" vật nhỏ ngoan.. thả lỏng.. tôi sẽ thương em.."1
Lưu Thiếu Nghiêm dừng lại động tác dưới thân, cố nén cảm giác muốn xỏ xiên, tay cầm lấy tiểu Giang Kỳ nhỏ nhắn trắng hồng vì đau mà yểu xìu tội nghiệp tuốt lộng lên, ngón tay chà qua đầu nấm nhỏ khiến nó chảy nước ra.
" ưʍ.. a.. ân.. a.. nhanh chút đi.."
Tiếng rêи ɾỉ rất nhanh mà bay ra.
Bởi vì kỳ phát tình, nên cảm xúc của cậu sẽ rất nhanh bị gợi lên, xúc cảm ở tiểu Giang Kỳ mau chóng che đậy nổi đau đớn lần đầu bị xâm nhập, còn không quên đòi hỏi lên, lại rước lấy tiếng cười trầm khàn khó nhịn của người đàn ông, dù đang trong cơn đê mê cũng khiến cậu xấu hổ đến đưa tay lên chặn lại miệng.
" bỏ ra.. để tôi nghe em phóng túng mà cầu xin tôi cho em nhiều hơn.. Kỳ Kỳ.."
Tiếng Kỳ Kỳ của anh quyến rủ đến mức muốn kéo linh hồn cậu ra.
Lưu Thiếu Nghiêm dễ dàng mà tách ra tay nhỏ, để nó vòng lại lên cổ anh, môi mỏng chồng lên môi nhỏ, đầu lưỡi luồn vào tách mở khớp hàm thơm ngọt ấm nóng, còn luồn lách mà bắt chước động tác giao hợp mà lộng lên, tay đang tuốt lộng tiểu thịt nhỏ bên dưới cũng nhanh hơn.
" ưʍ.. ha.. a.. ha.."
Du͙© vọиɠ khó nhịn lại không thể phát ra từng tiếng hoàn chỉnh, chỉ có thể nhả ra từng đơn âm khiến người càng thêm rạo rực, tiểu đậu đỏ dưới sự ma sát ngắt nhéo của anh cũng đựng đứng cứng ngắt.
Mắt thấy cậu muốn ra, anh đưa tay bịt lại lỗ nhỏ trên đầu nấm, rồi bắt đầu động eo, không để cậu kịp phản ứng mà kêu đau, cự l.ong nhanh chóng đảo qua một khối nhỏ hơi nhô lên trong u cốc ướŧ áŧ nóng rẩy.
" ứ... ha.. đừng.. lạ quá a.. "
Âm thanh đê mê không kiềm giữ được mà bật ra, cậu vặn vẹo thân mình nhỏ gầy trắng nõn, áo thun bị kéo cao gần cổ cũng trượt xuống, ma sát vào hai khoả thù du cứng ngắt trước ngực.
Miệng nhỏ còn bị xỏ xiên ra vào như vũ bão không một giây chần chừ.
" á.. ha.. nhanh quá.. nhanh quá.. chết mất.. a.."
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến thịt mềm trong vách động không ngừng hút chặt cự l.ong đang nhanh chóng ra vào, muốn níu lại không cho đi, càng khiến cho sự ma sát thêm nóng bỏng.
" miệng nhỏ thật giỏi.. cắn thật chặt.. hừ.."
Mỗi cú thúc hông vào sâu ra cạn như muốn nhét đầy động nhỏ, càng vào càng sâu.
" muốn bắn.. muốn.. a.. bỏ ra đi mà.. a.. ân.. hức.."
Giang Kỳ lần đầu chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy sao mà chịu nổi, hai lần muốn bắn đều bị anh chặn lại, khóc lóc van xin không ngừng.
" muốn ra?"
Anh vậy mà còn ác ý hỏi.
" ra.. muốn ra.. cho người ta ra đi.. ha.. Thiếu Nghiêm.. ân.."
Cậu vậy mà gọi tên anh ngọt ngào như vậy, nhưng đại tá ác ma lại xấu xa muốn làm khó.
" cho em ra.. nhưng em phải cho tôi vào.. vào chỗ này.. được không?"1
Anh cầm lấy tay cậu đặt lên bụng nhỏ trắng nõn, thấp giọng dụ dỗ, còn động động vài cái rồi ngừng.1
Nếu là lúc bình thường có lẽ cậu sẽ ý thức được điều anh nói, nhưng chính là lúc như vậy, từ lúc phân hoá tới nay cậu mới phát tình, kỳ phát tình này bùng nổ từ sự dồn nén, nên lý trí đã bị đánh nát từ lâu, nếu không cậu cũng sẽ không ngọt ngào như vậy.
" cho.. anh hết.. ân.. a.."
Cậu hét to một tiếng, dưới sự va chạm như đòi mạng của anh mà bắn ra, chân nhỏ vắt trên eo anh cũng chẳng còn sức mà tụt xuống hai bên.
Anh nhanh chóng lật người cậu nằm sấp lại, mông vểnh cao, cự l.ong một phát xiên thẳng qua nội bích mê hồn, chạm một cái lên cửa vào đang đóng hờ bởi kỳ phát tình mà mềm ra.1
" a.. đừng.. đau.. a.."
Tư thế này khiến anh vào được sâu nhất, chỉ một lần đã chạm thẳng vào nơi đó, chỉ hơi bị nó hút nhẹ một cái cũng làm anh muốn bắn ra, đại tá ác ma dùng 12 phân định lực mới không thất thủ trước cửa thành của quân địch.1
Anh gồng mình lên, tiến quân thần tốc, giã nát cửa thành, từng chút một mà chen vào.1
" a... đừng mà.. sâu quá.. đau lắm.. ân.. hừ.. a.. không.. không"
Nơi đó chỉ khi kỳ phát tình đến mới mềm mại hơn nhưng để mở ra đều sẽ khiến Omega vừa đau đớn vừa thoải mái khó hiểu, theo bản năng muốn chạy trốn.
" ân.. hừ.. thoải mái quá.."
Anh nắm lấy vòng eo nhỏ gọn kéo mạnh lại, cự l.ong theo đà vậy mà lại chen vào được một đoạn, tử ©υиɠ ấm nóng đầy nước phụt lên qu.y đầu to bự, còn chảy ra ngoài, nhỏ giọt d.âm m.ỹ không thôi.
Giang Kỳ cũng chịu không nổi mà lại bắn ra.
" a!... á.. á.. chậm chậm.. thôi mà.. ân.. ân.. a.."
Mềm người chịu đựng những cú thúc hông sâu và mạnh của anh, cậu nhũn như một bãi bùn mặc anh đòi hỏi.
" thật tốt.. nơi này là của tôi rồi.. em cũng là của tôi luôn.. Kỳ Kỳ thật ngọt"
Anh cảm thấy giới hạn của mình muốn tới rồi, nhanh chóng thúc mạnh vài cú, đầu khấc phồng ra giữ chặt đầu nấm nằm gọn trong tử ©υиɠ của cậu mà bắn ra.
" ân.. hừ.."
" a..."
Giang Kỳ cũng bị anh phun tới bắn ra lần nữa, ngất đi.
Bởi vì bắn quá nhiều mà lần này tiểu thịt nhỏ cũng không phun được bao nhiêu, ỉu xìu trong thật đáng thương.
Anh vậy mà không muốn đi ra, nơi đó thật tốt đẹp đến quên về, nhìn nhân nhi bị anh hành đến ngất đi, cảm nhận kỳ mẫn cảm cũng dịu lại không ít, ngẫm nghĩ một chút, anh giữ nguyên cự l.ong trong động, xoay người cậu lại, để cậu nằm úp sấp trên người mình.
" a..."1
Giang Kỳ quá mệt mỏi đối với hành động của anh cũng chỉ rên một tiếng rồi mềm mại mà nằm trên người anh, cảm giác vòng ngực ấm nóng cứng như thép lại không khó chịu mà còn rất an toàn, cậu hơi nhích người tìm tư thế thoải mái ngã đầu lên vai anh thϊếp đi.
Lưu Thiếu Nghiêm chặn lại cảm xúc muốn xao động bởi cái nhích người của cậu, sủng nịch mà sờ nhẹ lưng trơn bóng, cũng nhắm mắt lại dưỡng thần.
Giang Kỳ có lẽ là bị kỳ mẫn cảm của anh kích phát mới phát tình, chứ không phải thật sự bước vào kỳ phát tình, nhưng Lưu Thiếu Nghiêm anh thật sự là đang ở trong kỳ mẫn cảm, nên không thể làm một nháy mà xong được, còn chưa kể anh đã bao lâu rồi không ăn thịt, nếu không kéo năm bảy ngày mới là lạ, nên anh mới tạm tha cho cậu mà nghỉ ngơi hồi sức.1
...
Sau đó đâu, Giang Kỳ lần đầu nếm trải hoan ái bị đại tá ác ma kéo ra biển khơi vật lộn đúng một tuần, ý thức không một lúc tỉnh táo, bụng nhỏ bị bắn đến tràn đầy.
Cậu trụ được như vậy là do anh móm cho cậu dịch dinh dưỡng mỗi ngày, lỗ nhỏ phía sau không lúc nào trống, bị nhồi nhét tới không khép lại nổi, anh giống như muốn cậu một lần mang thai luôn mà lần nào cũng bắn vào tận sâu bên trong, chất dịch chảy ra cũng không lại số giống mà anh gieo trong tử ©υиɠ của cậu.
Anh lôi cậu từ trên giường đến phòng tắm, từ ghế dựa đến cửa phòng, để cậu vịnh cửa chổng mông cho anh làm, còn bắt cậu ngồi trên cự l.ong của anh mà nhún, nhìn bụng nhỏ gò lên chứa đυ.ng vậy nam tính của anh, Lưu Thiếu Nghiêm thoả mãn vô cùng.
Giang Kỳ từ rên tới không rên nổi nữa, từ khóc lóc van xin đến chữi mắng đánh đập, nhưng sức lực nhỏ bé đó sao mà đả động được anh, còn bị anh bắt gọi tên gọi chồng các kiểu, vừa dỗ dành vừa yêu thương.1
Cho đến khi anh kết thúc kỳ mẫn cảm, Giang Kỳ đã như cọng bún mềm nhão dính trên giường không gượng dậy nổi, cả người đầy vết hoan ái d.âm mỹ, dấu hôn xanh tím khắp nơi, môi mềm sưng đỏ, hai khoả thù du bị gặm tới tơi tả, còn cái miệng mê người phía dưới dù đã được rửa sạch cũng sưng to, tố chất thân thể của Omega dù thích hợp cho việc làʍ t̠ìиɦ không có giới hạn, nhưng cường độ như này, không giãn ra cũng phải nằm trên giường mà dưỡng dưỡng.1
Lưu Thiếu Nghiêm lúc đi đã đưa cậu trở về phòng của mình, nhìn cậu ngủ say, chỉ để lại một tấm danh thϊếp, anh muốn ở lại lắm, nhưng quân khu có việc, anh phải đi hai ngày, đợi anh về sẽ đóng gói cậu mang đi.1
Giang Kỳ không biết gì những suy nghĩ trong lòng của anh, cậu chỉ muốn ngủ tới chết.1
....
Chương này xong rồi nha, tác giả hết máu rồi, chương sau vào chính truyện để biết hai anh làm sao mà đến với nhau nha.
Nếu thích xin like một cái và theo dõi cho T/g có động lực viết tiếp ạ.