Sau một khoảng lặng ngắn, ma nữ bẻ lại đầu mình về vị trí cũ, đôi mắt chỉ có tròng trắng bấy giờ hằn đầy tơ máu, nhìn Thư Niên đầy căm thù.
“Cô ta” thét lên, mười đầu móng tay mọc dài như vuốt thú hoang tấn công cậu.
Tiếng thét của “cô ta” thảm thiết và căm hận, có sức xuyên thấu cực mạnh khiến người nghe như bị một kim đâm thẳng từ màng nhĩ lên não, ba người kế hoạch Hà không chống đỡ nổi, đau đến lăn lộn dưới đất, chảy máu hai tai, Phương Tế cũng hự một tiếng, nhăn mặt đau đớn.
“Cô ta” rất thông minh, cũng lắm thủ đoạn, là một con lệ quỷ chân chính, đầu bếp chẳng là gì so với “cô ta”, cả đôi tình nhân ngoại cảm cũng không phải đối thủ, bị “cô ta” lột da sống.
Trước đây cô bé chạy theo “cô ta” được là bởi “cô ta” không muốn lộ thân phận, nếu không “cô ta” chỉ cần huơ tay đã tiêu diệt được nó rồi.
Ấy thế mà người “cô ta” muốn gϊếŧ là Thư Niên lại chẳng hề hấn gì. Cậu không những đứng trơ ra trước tiếng thét ấy, còn túm ngược cổ tay lúc “cô ta” vươn tay sang rồi ném mạnh lên tường như ném trứng gà.
“Rầm!”
Ma nữ ngớ ra lần nữa, lần này do bị va chạm. Dù “cô ta” là ma cũng không phải muốn xuyên tường là xuyên tường được, cú này đau quá, não bị va sắp văng ra rồi.
“Cậu…”
“Cô ta” điên tiết, tiếng gào chưa kịp bật đã bị Thư Niên nhét thanh gỗ đào vào miệng, cậu nhanh tay rút thêm bốn cây đinh gỗ đào đóng chặt tứ chi “cô ta” lên tường không thể cựa quậy.
Chuỗi hành động của Thư Niên làm ma nữ kéo dài chưa tới nửa phút.
Không chỉ bọn Phương Tế đực mặt mà người xem trong phòng phát sóng trực tiếp cũng “Ối á ối” chẳng khép nổi miệng.
Họ đã tận mắt nhìn thấy ma nữ gϊếŧ chết đôi tình nhân ngoại cảm, rõ ràng là một lệ quỷ đáng sợ đến thế, sao lại trở thành con búp bê bông gòn mềm nhũn trước mặt Thư Niên chứ?
Thư Niên cũng thở phào nhẹ nhõm, chủ yếu đang thấy may vì thể chất xúi quẩy của cậu không ngáng đường, ma nữ này thật sự khá dễ đối với cậu, cậu không sợ loại đánh bằng tay chân như “cô ta” mà sợ kiểu lấy dao đánh người như tên đầu bếp hơn.
Song, nhớ đến những câu nói ban nãy của “cô ta”, Thư Niên lại buồn bực. Đến cả Cô Tôn còn khẳng định cậu là đồ xui xẻo, còn nói “hắn” kết âm hôn với cậu là phước đức của cậu… “Cô ta” thâm độc lắm.
Cậu tủi thân tự ăn một viên kẹo toffee, bấy giờ mới cảm thấy được an ủi đôi chút.
“Shh, đau.”
Cuối cùng Phương Tế đã hoàn hồn khỏi tiếng thét của ma nữ, cậu ta xoa tai đứng dậy. Dù đã lặp đi lặp lại nhiều lần, cậu ta vẫn chẳng thấy chán khi khen ngợi Thư Niên: “May mà có cậu.” Không thì giờ họ toi mạng cả rồi.
“Xin lỗi đã liên lụy mọi người, đều do tôi chạy lung tung.”
Nữ nhân viên văn phòng còn đang chảy máu, bụm mặt khóc nức nở. Cô hối hận vì mình đã chạy đi tìm chiếc vòng cổ chỉ vì lòng tham cá nhân, gặp nguy hiểm còn gọi mọi người tới cứu, thật ra cô còn chẳng có tư cách này.
“Hưm, cũng không đến nỗi, sớm muộn gì chúng ta cũng gặp nó thôi.” Kế hoạch Hà gãi đầu, tìm thuốc bôi trong cặp đưa họ, “Vả lại là Thư Niên cứu cô, chúng tôi đâu làm gì.”
Thư Niên lấy thêm nước thuốc ra, rút thanh gỗ đào ép ma nữ nuốt xuống, như vậy “cô ta” sẽ không thể dùng âm thanh để hại người nữa.
“Tôi muốn hỏi cô vài chuyện.” Cậu dùng giọng ma nói với ma nữ. Dù đốt di vật sẽ nhìn được ký ức, nhưng nó không toàn diện, vẫn nên hỏi thì hơn.
Ma nữ cười to, giọng chói tai đứt quãng: “Tại sao tôi phải trả lời cậu? Cậu muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ. Không ngờ lại có ngày tôi rơi vào tay cậu, xem ra tôi xui hơn cả cậu rồi.”
Thư Niên: “…”
Nhìn thái độ cương quyết của “cô ta”, Thư Niên ngẫm nghĩ, nói: “Tôi sẽ không gϊếŧ cô. Nhưng cô biết “hắn” rất thích tôi, nếu cô im lặng, tôi không chạy thoát được phải kết âm hôn với “hắn”, khi đó cô cũng phải tận mắt nhìn thấy hôn lễ được cử hành, nhìn tôi và “hắn” mặn nồng với nhau như thế nào…”
Khóe mắt ma nữ nứt ra, dường như muốn thét nhưng không thành tiếng. Hai con ngươi đỏ như máu, có thể thấy những lời Thư Niên vừa nói đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ “cô ta” rất nhiều.
Hồi lâu sau, “cô ta” cúi đầu, giọng khàn đi: “Cậu muốn hỏi gì?”
Thư Niên cũng bị bản thân dọa, câu này của cậu đúng là tổn thương cả phe địch lẫn phe ta. Cậu hòa hoãn một lúc mới tiếp tục: “Cô biết di vật của “hắn” ở đâu không?”
“Cậu nghĩ sao?” Ma nữ cười châm chọc, ““Hắn” mà nói ra chuyện quan trọng như vậy ư? Đừng hỏi thừa nữa.”
Thư Niên mặc kệ lời mỉa mai của ma nữ, đáp án này ở trong dự đoán của cậu, cậu chỉ hỏi thử thôi.
Thế là hỏi: ““Hắn” tên gì? Đến đây khi nào?”
“Tôi không biết tên thật của “hắn”, “hắn” chỉ cho phép tôi gọi là “ngài”. “Hắn” ở đây trước cả khi xây khu nghỉ dưỡng rồi, ít ra cũng phải mấy mươi năm, “hắn” là chủ nhân ban đầu của mảnh đất này.”
“Nếu tôi nhớ không nhầm, cô từng theo dõi tôi, tại sao? Liên quan tới “hắn” à?”
Ma nữ nhìn cậu với đôi mắt lạnh lùng: “Cậu không đoán được nguyên nhân? Tất nhiên vì tôi muốn biết người “hắn” thích trông như thế nào. Tôi đố kỵ cậu, cũng muốn gϊếŧ chết cậu… Á!!”
“Cô ta” chợt hét lên, cơ thể vốn đã trắng bệch mềm nhũn bỗng phình to không ngừng, chất lỏng đỏ sậm trào ra khỏi mạch máu, chẳng mấy chốc đã to như một quả nho tím căng phồng, miệng cũng liên tục hộc ra từng cục máu.
Ma rất ít có cảm giác đau, dù Thư Niên dùng đinh gỗ đào đâm xuyên tứ chi, ma nữ cũng chẳng có cảm giác gì, nhưng lúc này “cô ta” lại như đang phải chịu cơn đau cùng cực, chỉ biết hét toáng lên hết tiếng này đến tiếng khác, ỉ ôi xin tha: “Xin lỗi ngài, tôi sai rồi, tôi sai rồi! Hãy tha cho tôi, tha… khục!”
Thư Niên trợn tròn mắt, cảm nhận được ánh nhìn quen thuộc đang chăm chú vào mình.
Thậm chí không chỉ mỗi ánh nhìn, dường như có cả bàn tay lạnh lẽo đang vươn sang vuốt nhẹ lên bờ mi cậu.
Thư Niên nghiêng đầu, hành vi né tránh này chẳng có chút tác dụng nào, nhưng “hắn” thấy cậu không thích cũng chẳng miễn cưỡng, chỉ trìu mến rằng: “Xin lỗi, là lỗi của anh. Anh đã không trông kỹ nó, để nó xúc phạm đến em.”
Chỉ vài giây ngắn ngủi, tiếng gào của ma nữ đã im bặt, “cô ta” đau đến mức không thể thốt ra được gì nữa.
Máu rỉ từng giọt qua tất cả lỗ chân lông của “cô ta”, cơ thể đang phình to cũng dần xẹp xuống, phần dưới da lúc nhúc như có đàn giòi khổng lồ đang tích cực tìm lối ra.
Chiếc vòng cổ kim cương chói lóa lộng lẫy được xỏ bằng dây bạch kim đứt phựt, rơi thẳng xuống vũng máu đen.
“Em còn muốn hỏi thêm, anh sẽ không gϊếŧ nó.” “Hắn” cười nói, “Nhưng thay vì hỏi nó, chi bằng em đến hỏi anh. Anh rất vui khi em muốn hiểu thêm về anh, cũng sẵn lòng trả lời em, em cần gì phải chọn cách khó như thế?”
Thư Niên ngước đầu nhìn trần nhà bị bao trùm trong bóng tối, nói: “Dù tôi muốn biết di vật anh ở đâu, anh cũng sẽ cho tôi biết à?”
“Hắn” im lặng một lúc, cười khẽ: “Tất nhiên là được, em đến gặp anh, anh sẽ cho em biết.”
Thư Niên khựng lại, hỏi: “Anh đang ở đâu?”
“Hắn” không trả lời trực tiếp câu này: “Đã đến giờ rồi, anh sẽ đến đón em. Lát gặp nhé, Niên Niên.”
Tầm mắt biến mất. Thư Niên siết nhẹ tay, cố gắng kiểm soát biểu cảm trên mặt, nhưng lòng bàn tay cậu bấy giờ đã toát đầy mồ hôi, cậu luôn bất giác bị chi phối cảm xúc những khi đối mặt trực diện với “hắn”.
Cơ thể của ma nữ phình ra quá nhanh khiến đinh gỗ đào bị lỏng do có lực tác động, “cô ta” trượt từ vách tường xuống như quả nho bị rút thịt.
Máu dính đầy mảng tường bốc mùi tanh tưởi, “cô ta” cúi đầu, mắt không hề động đậy, dường như đang ngắc ngoải.
Thư Niên nhặt chiếc vòng cổ rướm máu, vòng cổ kim cương đang nhỏ máu tí tách này là di vật của ma nữ.
“Cô ta” đã gϊếŧ quá nhiều người, hai tay tanh nồng, còn vài lần muốn hại cậu, Thư Niên không hề thương hại “cô ta”, cậu sẽ không siêu độ để tiễn “cô ta” đi, đánh tan hồn phách mới là cái kết mà “cô ta” phải chịu.
Còn chiếc vòng cổ này thì lát đốt luôn là được, cậu cần xem ký ức của “cô ta” để tìm thêm manh mối.
Cậu nghĩ ngợi rồi hỏi: “Cô không căm thù “hắn” à?”
Cô Tôn khi còn sống là do “hắn” gϊếŧ, “cô ta” chết rồi trở thành lệ quỷ lại bị “hắn” gϊếŧ thêm lần nữa, chẳng lẽ “cô ta” không định trả thù? Hoặc tiết lộ cho cậu vài nhược điểm của “hắn”?
Cậu hỏi với cõi lòng mong đợi, nhưng điều khiến cậu thất vọng là dường như ma nữ thật sự không căm thù “hắn”, chỉ thều thào đáp.
“Tôi đố kỵ cậu, muốn gϊếŧ cậu, nhưng lại ngưỡng mộ cậu nhất. Ngài thật lòng thích cậu, “hắn” muốn có cậu, cậu đừng từ chối “hắn”.”
“…” Thư Niên cạn lời.
“Đừng từ chối ngài, đồng thời cậu muốn gì “hắn” cũng sẽ cho cậu.” Ma nữ trầm giọng, “Nhớ tìm “hắn” lấy quà sinh nhật.”
Tim Thư Niên hẫng một nhịp, ngẩng đầu nhìn “cô ta”, bấy giờ ma nữ đã nổ tung, hóa thành máu đen bắn khắp phòng trang sức.
Cửa phòng trang sức đóng chặt được mở ra, có thể nhìn thấy hành lang bên ngoài qua khe cửa. Bọn nữ nhân viên văn phòng tận mắt chứng kiến tất cả vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, chỉ thở hổn hển hỏi Thư Niên: ““Cô ta” chết rồi à? Chúng ta ra được chưa?”
“Đi thôi.”
Thư Niên gật đầu, đăm chiêu nhìn chiếc vòng cổ, cậu đi đầu dẫn họ rời khỏi phòng.
Lúc này họ đã vào nhà ma được ba tiếng, vừa hơn mười một giờ, tuy khá muộn nhưng số người xem phát sóng trực tiếp lại ngày càng đông, hiện đã vượt mốc trăm triệu, đa số người xem đều chọn góc nhìn của Thư Niên.
Tinh thần luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ như thế, đừng nói bọn nữ nhân viên văn phòng, cả Thư Niên cũng mệt mỏi, họ bèn tìm phòng ngồi nghỉ ngơi một chút, ai muốn đi vệ sinh thì cố nhịn, trừ khi họ có thể cởϊ qυầи xuống coi như người xem không tồn tại.
Kế hoạch Hà uống vài chai nước suối lướt điện thoại, chợt lên tiếng: “Đồng nghiệp gửi thông tin về khu nghỉ dưỡng cho tôi rồi, tôi vừa chuyển vào nhóm, mọi người nghiên cứu thử xem.”
Thư Niên lấy điện thoại mở tệp nén mà kế hoạch Hà vừa gửi, bên trong có khá nhiều tệp nhỏ, đa số đều là hình ảnh, cậu mở bừa một tấm, thấy đây là một tấm ảnh cũ xưa.
Tấm ảnh này ít nhất cũng phải chụp từ mấy mươi năm trước, còn là ảnh trắng đen. Đây là ảnh chụp chung, trong ấy tận hai mươi mấy người, người ngồi người đứng, người mặc quân phục kiểu cũ hoặc đồng phục cảnh sát, người mặc áo vạt dài thời xưa, có cả vài người phương Tây để râu.
Một người đàn ông trẻ tuổi ngồi giữa ảnh. Hắn mặc chiếc suit đen, bên trong là vest, chân bắt chéo, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đùi, tay thon dài, ngón cái tay phải còn đeo một chiếc nhẫn ban chỉ.
Trong tấm ảnh này chỉ có mặt hắn là nhìn không rõ. Vị trí ngay mặt đã bị đốt thành một lỗ đen.
Dưới ảnh có hai dòng chữ, dòng trên viết bằng tiếng nước ngoài Thư Niên không biết đọc, dòng dưới là tiếng Trung, ghi rõ ngày tháng và địa điểm chụp tấm ảnh này.
Dương lịch năm 21, Bình Hồ, dinh thự ngài ■■■.
.
Group chat chồng chưa cưới-8
Số 3: Tôi không muốn!
Số 3: Tôi không muốn!!
Số 3: Tôi không muốn thấy hôn lễ của Niên Niên với chủ group, cũng không muốn nhìn họ mặn nồng với nhau!!
Số 3: Chuyện kinh dị rùng rợn gì đây. (meme bé mèo thút thít)
Số 5: Tiểu Niên chỉ nói vậy thôi, đừng xem là thật. Có thấy em ấy đang tỏ ra chán ghét lắm không?
Số 4: Cứ như vừa nuốt ba hộp cá trích thối.
Số 6: Đáng thương ghê.
[Chủ group đã cấm chat tất cả thành viên.]