Vị Hôn Phu Không Phải Người Luôn Theo Đuổi Tôi

Chương 5

Ăn xong ngón tay đã nấu chính của giám đốc Trương, anh chàng nhân viên văn phòng còn chưa đã thèm mà mυ'ŧ nước thịt ở đầu ngón tay.

Mấy người kế hoạch Hà nhìn mà dịch vị dạ dày trào ngược muốn nôn hết ra, anh chàng nhân viên văn phòng còn hỏi họ: “Mọi người có muốn nếm thử chút không?”

“Không…”

Họ lắc đầu nguầy nguậy, anh chàng nhân viên văn phòng cười phá lên, rút dao phay nhuốm máu cất sau lưng chạy tới chỗ họ: “Vậy thì để tôi nếm thử thịt của các người nào!”

Kế hoạch Hà và nữ nhân viên văn phòng cuống lên vì sợ, mặt tái mét dựa lưng vào tường, may mà Phương Tế từng học vật lộn, bèn xông lên ghìm lại bàn tay cầm dao của anh ta, kẻ giãy người ghìm, sức lực như muốn bẻ gãy xương đối phương.

Người bình thường bị túm như vậy đã chịu đau thả tay rồi, nhưng anh chàng nhân viên văn phòng đang bị ma quỷ thôi miên không còn biết đau nữa, vẫn liên tục huơ dao muốn chặt tay Phương Tế.

Không ổn!

Phương Tế không kịp né cũng không buông tay được, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, cậu ta bỗng thấy Thư Niên đứng sau lưng anh chàng nhân viên văn phòng, không biết là vòng qua đó từ khi nào, cậu vươn tay vỗ lên đầu anh ta, dùng quỷ thoại nói: “Tỉnh lại.”

“Lạch cạch”, con dao rơi xuống đất.

Ánh mắt của anh chàng nhân viên văn phòng thay đổi, vẻ tàn nhẫn trên người biến mất, anh ta mờ mịt lẩm bẩm: “Tôi đang…?”

Thư Niên thả tay xuống, Phương Tế sửng sốt, lòng thầm nể phục đối phương lần thứ bao nhiêu không nhớ nữa. Tuy đánh thức người bị ma ám không khó, nhưng cũng chẳng dễ, cậu ta chưa thấy ai xử lý nhẹ nhàng như Thư Niên.

Anh chàng nhân viên văn phòng lấy lại được tâm trí, nhớ đến chuyện mình làm khi bị ám, anh ta, anh ta đã ăn thịt của giám đốc Trương…

Hết ăn tay của đại sư La rồi tới giám đốc Trương, anh chàng nhân viên văn phòng giành danh hiệu nhà phê bình ngón tay bấy giờ ám ảnh đến mức nôn ngay tại chỗ, mùi nôn mửa lẫn vào mùi thịt kinh tởm tột cùng.

“Giám đốc Trương đâu rồi?” Phương Tế đưa khăn cho anh ta, hỏi: “Anh có gặp ông ấy không, ông ấy ở sau cánh cửa đó à?”

“Ở bên trong.” Anh chàng nhân viên văn phòng vừa khóc vừa chỉ vào bếp, “Ông ấy chết rồi, bị treo lơ lửng trong đó, có thứ gì đó ép tôi ăn thịt của ông ấy, nếu không ăn thì tôi cũng sẽ chết…”

Bên trong có quỷ.

Lông tơ trên người dựng đứng cả lên, họ vừa định bỏ chạy thì cửa bỗng mở toang.

Mùi thịt hầm đậm đà thơm ngon khiến người ta chỉ muốn đánh chén no say, anh chàng nhân viên văn phòng trợn tròn mắt, kế hoạch Hà và nữ nhân viên văn phòng nuốt nước bọt, tưởng tượng ra một bàn thức ăn thơm phức trong phòng khiến họ nghĩ rằng chỉ cần nếm thử một ngụm thôi thì chết cũng nhắm mắt.

Ý muốn chạy trốn biến mất, ai nấy đều bất giác đi lên trước. Thấy họ có dấu hiệu bị ám, Thư Niên vỗ mạnh lên đầu mỗi người gọi họ tỉnh lại.

Ba người lập tức hoàn hồn rồi bị dọa cho nhảy dựng, nhưng sự tỉnh táo chỉ hiệu quả trong quãng thời gian ngắn, không lâu sau đầu óc đã mụ mị trở lại. Chỉ cần hương thịt còn đây, thậm chí nó đã lan ra khắp các ngóc ngách, chừng nào họ còn trong biệt thự thì sẽ không thể thoát khỏi diện tích bao trùm của mùi hương.

“Tôi vào trong xem thử.” Thư Niên nói với Phương Tế, “Cậu trông chừng họ, đừng để họ chạy lung tung.”

Phương Tế nghiêm túc gật đầu: “Cẩn thận nhé.”

Thư Niên đi theo mùi thịt vào phòng, tiện tay đóng cửa lại.

Cậu nâng đèn soi, nhận ra đây là phòng bếp.

Phòng rất lớn, hơn ba mươi mét vuông, bồn rửa tay, rửa rau, lò nướng được xếp hai hàng dài song song, bề mặt kim loại và tủ treo tường phản chiếu ánh sáng lạnh nhưng lại không được sạch sẽ, đâu đâu cũng có vệt máu đỏ đen.

“Ục ục…”

Một cái nồi lớn nấu thịt đang sôi ùng ục trên bếp, miếng thịt trắng bệch được nấu chín rục nổi lên bề mặt. Hai cái chân người bị móc sắt đâm xuyên treo lơ lửng như heo, máu chảy xuống tạo thành một vũng nhỏ bên dưới.

Một bóng người mập mạp mặc đồng phục đầu bếp đang quay lưng lại với Thư Niên, một tay chặt thịt trên thớt phát ra tiếng “phập phập”.

Chặt được một nửa, một cái nồi mới trên bếp bỗng nhiên mở nắp, nó bèn ném đầu người vào trong nồi nước đang sôi trào, sau đó lại vớt ra nắm một nhúm tóc kéo nhẹ, chẳng mấy chốc đã lột được lớp da đầu, để lộ mảng thịt đỏ tươi bên dưới.

Không cần hoài nghi, cái đầu đó là của ông chủ Trương.

Ông ta là khách mời đầu tiên tử vong, thậm chí còn chết thảm, bấy giờ phòng phát sóng đã vỡ òa, số lượng người xem ít đi mấy trăm ngàn, họ đều là những người không chịu được cảnh tượng máu me này nên đã tắt đi.

Song, chỉ vài giây sau, con số mới giảm đã được bù lại, không những thế còn tăng thêm cả triệu, tuy rất tàn nhẫn, nhưng cái chết của giám đốc Trương đã khơi dậy hứng thú xem phát sóng trực tiếp của rất nhiều người.

Người xem vừa phấn khích vừa sợ hãi, nhưng hai loại cảm xúc này đều không xuất hiện trên mặt Thư Niên hiện tại, cậu vẫn bình tĩnh đánh giá bóng dáng nọ.

Dường như cảm nhận được tầm mắt của cậu, bóng ma ngừng xử lý đầu người, quay qua.

Nó vừa làm thế đã lộ ngay phần thân trước của mình, mặt mày mờ ảo, cơ thể ục ịch với cái bụng bị toét, ngũ tạng thối rữa đập thẳng vào mắt, bên ngoài còn lơ lửng đoạn ruột nát.

Nhìn dáng vẻ khi chết của nó, Thư Niên cũng đoán được đôi điều. Nó là một trong tám người đã chết ở khu nghỉ dưỡng này, khi còn sống là đầu bếp nổi tiếng, được người chủ đầu tiên của khu nghỉ dưỡng mời về.

Nghe nói tinh thần đầu bếp đã có vấn đề từ trước khi chết, gã yêu cầu trợ thủ phải bật bếp liên tục, những khi gã còn thức phải trông thấy có người đứng bếp, bản thân gã cũng tự làm, làm xong sẽ tự nếm thử đồ ăn như bị thần kinh, sau đó luôn miệng bảo không ngon rồi vứt hết vào thùng rác làm lại từ đầu.

Hành vi của đầu bếp khiến mọi người bức xúc, người chủ trao đổi với đầu bếp vẫn vô ích.

Khó khăn lắm mới mời được đầu bếp giỏi, tuy bất đắc dĩ nhưng người chủ buộc lòng phải cho đầu bếp thôi việc, nhưng lúc này đầu bếp đột nhiên tử vong.

Sau khi khám nghiệm tử thi, gã được phát hiện chết do chướng bụng, thậm chí thức ăn còn làm rách thành dạ dày tràn vào các bộ phận khác trong cơ thể, không ai biết tại sao đầu bếp lại ăn nhiều như vậy.

Bóng ma đầu bếp nhìn Thư Niên một lúc, chợt đặt dao xuống chậm rãi lùi ra sau.

Nó đang kiêng kỵ cậu, Thư Niên cảm nhận được.

Nhưng nguyên nhân dường như không phải vì cậu uy hϊếp được nó, nó đang sợ thứ khác, có lẽ cũng giống con ma trong phòng chứa ảnh, nó sợ chủ nhân của tầm mắt kia.