Đoản Sản Nhũ - Song Tính Công

Chương 1

Thầy giáo xinh đẹp lạnh lùng, cấm dục lại là người song tính ngực bự.

Tránh lôi: Bị thụ thô tục nhục nhã, chân giao, xoa huyệt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tưới huyệt.

CP: Doãn Tân (công) x Hoắc Sinh (thụ)

——————————————————————————————

Sau khi Hoắc Sính đỡ được thầy giáo bị trúng thuốc mà ngã xuống, hắn còn thong thả tự hỏi – sao lại có đàn ông eo nhỏ như thế được? Hắn chỉ cần hai bàn tay là hoàn toàn có thể ôm gọn.

Nhưng mà nghĩ lại thì cũng đúng, rốt cuộc người này không thể hoàn toàn xem như là đàn ông.

Khóe miệng Hoắc Sính hiện lên ý cười cân nhắc lại có chút xấu xa, choàng tay ôm vòng eo mềm mại của Doãn Tân dẫn người vào văn phòng, nhấc chân đá cửa rồi khóa trái lại.

Doãn Tân vừa kết thúc giờ học, chỉ kịp mở cửa phòng ra đã bị một học sinh ở phía sau chụp thuốc mê. Trong một lúc sức lực cả người như bị rút ra mềm mại ngã xuống trên người nam học sinh.

“Hoắc Sính, cậu đang làm cái gì vậy?” Giọng nói Doãn Tân vốn đã lãnh đạm, lúc này lên tiếng càng giống như bị băng bao bọc.

“Em đang làm gì?” Hoắc Sính nhướng mày, đem người áp đảo ở trên sofa, tầm mắt nóng rực xẹt qua cổ áo sơ mi được cài kín mít của Doãn Tân, tựa như con thú hoang đang tuần tra có ý định xâm lược làm cho đáy lòng Doãn Tân hoảng hốt.

Cảm nhận được một tia hoảng sợ trong đôi mắt đen của thầy giáo, Hoắc Sính không giấu giếm nữa, cười khẽ hai tiếng, đè thấp giọng gằn bên tai anh, “Em đang nghĩ xem khi thầy vào lớp, em phải làm thế nào để kéo xuống chiếc mặt nạ lạnh lùng cấm dục này, làm cho mọi người thấy rõ bộ mặt dâʍ đãиɠ của thầy đây?”

Hắn vừa nói vừa duỗi tay gỡ mắt kính của Doãn Tân xuống, đôi mắt lúc đeo kính vốn dĩ đầy lạnh lùng, lúc này đây đôi mắt xinh đẹp không có gì che đậy, vì tức giận mà hai mắt đỏ ngầu, thế nhưng ngoài ý muốn làm cho lòng người mềm nhũn ra khi nhìn vào đôi mắt ấy.

Chỉ là chính bản thân Doãn Tân cũng không nhận ra được, anh hiện tại vừa lo lắng vừa tức giận, giãy giụa chật vật muốn mở cánh tay của Hoắc Sính ra, “Cậu đang nói nhảm cái gì vậy?”

“Em đang nói nhảm? Vậy chúng ta thử xem đi…” Hắn nhếch môi, ngón tay thon dài của hắn trượt dọc theo chiếc cổ trắng nõn của Doãn Tân, ngón tay chạm nhẹ rồi nhanh chóng cởi ra hai chiếc cúc áo.

Lúc này Doãn Tân mới ý thức được đối phương nói thật, trong lúc bối rối l*иg ngực phập phồng hoảng hốt, “Cậu… Tên khốn kiếp! Tôi là đàn ông! Cũng là thầy giáo của cậu!”

“Đàn ông? Thầy giáo?” Hoắc Sính nhìn chằm chằm l*иg ngực nhấp nhô của Doãn Tân, lời nói chế giễu khinh thường càng làm cho Doãn Tân hoảng sợ.

Quả nhiên trong giây tiếp theo, Hoắc Sính thay đổi tư thế uể oải, thô bạo vạch áo sơ mi ra rồi xé toạc mảnh vải quấn quanh ngực của anh, trong phút chốc hai bầu vυ' trắng nõn to lớn mềm mại lộ ra, dường như đã bị dồn nén từ lâu, phía trên còn có hai vết đỏ rõ rang, bầu ngực đầy đặn căng mọng co giãn cực tốt thâm chí còn lung lay hai lần.

Đáy mắt Hoắc Sính tối tăm, không chút khách khí vươn tay nhéo nhéo hai núʍ ѵú, khàn giọng châm chọc, “Có đàn ông nào mà có cặp ngực lớn như thế à?”

“Hức… Không, không muốn…” Doãn Tân bị nhéo đau, nức nở một tiếng, giẫy giụa muốn đẩy hắn ra.

Mặc kệ sự phản kháng của anh, Hoắc Sính ngồi trên sofa ôm anh vào lòng. Đôi tay cường tráng của hắn luồn qua nách Doãn Tân, nắm mỗi bên một bầu vυ' nhào nặn thành nhiều hình dạng tùy thích, cảm giác mịn màng và đầy đặn khiến người ta cảm thấy dễ chịu và xuýt xoa.

Hàm răng hắn cắn vào vành tai trắng nõn và mềm mại của Doãn Tân, giọng nói trầm ấm mang theo nụ cười mỉa mai, “Không muốn? Lúc thầy nằm dưới thân thầy hiệu trưởng để hắn ta liếʍ mυ'ŧ hình như không có nói như vậy nha.”

Cơ thể Doãn Tân cứng đờ trong chốc lát, ngay cả động tác giãy giụa cũng dừng lại, hơi ngẩng đầu nhìn Hoắc Sính, mở miệng nhưng cũng chỉ nói được vài câu, “Cậu, cậu nói bậy…”

“Thật sao?” Hoắc Sính cúi đầu liền thấy đôi mắt đỏ bừng của Doãn Tân dưới viền mắt ánh lên tia nước, hóa ra tảng băng biến thành nước là dáng vẻ xinh đẹp như này.

“Vậy để em cho thầy xem đồ tốt…” Hầu kết hắn trượt lên xuống, du͙© vọиɠ càng trở nên mạnh mẽ hơn, một tay hắn giữ chặt eo của anh đem người ôm vào l*иg ngực, một tay khác lấy điện thoại di động từ trong túi ra ấn vào một video.

Bối cảnh của video là trong văn phòng này, rõ ràng là một cảnh quay bí mật từ khe cửa, nhưng điều khiến cho Doãn Tân lạnh toát cả người là vì người khỏa thân và bị đặt lên bàn kia không nghi ngờ chút nào chính là anh, hai đùi Doãn Tân bị tách ra, người đàn ông chui đầu vào giữa hai chân anh mυ'ŧ vào, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khiến cho hai bầu vυ' trắng nõn rung lên.

“Em đã nhìn thấy hết rồi…”

“Hức… Xóa bỏ! Xóa…” Doãn Tân như phát điên muốn giật lấy điện thoại, nhưng Hoắc Sính có thể dễ dàng siết chặt eo khiến anh không thể nhúc nhích.

Hoắc Sính để điện thoại lên bàn trà, vừa hôn cổ Doãn Tân vừa xoa xoa hai bầu ngực.

“Thầy nói xem, chuyện gì sẽ xảy ra nếu đoạn video này bị phát tán? Lúc đó mọi người sẽ biết rằng thầy Doãn Tân lạnh lùng tự cao tự đại, thế mà lại là một người dâʍ đãиɠ nằm trên bàn hiệu trưởng lắc mông.”

Hoắc Sính vui vẻ nói, hai tay cũng càng ngày càng dùng sức, bộ ngực của Doãn Tân đầy đặn tròn trịa, một tay cũng không thể nắm lấy hết, chỉ có thể bóp từ gốc lên trên, thịt vυ' trắng nõn mềm mại tràn ra giữa các kẽ tay.

“Ưm, ưm, không…” Một mặt là kɧoáı ©ảʍ không thể ngăn cản của cơ thể, mặt khác trong lòng là hoảng sợ và lạnh lẽo khi bí mật bị phát hiện. Doãn Tân bị bức ép khóc nức nở, mắt đỏ hoe lắc đầu.

Hoắc Sính vẫn không buông tha anh, “Giải bài vở cái gì chứ? Nói không chừng lúc thầy Doãn lên lớp bên trong vẫn còn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tên đàn ông nào đó, lỗ da^ʍ khó chịu chỉ muốn học sinh bên dưới tiến lên giúp thầy giải ngứa…”

dương v*t to cứng của Hoắc Sính còn đỉnh lên mông của anh, hơi thở nóng bỏng của hắn khiến cho Doãn Tân ngứa ngáy khó chịu, nơi khó chịu kia cũng bắt đầu ẩm ướt.

Nhưng Doãn Tân nghĩ đến cảnh tượng bị mọi người biết đến, trong lòng tràn đầy sợ hãi, hai mắt rưng rưng nước, đầu óc gần như trống rỗng, chỉ biết là số phận của mình bây giờ nằm trong tay của kẻ độc ác sau lung anh.

“Không, không…” Vừa nói anh vừa ngẩng đầu lên hôn liếʍ quai hàm rắn chắc của người đàn ông, giọng nói nức nở đứt quãng, “Cậu, cậu muốn tôi làm… cái gì cũng được, không muốn, phát tán…”

Cuối cùng cũng đạt được mục đích, nụ cười của Hoắc Sính càng rộng.

“Vậy thì phải xem thầy có nghe lời hay không.” Giọng nói trầm thấp vang lên, phía dưới hai tay Hoắc Sính đã bắt đầu cởϊ qυầи dài của Doãn Tân ra, hai chân thon thả theo phản xạ tự nhiên mà kẹp chặt cho đến khi Hoắc Sính nhẹ ‘chậc’ một tiếng anh mới từ bỏ kháng cự, run rẩy mở ra hai chân không dám ngăn cản nữa.

Hoắc Sính nhếch môi, không chút trở ngại nào mò tới gậy th*t của Doãn Tân, không lớn nhưng rất sạch sẽ xinh đẹp, ở phía dưới gậy th*t có một lỗ bướm nho nhỏ, nhỏ tới mức ngón tay út của hắn cũng không thể cho vào, nhưng mà chất lỏng đậm đặc từ bên trong lại không ngừng chảy ra.

Hắn xoa xoa âʍ ѵậŧ, không ngạc nhiên chút nào khi nghe được tiếng rêи ɾỉ của Doãn Tân, trêu cười nói, “Thầy thật sự mẫn cảm nha, thậm chí phụ nữ chân chính cũng không chảy nước nhiều như thầy đâu.”

Mặc dù Doãn Tân đang chơi vơi, đầu óc trống rỗng, nhưng khi được những lời nhục nhã như vậy vẫn khiến cho thân thể của anh run lên, đóa hoa phía dưới còn phun ra một dòng chất lỏng nóng hổi.

Hoắc Sính sửng sốt, sau đó hài lòng nở nụ cười, “Em sai rồi, những người phụ nữ kia làm sao so được với thầy, chỉ mới xoa xoa liền phun nước.”

Nói xong hắn trực tiếp ôm người ấn lên bàn làm việc trước mặt.

Doãn Tân nức nở không nói nên lời, nhưng đây là chỗ anh chuẩn bị bài và sửa bài tập, chật vật thút thít hai tiếng, Hoắc Sính vỗ vỗ mông anh hai cái, bất mãn nói, “Làm sao? Cũng không phải lần đầu tiên bị đàn ông đè lên bàn cᏂị©Ꮒ, thầy không nghe lời?”

Bờ mông trắng như tuyết bị đánh run rẩy, hai vết đỏ dễ dàng hiện lên.

Doãn Tân co rụt lại không dám nhúc nhích, Hoắc Sính lúc này mới thỏa mãn, hai tay nhéo nhéo vòng eo gầy của anh, đem hai đùi của anh khép chặt lại, kiên trì đẩy dương v*t to lớn cắm vào giữa.

Không cần phải nói, Hoắc Sính thấy rất thoải mái, nhưng Doãn Tân chưa bao giờ biết rằng chạm vào nơi đáng xấu hổ đó hóa ra lại sung sướиɠ như vậy.

“A, a… không, không muốn mài… huhu…”

Anh vừa kêu vừa khóc, lỗ bướm mỏng manh đỏ bừng, âʍ ѵậŧ sưng tấy, một dòng chất lỏng nóng hổi chảy ra toàn bộ tưới lên qυყ đầυ to lớn của Hoắc Sính, theo động tác thúc đẩy, lỗ hoa của Doãn Tân gần như ướt đẫm trong nước.

Doãn Tân không hiểu rõ được thói hư tật xấu của đàn ông, tiếng van xin rêи ɾỉ yếu ớt của anh chỉ khiến cho ham muốn tìиɧ ɖu͙© của người đàn ông càng cao hơn, Hoắc Sính cᏂị©Ꮒ đến điên cuồng, nhìm chằm chằm vào bóng lưng trắng nõn, hai tay gắt gao nhéo vòng eo thon gầy, cho đến khi cảm được chính mình muốn bắn, hắn đột ngột dừng lại, lật người Doãn Tân lại, hai tay kéo đùi của anh mở rộng, lộ ra đóa hoa mềm mại.

“Thầy nói xem nếu như em bắn vào, thầy sẽ mang thai đứa nhỏ của học sinh thầy sao?”

Giọng nói trầm thấp như ác ma vang lên, Doãn Tân vì kɧoáı ©ảʍ mà thất thần trong lúc nhất thời nghe được trợn to mắt giãy giụa, “Không, không muốn bắn vào…”

Đáng tiếc hai chân bị Hoắc Sính giữ chặt, không cách nào tránh ra được, Hoắc Sính cười nói, “Mang thai thì sinh ra, em sẽ cùng thầy nuôi con của chúng ta…”

Hắn nói xong đem qυყ đầυ thô to quay về lỗ hoa bắn ra, từng luồng chất lỏng trắng đυ.c tưới lên lỗ hoa, một ít không tránh khỏi chảy vào bên trong, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi khiến cho Doãn Tân vừa thút thít vừa trợn tròn mắt ”Bị, bắn tinh…”

Doãn Tân co quắp trên bàn làm việc, phần thân dưới bị cưỡng ép mở lộn xộn rối tung, mật dịch từ lỗ hoa hòa với chất lỏng trắng đυ.c chảy theo những kẽ hở xuống mặt bàn, tụ lại thành một vũng.

Hoắc Sính gắt gao nhìn, nuốt nước miếng, tự mở rộng cúc hoa rồi nâng chân lên nuốt lấy gậy th*t xinh đẹp của Doãn Tân.

Cơn kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khiến cho Doãn Tân gần như không thở nổi, ngón chân co quắp lại như cá thiếu nước.

“A, a… chậm một chút…”

Hoắc Sính đặt tay lên hai bên người Doãn Tân, giơ tay vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của anh, giọng điệu dịu dàng nhưng động tác dưới thân vẫn không ngừng lại, “Thầy à, sau này phải ngoan ngoãn chờ em tới cᏂị©Ꮒ thầy nha…”.