉ cần hẹn với tôi một tuần thôi, chấp nhận làm bạn gái tôi chỉ một tuần thôi. Thế là tôi vui lắm rồi. Tôi… Cậu làm ơn đi mà…!

Như đọc được suy nghĩ của tôi, cậu ấy nói với gương mặt rất thật lòng. Giọng điệu của cậu ấy không hề có một tí gì mang hàm ý mỉa mai, trêu đùa hay có ác ý cả. Nếu đây là giả thì cậu ấy thật sự là một diễn viên tài ba.

Trong khi đầu tôi vẫn còn lơ lửng trên mây vì ánh mắt chân thành của Hoàng Anh thì cậu ấy đã đứng lên rồi nắm chặt tay tôi, cậu ấy nhẹ nhàng kéo tay tôi lại rồi đặt lên nó một nụ hôn. Nhẹ nhàng nhưng lại làm tôi phải vương vấn. Bởi vì… nó quá nhanh mà.

Mọi người xung quanh vỗ tay náo nhiệt, vừa vỗ, họ vừa hét to: “Chấp nhận đi, chấp nhận đi…”. Họ tưởng Hoàng Anh cầu hôn tôi chắc? Ôi trời…

Tự dưng đèn trong quán Chuky tắt hết, người phục vụ ở đâu mang ra ba cây nến lung linh trên một chân nến chạm khắc kiểu cổ điển, đơn giản nhưng lại rất hợp với phong cách quán Chuky và đặc biệt là rất hợp với không khí hiện tại – Lãng mạn đến ngất ngây.

Tim tôi muốn bể ra rồi, tự dưng lại hôn vào tay tôi chứ. Cứ như hoàng tử cầu hôn công chúa vậy. Ngại thật!

Từ đằng sau, Hoàng Anh đưa ra một bó hoa hồng nhung. Hồng nhung là loại hoa tôi thích nhất vì hồng nhung mang một màu đỏ thẫm bí ẩn, trông kiêu sa đến lạnh lùng. Cậu ấy đến gần tôi, áp mặt cậu ấy lại gần mặt tôi, khẽ trao cho tôi bó hoa được bọc kiếng màu xung quanh với dây nơ đỏ kim tuyến, Hoàng Anh thì thầm:

- Một tuần thôi! Làm ơn…! Tôi thật sự… thích cậu… Thích cậu từ khi mới gặp cậu. Thật đấy. Làm ơn… Chỉ một tuần thôi mà. Coi như tôi cầu xin cậu vậy. Được không? Đừng từ chối mà!

Tôi… Trời ạ… Đừng nhẫn tâm lừa tình con tim tôi như vậy chứ. Trái tim tôi không còn nghe theo tôi nữa rồi, hiện tại đầu óc tôi cứ quay cuồng, hồn tôi thì lâng lâng theo tiếng nhạc du dương đang phát ra. Tôi…

Tự dưng mọi thứ xung quanh tôi mờ dần đi, chúng mờ dần, mờ dần. Tiếng huyên náo từ mọi người ngày càng nhỏ dần đi. Mọi thứ xung quanh tôi dần im bặt rồi tối đen. Tôi ngất đi mất rồi. Nhưng… tôi nhớ rõ là trước khi ngất đi, tôi đã ngã xuống và Hoàng Anh nhanh như cắt đã đỡ lấy tôi rồi nhanh chóng bế tôi ra ngoài. Gương mặt cậu ấy lo lắng thật sự chứ không phải đùa giỡn.

Tôi còn nhớ, trước khi bản năng tôi bắt đầu vô ý thức, tôi đã ôm chặt lấy cổ cậu ấy rồi khẽ thì thầm:

- Tôi… cũng thích cậu… Thật đó!