Omega Của Đại Tá Cấm Dục

Chương 125: Cho em hùng hổ doạ người (H)

* Chúc các bạn quốc tế thiếu nhi vui vẻ, đừng có xem H quá rồi chơi trò chơi thiếu nhi nhé, tg ko chịu trách nhiệm đâu đó.

" làm, chỉ cần em muốn anh đều cho em"

Thụy Minh Hiên vừa nói vừa giữ chặt đầu cậu, hôn lên.

" a..."

Lưu Kỳ Dương vừa bị anh hôn đã mềm nhũn ngã xuống, nào có khí thế giống như vừa nãy.

" bé cưng ranh mãnh, đã ướt đến vậy còn hùng hổ doạ người, cho em hùng hổ doạ người"

Thụy Minh Hiên nóng đầu đánh cái bốp lên cặp mông tròn trịa đang ẩn hiện trong nước đến kêu vang, quần tây bị nước thấm ướt dán chặt vào cơ thể quyến rủ đến muốn phun máu.1

Phân hoá thành một omega khiến cơ thể cậu càng thêm mê người, cặp mông kia như muốn đội quần chui ra, mọng nước ngon miệng gì đâu.

Đôi tay to vừa sờ tới đã chịu không nổi mê hoặc mà quấn lên, lưu luyến quên về, ở nơi kiều đồn xinh đẹp nhào nặn đủ kiểu hình dáng, có xu thế muốn nhào mềm.

" ưʍ... đừng... khó chịu... ngứa... a..."

Lưu Kỳ Dương chịu không nổi đôi tay ma quỷ của anh dày vò, mở miệng nhỏ kháng nghị.

Một đầu lưỡi ấm nóng thừa cơ chui vào, chặn lại miệng nhỏ, khuấy đảo lung tung trong khoang miệng ấm áp của bé cưng, vừa cuốn vừa hút vừa đâm chọt khắp nơi.

" ha... ha... "

Lưu Kỳ Dương xụi lơ ngã vào lòng anh, hít thở không thông.

Thụy Minh Hiên lưu luyến buông đôi môi đỏ mọng ra, cúi đầu hút lấy làn da đỏ hồng oánh nhuận, tạo nên từng vệt ám muội, thoả mãn mà vùi đầu vào cổ cậu hít lấy hít để mùi hương ngọt ngào của bé cưng.

Đôi tay lần vào quần bé cưng, hai ba cái đã cởi bỏ quăng ra ngoài, lòng bàn tay nóng áp lên kiều đồn mát lạnh, hận không thể ở trên đó luôn.

" ưʍ... đừng nháo... ngứa..."

Cậu há miệng cắn cổ anh, ủy khuất tố.

" nơi này?"

Thụy Minh Hiên vừa hỏi vừa đem ngón tay thon dài hữu lực lần tìm u cốc xinh đẹp, đầu ngón tay ấn ấn vài cái nên cửa vào, chưa kịp rời đi đã bị tầng mị thịt bên ngoài cuốn lấy, muốn kéo nó vào bên trong, mật ngọt liên tục tuông ra mời gọi nó tiến vào.

" ừm... nữa đi... ha..."

Tiếng rêи ɾỉ ngọt nị kéo linh hồn đang có xu hướng thoát đi của anh trở lại, cảm nhận ngón tay mình đang bị tầng tầng mị thịt ôm ấp, da đầu muốn nổ tung lên, không kiềm chế được lại chui vào sâu hơn, rồi khuấy đảo vài vòng trong đó.

Nội bích bị kéo căng mang đến cảm giác vừa trướng vừa thoải mái khiến cho tiếng rêи ɾỉ của cậu càng thêm mị nhân.

" nữa... ha... muốn nữa... a..."

Cậu uốn éo vòng eo nhỏ gầy tinh tế, vừa chủ động nhấp hông ép ngón tay anh vào sâu hơn, chẳng biết là động trúng chỗ nào mà rêи ɾỉ càng thêm ngọt ngào, cả người cong vυ't lên, để lộ hai điểm đỏ mê người trước ngực áo bởi vì ướt mà dán chặt vào da, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác càng thêm cường liệt.

Cái tay rãnh rỗi nhanh chóng luồn lên cởi phăng áo sơ mi trắng vướng víu, môi mỏng áp lên cắи ʍút̼.

" a... hưʍ... a... muốn... muốn nhiều hơn... Hiên a..."

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ nơi đầu ngực chỉ càng khiến dưới hạ thân khó chịu ngứa ngấy, rất muốn được cái gì đó to lớn tiến vào an ủi lại không biết là cái gì, đầu óc giống như tương hồ đặc quánh, chỉ biết vô lực gọi tên anh, hai tay ôm đầu anh rêи ɾỉ.

Thụy Minh Hiên vừa nghe cậu gọi đã phụt một tiếng, lý trí đứt, ở trong nội bích lại tăng thêm hai ngón, nước nôi lầy lội khiến ngón tay anh ra vào thuận lợi, cái miệng nhỏ này của omega dù lần đầu được khai mở vẫn không chút đau đớn dưới sự xâm nhập của anh, mà càng thêm đói khát muốn nhiều hơn, thật là thiên phú dị bẩm.

" a... ha... ha... ưʍ... á..."

Tay anh vừa cầm lấy tiểu đáng yêu bên dưới là cậu đã chịu không nổi bắn ra lần đầu tiên của mình, cao trào khiến cậu rùng mình run rẩy.

Song mấy ngón tay anh vẫn không dừng lại chút nào tiếp tục ra vào đậm chọt khuấy đảo lung tung, lâu lâu còn banh rộng nội bích mềm mại ra, mau chóng đủ sức tiếp nhận to lớn của anh đã trướng đau đến khó chịu đựng được.

Anh nhấc cậu lên cởϊ qυầи mình ra, cự long to lớn bật ra đánh vào tiểu khả ái của bé cưng, đánh đến nó lảo đảo dựng lên.

" cầm giúp anh"

Thụy Minh Hiên khàn giọng nói bên tai cậu, nắm tay nhỏ bé của cậu kéo xuống, tay lớn bao tay nhỏ cầm lấy cả hai tiểu tử một lớn một nhỏ mà luật động.

Lưu Kỳ Dương mơ hồ cảm thấy thứ trong tay to lớn lạ thường, tò mò dùng hai đầu ngón tay nhéo nó, bên tai lại nghe anh hừ một tiếng, vành tai theo bản năng đỏ ửng lên, đôi mắt mê li ngước lên nhìn anh.

" đáng chết"

Thụy Minh Hiên mắng một tiếng đâm chọt vài chục lần trong nổi bích mê người, hai tay nâng mông cậu lên để hạ thân ***** **** hết cỡ chống đỡ ở cửa miệng nhỏ, phụt một tiếng đi vào tận gốc.

" a!!.... "

Lưu Kỳ Dương hét lớn ngã vào ngực anh, trước mắt là một bầu trời đầy sao, nội bích trướng đau vô thức kẹp chặt cự long to lớn.

" hừ... chặt quá... thả lỏng... bé cưng... "

Thụy Minh Hiên nhịn xuống cảm giác muốn xỏ xiên, tay bóp bóp cánh mông trơn láng, vừa xoa xoa nơi miệng h.uyệt đang nuốt chửng lấy vật nam tính của anh, khàn giọng dụ dỗ.

" hừ... không muốn... của em... a..."

Không biết là cậu có tỉnh táo hay không mà kẹp càng thêm chặt, lời nói ra càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ cự long bên trong trướng to thêm, nội bĩch yếu ớt căng ra càng khó chịu vậy mà vẫn không chịu thả miệng.

" thật muốn làm chết em mà, sẽ bị cha em lột da đó"

Đầu anh muốn to ra theo, bất đắc dĩ nói.

" không có đâu... động... a... động... lại ngứa... a..."

Lưu Kỳ Dương chịu không nổi lại bắt đầu uốn éo, ủy khuất nhìn anh, lệ châu đã muốn nhỏ giọt, muốn nhiều ủy khuất có bấy nhiêu.

" cho em, cho em hết, dù bị cha em gϊếŧ cũng phải đút no em"1

Thụy Minh Hiên vừa nói vừa nhấp hông ra vào như gió bão, hai tay còn phối hợp nâng mông cong lên lại hạ xuống, có tiết có tấu mà phập phập kêu vang.

" a... a... ha... ha..."

Trong phòng tắm khách sạn chỉ còn lại tiếng hít thở ồ ồ của alpha và tiếng rêи ɾỉ ngọt nị nhão dính của omega, hương bạc hà quyện cùng với hương đào mật thơm ngọt tựa như thuốc kí©ɧ ŧìиɧ khiến người muốn chết chìm trong đó.

...

Lưu Thiếu Nghiêm đứng trước của phòng 1015 cả một lúc lâu, áp suất thấp liên tục kéo lên.

Tên tiểu tử đáng chết này, lâu như vây rồi mà còn không ra, muốn làm chết con anh sao, ngứa da rồi mà.1

" anh..."

Giang Kỳ vẫn còn mềm nhũn dựa vào ngực anh đẩy đẩy, xem người xung quanh sắp chịu không nổi khí thế của anh chồng nhà mình rồi kìa.

" lôi hai tên đó ra đây"

Lưu Thiếu Nghiêm hít sâu một hơi, vừa ôm vợ vừa nói với quản lý của khách sạn.

Quản lý khách sạn quân đội cũng từng là lính của anh, nghe anh nói thì xông vào phòng đối diện lôi cổ hai tên nhãi ranh ra.

Lưu Thiếu Nghiêm nhìn cũng chẳng nhìn, ôm vợ đi vào phòng, hơi nhíu mày khi ngửi thành mùi alpha khác trong phòng, anh tàn bạo thả ra tin tức tố trầm hương của mình, một lần quét sạch mọi thứ mùi chết tiệt nào đó, chẳng thèm ngó ngàng đến một đám người bị khí thế của anh đè cho bẹp dính, cả Lưu Kỳ Trạch cũng phải dựa tường cắn răng mà chịu đựng, cha giận thật rồi, hu hu.

Đem vợ yêu an bài trong phòng nghỉ đối diện xong anh mới đi ra ngoài, nhìn hai tên khốn kiếp dám cả gan đánh chủ ý lên người con anh, còn dám dùng thuốc cấm, chỉ riêng cái tội này cũng đủ cho hai thiếu niên mới 18 tuổi này đánh đổ cả tương lai.

" tại sao lại để em một mình, không phải cha đã dặn rồi sao?"

Lưu Thiếu Nghiêm nhìn con trai như con chim cút đứng nghiêm bên tường mà trầm giọng nói.