Nên Làm Gì Sau Khi Chia Tay

Chương 4: Sẽ không làm anh đau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Văn Phi Khanh bị câu này làm cho sợ đến chợt hoàn hồn, trợn mắt đang muốn từ chối bằng cách tách ra, đã thấy hai mắt của Ôn Chiêu đang nhìn đắm đuối đôi môi của mình, hơi thở cũng dần nặng thêm, thế mới biết là anh đã hiểu lầm.

Ôn Chiêu dùng ngón cái chậm rãi cọ cọ vào đôi môi đỏ thẫm, nói giọng khàn khàn: “Em muốn được vào nếm thử mùi vị của Khanh Khanh, được không anh?”

Văn Phi Khanh nghe hắn nói thế mà ngượng kinh khủng, người nhìn nghiêm túc thế kia mà làm sao… lúc này lại nói một câu nghe đến nổi cả da gà.

Nói không được… thì như đang cãi láo, nói được, Văn Phi Khanh lại nói không ra hơi, đến gật đầu còn làm không nổi.

Nhưng Ôn Chiêu đã đọc hiểu rồi ý tứ của anh.

Ôn Chiêu hôn mổ một cái vào đôi môi dày mềm mại, cúi đầu cười: “Khanh Khanh, nào, há miệng ra.”

“… ” lần này Ôn Chiêu nói như đang dụ dỗ trẻ con khiến Văn Phi Khanh thấy ngượng kinh khủng. Anh quyết tâm nhắm mắt lại, sau khi đấu tranh tâm lý trong đầu một hồi, mới mở hé môi mình ra.

Ôn Chiêu hít một hơi vào, cúi đầu thấy trong cái miệng đang hé mở là một hàm răng trắng tinh. Hắn dùng ngón cái đè lại môi dưới, nhẹ nhàng dùng sức đè xuống, đôi môi đỏ tươi bị mở ra, lộ ra đầu lưỡi màu hồng.

Cổ họng hắn trượt xuống, thấy miệng khô lưỡi khô.

Văn Phi Khanh từ từ nhắm hai mắt để chờ, mãi vẫn chưa thấy động tĩnh gì, đang muốn mở to mắt lên lại cảm nhận được hơi thở nóng bỏng phà vào ở trên mặt, cằm bị nhẹ nhàng túm lấy rồi hơi nhấc lên, đầu lưỡi trơn trượt thăm dò quét một vòng trong miệng của anh. Anh thấy hơi ngứa, khó chịu nên rụt đầu một cái, nhưng một giây kế tiếp đã bị môi lưỡi thâm nhập vào trong miệng.

… Cảm giác không giống nhau.

Tất cả ý nghĩ của anh như bị giam cầm vào đâu đó, đầu lưỡi xâm nhập vào đảo qua từng cái răng một, như muốn trêu đùa với Văn Phi Khanh mà đầu lưỡi mềm mại cứ liếʍ liếʍ, liếʍ đến mức cánh tay anh nổi hết da gà, còn chưa kịp thích ứng với hơi thở xa lạ đã bị đầu lưỡi trơn tuột kia quấn lấy lưỡi của anh mà dùng sức mυ'ŧ vào một hơi.

“…! “

Văn Phi Khanh chịu không nổi mà kêu lên một tiếng đau đớn, hai bờ môi nóng bỏng quấn quít, Ôn Chiêu nghiêng khuôn mặt cướp hết không khí và hơi thở của anh, đổi chân chuyển góc độ, khóa người Văn Phi Khanh thành giữa người hắn và cái ghế salon. Hai người thở hổn hển, đôi môi chặt chẽ triền miên nóng bỏng, hơi ấm làm cho hắn càng ngày càng không khống chế được lực của mình, hai tay đang siết chặt ót và vòng eo của Văn Phi Khanh thả lỏng ra trong giây lát. Văn Phi Khanh trong cơn đê mê nên không có lực chống người lên, lập tức rơi vào ghế salon mềm mại, môi Ôn Chiêu đuổi theo ngậm lấy đầu lưỡi trơn trượt mà mυ'ŧ vào. Nụ hôn sâu kéo dài đến không có thời gian để hô hấp làm cho Văn Phi Khanh thấy hơi choáng váng, mà ngay sau đó hai chân của hắn bị tách ra quấn vòng vào bờ eo rắn chắc của Ôn Chiêu.

Anh có cảm giác như bao nhiêu ngượng ngùng hai mươi mấy năm nay của mình đều bị xài hết trong ngày hôm nay. Đôi chân dài bị ép kẹp vào hông của Ôn Chiêu, tư thế cơ thể như vậy càng có thể cảm giác được giữa hai chân có một ‘thứ gì đó’ hình cây vừa cứng vừa thô đang đặt ngay chỗ nhạy cảm ở dưới, làm cho anh quyết định phải đấu tranh.

Ôn Chiêu buông ra đôi môi bị mυ'ŧ đến sưng đỏ, giọng đứt quãng trấn anh: “Đừng sợ, em sẽ không ‘động’ vào anh kiểu ấy, Khanh Khanh hãy tin em đi… “

… Hành động bây giờ của cậu làm tôi thật sự rất khó tin.

Văn Phi Khanh thở hổn hển muốn né đôi môi đang muốn sát lại gần kia, chỉ cảm giác miệng của mình như muốn rụng rời, vừa đau vừa ngứa, anh chịu đựng một chút, cuối cùng chịu hết nổi mà giơ tay lên muốn cản Ôn Chiêu đang tính sáp vào, “… Cậu, cậu vẫn không thể chuyển qua hôn ở chỗ khác à??”

Mắt Ôn Chiêu lóe sáng lên, “Em có thể hôn ở chỗ khác nữa à?”

Văn Phi Khanh che mặt lại, quá xấu hổ đến mức không muốn nói chuyện. Lúc này, một bàn tay chợt từ từ luồn vào trong áo len, bàn tay có lớp chai mỏng và da thịt mềm mại bóng loáng kề nhau, làm cho cậu phải run lên.

“Khanh Khanh… ” Ôn Chiêu lấy môi cọ vào cổ Văn Phi Khanh, vừa dùng nụ hôn như lửa nóng, theo đường nét cần cổ, một đường ấn xuống một chuỗi những dấu hôn màu đó. Lúc cảm nhận được lớp da dưới môi mình đang khẽ run, nội tâm hắn dâng lên một cảm giác hưng phấn quỷ dị, làm cho đầu óc hắn gần như muốn hôn mê đi, chỉ ao ước được mạnh bạo hơn nữa để người ở dưới biết được nỗi khao khát được thỏa mãn của hắn.

Nhưng không được, Ôn Chiêu không dám dọa sợ thêm Văn Phi Khanh, cho nên hắn đành ráng kiềm chế mà dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ dọc theo đường cong thắt lưng. Đến khi đầu ngón tay đυ.ng vào một thứ nho nhỏ đang nhô ra, hắn ngừng động tác lại, mắt hơi lóe ra tia sáng, như mắt con sói đói thấy được miếng mồi ngon.

Mà lúc Văn Phi Khanh cảm nhận được đầu ti của mình bị sờ vào thì thân thể anh cứng đờ, trước giờ anh có bao giờ bị ‘ăn hϊếp’ tới mức này chứ.

Đang lúc muốn mở miệng kêu Ôn Chiêu lấy tay ra, đầu v* bên phải đã bị véo nhẹ một cái, làm cho anh nhịn không được mà khẽ ư ử một tiếng, mặt đã đỏ bừng lên, cũng không biết mấy phần là do bị trêu chọc, mấy phần là do quá ngượng nữa.

Giọng của Văn Phi Khanh rất nhẹ, nhưng ở trong phòng khách rộng rãi này lại nghe được cực kỳ rõ ràng.

Ôn Chiêu vốn đã cố gắng hết sức kiềm chế động tác của mình lại, cả người căng thẳng. Bản thân hắn vẫn luôn vô cùng khát khao được tiếp xúc thân mật với Văn Phi Khanh, lúc này âm thanh khe khẽ từ anh đánh vào dây thần kinh đang căng như dây đàn trong đầu hắn, lúc lên tiếng trả lời sợi dây đã đứt phụt!

Vì vậy Ôn Chiêu dùng sức nhéo đầu ti mềm mại xinh xắn trong tay mình, lúc Văn Phi Khanh giật mình đến bắn người lại, lại dùng nụ hôn ấm áp để làm mụ đầu óc của anh đi, dùng đầu lưỡi của hắn quấn vào đầu lưỡi non mềm kia mà mυ'ŧ vào, giữa lúc môi lưỡi quấn quýt, từng ngụm nước bọt tiết ra lại bị nuốt xuống lại.

Nụ hôn có mang du͙© vọиɠ càng ngày càng rõ làm cho cả người Văn Phi Khanh đều run rẩy, anh có chút sợ hãi rằng Ôn Chiêu sẽ không khống chế được. Vì trong lúc này đây Ôn Chiêu tản ra hơi thở hung ác, ngậm môi anh vào, không ngừng khiến anh hé lưỡi ra để hắn có thể chơi đùa với cái lưỡi dễ dàng hơn. Lực của cái tay đang bóp ở ngay ngực cũng càng lúc càng lớn, đến cuối cùng cả hai tay đều trực tiếp đặt ngay l*иg ngực của anh, lòng bàn tay che lấp đầu ti màdùng sức vuốt ve, giống như đang nhào nặn đất sét vậy.

“Nhẹ… Nhẹ chút… A… đau!”

Văn Phi Khanh bị người cắn một cái ở phía đầu ti bên phải, ngay sau đó đầu ti đang thấy hơi đau lại bị môi lưỡi nóng bỏng không ngừng liếʍ vào, thậm chí phát ra tiếng nước chùn chụt. Anh nghe được mà mặt đỏ tới mang tai, nhưng anh còn không kịp so đo chuyện này, bởi vì hai cánh tay của Ôn Chiêu đang kéo vào hai chân của anh mà khoác lên trên cánh tay mình, Ôn Chiêu thì quỳ sát vào ngay chỗ háng anh, từ trên cúi đầu xuống liếʍ mυ'ŧ vào đầu ti non mềm.

Văn Phi Khanh bị Ôn Chiêu làm đến mức đầu óc như muốn ngất đi, chỉ cảm thấy l*иg ngực bị chơi tới ướt đẫm một mảng lớn. Nên giờ chỉ có thể choáng váng nhìn hai cái đùi bị nâng lên, cái chân còn đang mang vớ dài của anh móc vào lưng của hắn. Thi thoảng bàn chân lại nhấc lên khi Ôn Chiêu đang liếʍ giữa hai bên đầu ti, dùng chân đem Ôn Chiêu kẹp chặt lại ngay giữa hai chân anh.

Ôn Chiêu chơi trò ‘mυ'ŧ ti’ mãi cuối cùng mới chán mà ngẩng đầu lên, nhìn đầu ti đáng thương vừa đỏ vừa sưng đã dựng đứng lên, ở trên mặt nó vẫn còn ướt nước, mà cả mảng ngực đã đỏ ửng, làm cho hơi thở của hắn càng thêm nặng nề.

“Khanh Khanh… ” hắn cúi đầu dùng mặt mình cà cà vào bàn tay đang bụm mặt của Văn Phi Khanh, một tay hắn dùng để gỡ bàn tay đang muốn che lại cảm giác ngượng ngùng kia, rồi dùng một cái tay khác để đặt hai tay anh lên trên cổ của mình, dịu dàng nói rằng: “Đến đây, ôm chặt em đi, nếu không… Anh sẽ ngã đấy.”

“Hử……??” Gương mặt đã đỏ ửng của Văn Phi Khanh mang trên đó một chút mê man, trước khi đầu óc kịp phản ứng đã tự động treo trên người của Ôn Chiêu. Khóe mắt anh phiếm hồng, trong tròng mắt kia còn long lánh nước, lúc này một Văn Phi Khanh vẫn luôn ôn hòa điềm tĩnh trước giờ đã hóa thành nước, bị bao quanh bởi tình yêu nồng nàn của Ôn Chiêu.

Văn Phi Khanh bị hai tay của Ôn Chiêu níu thật chặt nơi thắt lưng, anh đang nghi ngờ về lời nói của Ôn Chiêu, lưng quần anh đột nhiên bị kéo tụt xuống hẳn. Động tác này làm cho anh tỉnh táo hơn một ít, lập tức vội vàng buông ra cái tay mới vừa đặt ở trên l*иg ngực nóng hổi của Ôn Chiêu, muốn đẩy phần hông của anh vốn đang kề sát vào hông của Ôn Chiêu.

Văn Phi Khanh chỉ mặc mỗi qυầи ɭóŧ có thể rõ ràng nhìn ra, cây gậy th*t nóng bỏng kia đang kề sát một chỗ với thứ của anh.

Văn Phi Khanh: “!!!” con người này từ lúc nào đã cởi xuống cả qυầи ɭóŧ của mình vậy!

Ôn Chiêu nhìn bộ dạng đang trợn tròn hai mắt của anh, đôi môi đỏ thẫm hơi mang theo ý cười hôn cái chóc vào môi anh, trầm giọng khẽ cười nói: “Anh sao thế?”

Văn Phi Khanh nghiêm mặt trừng mắt với hắn:”… Cậu tính làm tới cùng luôn à? “

Hắn cảm giác được cả người Văn Phi Khanh giờ còn cứng hơn cả tượng gỗ, cả cơ thể, trên mặt, trong mắt đều mang theo sự cảnh giác. Có vẻ như chỉ cần xác định Ôn Chiêu làm chuyện chệch hướng thôi là sẽ đứng lên bỏ chạy.

Ôn Chiêu chỉ còn có thể cúi đầu cắn cắn chóp mũi của Văn Phi Khanh, dịu dàng dỗ dành anh “… Khanh Khanh, cho em cạ vào mấy cái thôi…. Em đã muốn lâu lắm rồi… em chỉ ‘cạ’ vào thôi, không có ‘vào’ thật đâu… “

“Em chỉ cạ thôi mà… Không làm gì nữa…”

Cuộc sống này đã chứng minh, lời mấy tên đàn ông nói trên giường tuyệt đối không thể tin, nhất là mấy câu kiểu “anh chỉ làm đến đây thôi, không làm thêm gì nữa” các kiểu.

Văn Phi Khanh cũng không muốn mình bị ‘đè’ xuống đâu, cho nên anh lấy tay muốn kéo quần của mình lên, nhưng còn chưa kịp thành công thì hai tay anh đã bị trói chặt lại rồi đặt ở trên đỉnh đầu. Cơ thể lực lưỡng của Ôn Chiêu áp sát anh, đầu ti vốn đã bị chơi đến nóng rực lại bị ngậm vào, thấm ướt trong miệng mà không ngừng mυ'ŧ vào, liếʍ cắn, làm cho anh phải hít vào một hơi. Còn chưa kịp hoàn hồn thì một cây gậy th*t nóng bỏng đã kề sát vào chỗ đang cương của anh, dùng sức cạ vào.

Văn Phi Khanh đã phải ‘ăn chay’ từ rất lâu rồi, từ khi chuyện tình cảm với Danh Phóng xảy ra vấn đề từ năm ngoái. Theo thời gian dài anh cũng phai nhạt dần, nhưng do đối với chuyện tình cảm có tiếng mà không có miếng này, anh vẫn luôn chung thủy nên phải tự kiềm mình. Nên đến khi Danh Phóng ngả bài, thật ra thâm tâm anh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm phần nào. Du͙© vọиɠ bị đè nén, chuyện tình cảm đã kết thúc, còn có nhu cầu sinh lý của cơ thể, chuyện tình cảm đã kết thúc, còn có nhu cầu sinh lý của cơ thể, những lý do ấy khiến anh thầm chấp nhận chuyện mình sẽ ‘qua đêm’ với Ôn Chiêu, chuyện duy nhất không nằm trong tính toán của anh là chuyện Ôn Chiêu quá mạnh mẽ.

Mà Ôn Chiêu cũng không nghĩ tới, một cái cạ vào thế mà đã để người ở dưới thân hắn hưng phấn tới mức phải rên lên, điều này làm cho hắn hoàn toàn bị du͙© vọиɠ chi phối, vẫn còn chưa thể so được với việc người hắn đã yêu thầm, khao khát bao năm qua, giờ đang không ngừng rêи ɾỉ vì được mình ‘yêu thương’, chỉ khiến người ta làm chuyện mất lý trí.

Một cái cạ này làm cho thể xác đang bị đè nén kia hoàn toàn mở ra.

“Khanh Khanh… Khanh Khanh… ” Ôn Chiêu ngậm vào đôi môi hé mở của Văn Phi Khanh, ngậm cả cái lưỡi đang đảo, nửa thân dưới của hắn ưỡn ra, nâng lên cây gậy th*t đã sưng to đến đau, đặt vào chỗ của Văn Phi Khanh, ‘ấn’ vào vừa nặng vừa nhanh.

“Không được… ” Văn Phi Khanh giãy dụa, nhưng hai cái đùi của anh theo từng đợt ma sát nhanh không tự chủ được mà khóa chặt lại cơ thể nóng hổi của Ôn Chiêu. Hai chân của người ở trên có hơi lui ra thả lỏng, hắn áp xuống, hai chân không kìm nổi nữa mà quấn lấy nhau.

“Nhẹ chút… ” Văn Phi Khanh bị động tác nhanh mà có lực làm rung rinh cả cái ghế sa lon không ngừng. Anh đưa tay đẩy Ôn Chiêu đang cầm hông anh mà hì hục cạ vào, khóe mắt đỏ bừng, giọng cũng bất ổn: “… Khó chịu, Ôn Chiêu, cậu nhẹ chút… A! Nhẹ chút thôi! Không được đâu… “

Thấy anh thật sự khó chịu, Ôn Chiêu mới thở phì phò từ từ giảm tốc độ lại. Khi Văn Phi Khanh cuối cùng cũng thở phào rồi, cây gậy th*t đang căng đau lại dùng sức cạ mạnh một cái vào ‘thằng nhỏ’ của Văn Phi Khanh.

Văn Phi Khanh bị cơn kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá đột ngột làm choáng hết cả đầu. Vòng eo anh run rẩy cong lại, Ôn Chiêu nhìn đắm đuối không chớp biểu cảm mất khống chế trên mặt anh, tự tay đem cái qυầи ɭóŧ đã ướt đẫm kéo đến bắp đùi, lộ ra làn da trắng bóc nhẵn nhụi, ở dưới ánh đèn còn bắt mắt hơn.

Văn Phi Khanh vốn phải nhịn lâu đã bắn ra.

Chất lỏng màu trắng dính dớp khắp cả bắp đùi, cả thân con ciu và lớp lôиɠ ʍυ cũng bị ‘tưới’ cho ướt, từng luồng dịch thể theo khung đáy chậu chậm rãi chảy xuống mông thịt mềm mại đầy đặn, mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ gay mũi tanh nồng, nhưng Ôn Chiêu lại cảm thấy trong ngực hắn, du͙© vọиɠ hung tàn đang sôi lên càng thêm tăng vọt.

Muốn vấy bẩn anh ấy.

Muốn có tất cả của anh ấy.

Ôn Chiêu liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, cúi đầu nhẹ nhàng chậm rãi hôn lên đôi môi sưng đỏ của Văn Phi Khanh đang thở dốc không ngừng, khàn giọng nói rằng: “Khanh Khanh… Để cho em bắn vào chỗ này của anh được không…” tay phải của hắn từ vòng eo lõα ɭồ trượt xuống cặp mông chắc nịch kia, những cái vuốt ve đầy tính nɧu͙© ɖu͙© và ham muốn, đem mông thịt đầy đặn bóp đến biến hình.

Văn Phi Khanh bị những lời này làm sợ tới mức giãy dụa khỏi du͙© vọиɠ. Anh cũng không biết sức lực đến từ chỗ nào, đẩy được ra cả Ôn Chiêu đang không phòng bị chút nào, đứng lên tính chạy. Nhưng một chân của anh vừa đặt ở trên sàn nhà đã bị người đè xuống lại, hai vai đặt ở trên ghế sa lon, cả người chuyển thành nằm sấp trên ghế sa lon, một cơ thể đang hừng hực lại hơi ướt đè lên trên lưng anh.

Ôn Chiêu chẳng hiểu đã cởi sạch đồ của hắn từ khi nào, cũng kéo lớp chăn lông qua che kín trên người mình, cũng che gần hết cả người Văn Phi Khanh vốn đã gần như không mảnh vải che thân kia.

“Cậu buông rôi ra!” Văn Phi Khanh cắn răng giãy dụa, “Cậu đừng hòng đυ.ng đến tôi!”

Ôn Chiêu dở khóc dở cười, cắn một cái ở trên vai Văn Phi Khanh, tiếng nói khàn khàn, “Anh nghĩ em sẽ động vào chỗ kia của anh ấy hả?” hắn kề sát vào người anh, vuốt ve cái gáy của anh, da thịt do chạm vào nhau mà đều dính ướt.

Ôn Chiêu lại nhẹ nhàng dỗ anh tiếp, “Khanh Khanh, tin em đi mà… Nhé…? Em sẽ không để cho anh đau đâu, Khanh Khanh… “

Cứ gọi “Khanh Khanh” mãi như thế, miệng thì vẫn gọi tên người ta ngọt ngào êm tai, nhưng dưới hông lại ‘đâm’ vào vừa nặng vừa hung ác.Văn Phi Khanh bị dập vào liên tục như thế nên bị đè nằm xuống, lại bị kéo trở về thêm lần nữa, dưới mông thịt có một cây gật thịt vừa thô lại vừa nóng như lửa xuyên qua từ phía sau mà chạm vào cây gậy th*t mới bắn ra không lâu của anh. Lúc hai cây ma sát nhau như thế miệng anh cũng phải mở ra mà kêu lên, tiếng rêи ɾỉ lúc cao lúc thấp làm sao cũng không đè nén lại được, bị ‘đâm’ vào như thế đến cương lại rồi vẫn không hề dừng. Văn Phi Khanh đỏ bừng cả khuôn mặt do quá xấu hổ vì những tiếng kêu da^ʍ của mình, trong đôi mắt còn đọng lại nước mắt sinh lý do quá sướиɠ, phía sau đã bị động tác thô bạo của Ôn Chiêu dập vào tới mức phải nằm hẳn ra trên ghế salon, cả người đã đỏ bừng lên, nhiệt độ nóng muốn xỉu.

Văn Phi Khanh đang ngầm thấy thẹn nhưng vẫn đắm chìm trong đó lại chợt bị lật người lại, trong mắt anh mang theo lớp sương mù nhìn người phía trên mình.

Ôn Chiêu đã cởi sạch hết đồ, thân hình hắn cường tráng rắn rỏi, cặp chân chắc nịch, mà lúc này hắn đang banh đùi ra ngồi xổm trên hông của Văn Phi Khanh, đem con c*c đã cứng ngắt dựng thẳng cao của anh kẹp ngay vào khe mông, thấy Văn Phi Khanh đang nhìn hắn, mặc dù động tác đang đút c* vô, ánh mắt vẫn vô cùng nham hiểm.

Văn Phi Khanh bị cặp mông nóng hổi căng đầy của Ôn Chiêu kẹp chặt vào mà cắn chặt môi dưới. Anh chưa bao giờ biết được rằng khi đang trong ‘cuộc vui’, làm phía bị động lại sẽ khiến cho người ta mất đi khống chế. Ví như anh của bây giờ, đầu óc đã bị cơ thể phải nín quá lâu hoàn toàn chi phối. Anh nhìn Ôn Chiêu có vẻ như muốn lập tức vào thẳng vấn đề chính, con c* dựng đứng cũng không nhịn được mà hẩy hẩy lên trên, qυყ đầυ nhạy cảm ở đỉnh đầu đã đâm thẳng một phát vào cửa mình vừa chặt vừa nhỏ kia. Cơn sướиɠ ùn ùn kéo đến như sóng trào, đem lý trí vốn không còn dư lại bao nhiêu của Văn Phi Khanh cũng bị phủ lên, anh chỉ biết nâng eo, dùng con c*c đang rỉ tinh ở dưới háng của mình, dùng sức cắm sâu hơn vào cái lỗ kia.

Ôn Chiêu nhíu mày, nhìn Văn Phi Khanh từ từ nhắm hai mắt, đôi môi đỏ mọng hé mở, dáng vẻ đang đắm chìm trong cơn hứng tình. Hắn hít thở sâu mấy lần xong rồi cuối cùng mới thả lỏng một chút, chỗ phía sau bị đâm vào một cách bạo lực, tuy có bôi trơn qua loa nhưng tất nhiên là đâu thể nào trơn tru như các em ‘bot’ giàu kinh nghiệm khác, cây gậy th*t nóng bỏng đang chật vật tiến vào trong người hắn, mang theo cơn đau nóng rát, lại thiêu đốt du͙© vọиɠ đã áp chế nhiều năm còn mãnh liệt hơn. Hắn ngắm nhìn gương mặt đỏ ửng của Văn Phi Khanh, trong mắt có nét dịu dàng và cả tình yêu nồng cháy, cúi người xuống ôm vào vòng eo gầy, đem cả người anh ôm thật chặt vào trong ngực mình, đôi chân dài cơ bắp quỳ ở trên ghế sa lon, hơi nhấc mông lên rồi dùng sức đè xuống.

Tiếng rên của Văn Phi Khanh đột nhiên cất cao lên, đồng thời vang lên với tiếng rên của Ôn Chiêu.

“Chậm lại chút… ” Văn Phi Khanh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức cặp chân dài quắp thật chặt vào sau lưng của Ôn Chiêu, anh bị cơn sướиɠ và cảm giác đau đột ngột tấn công, nước mắt vốn đang đọng lại trong mắt rơi vào trên mu bàn tay của Ôn Chiêu, “Cậu nhẹ chút thôi… hơi đau rồi…”

Hơi thở cực nóng của Ôn Chiêu phà vào trên mặt Văn Phi Khanh khi hắn thở dốc ra, đem nước mắt có vị mặn liếʍ vào từng chút một. Cùng lúc ấy hắn cũng ôm chặt Văn Phi Khanh, đem cây gậy th*t nóng bỏng kia nuốt vào người, lại nhấc thắt lưng lên, đem người trong ngực lật trái lật phải, cạ vào tới mức cả người ướt đẫm toàn mồ hôi, bàn tay sờ vào làn da trắng mịn, mềm mại nõn nà làm cho Ôn Chiêu yêu thích đến mức không thể buông tay, xoa nắn tới mức khắp nơi đều đỏ ửng.

Chỗ ấy bị mở ra mạnh mẽ như thế có chút đau, nhưng Ôn Chiêu cũng không quan tâm, lòng hắn chỉ tràn đầy cảm giác phấn khích và kích động đến khó có thể ức chế. Người mà nhiều năm qua hắn chỉ có thể nhìn xa xa không thể tiếp cận cũng không dám đến gần, rốt cục thì ngày hôm nay cũng đang nằm ở dưới người mình trong tình trạng không mảnh vải che thân, còn quấn chân vào người hắn, những tiếng rên phát ra cũng là vì hắn, những vết hôn và vết cắn trải đầy trên cơ thể người ấy, cũng đều là do hắn để lại.

Cảnh tượng này thế mà lại đang thật sự diễn ra.

“Khanh Khanh… Khanh Khanh… ” Ôn Chiêu hôn nhẹ từng nụ hôn một lên trên mặt đỏ ửng của Văn Phi Khanh, trên xương quai xanh, trên ngực, trên đầu ti bị chơi đến mức sưng đỏ nhô ra, mỗi một lần mυ'ŧ vào Văn Phi Khanh đều muốn rụt người lại lui ra, nhưng Ôn Chiêu còn ôm anh trọn vào trong ngực hắn còn thân mật hân, dùng cả cơ thể để mang đến cơn sướиɠ và độ nóng.

Nếu như có thể bên nhau mãi mãi như thế thì tốt biết bao.

Đến khi gần kết thúc, hai chân Văn Phi Khanh chịu không nổi mà căng cứng, trong miệng rên hừ hừ lầm bầm gì không nghe được, mười ngón tay cào ra thành mấy vết cào trên cánh tay của Ôn Chiêu, mãi tới khi ngửa đầu ôm Ôn Chiêu là lên cao trào.

Lúc anh bắn vào trong thì Ôn Chiêu cũng đồng thời bắn ra ngoài, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng lóa bắn vào trên cái bụng phẳng lì của anh.

Ôn Chiêu chỉ cần nhìn vào vẻ mặt lúc đang đắm chìm trong tìиɧ ɖu͙© của Văn Phi Khanh là đã có thể bắn ra. Chỉ cần được ngắm anh thế thôi là đủ để cơ thể hắn lên tới ‘cực khoái’ rồi.

Hắn điều chỉnh lại hơi thở, nâng hông lên lấy ‘thằng nhỏ’ giờ đã mềm nhũn ra khỏi người mình, chọc cho Văn Phi Khanh phải rêи ɾỉ một tiếng. Hắn ôm vào trong ngực cơ thể xụi lơ của Văn Phi Khanh, kéo cái chăn lông nhăn nhúm mà trùm hai người lại.

Văn Phi Khanh từ từ nhắm hai mắt tựa vào trong l*иg ngực của Ôn Chiêu, ổn định lại hô hấp hổn hà hổn hển.

Ôn Chiêu vừa ôm hông của anh, vừa cúi đầu nhẹ hôn lên khóe mắt ướŧ áŧ kia, tình cảm nồng cháy trong đáy mắt không thể kìm nén, tràn ra từ trong mỗi động tác và ánh mắt của hắn.