Kích, động, là, ma, quỷ!
Trong giờ học toán, Nhã Hinh đã rất cố gắng viết ra những chữ này thật lớn trên tờ đề toán, sau đó đặt chúng lên bàn của Tang Noãn.
Tang Noãn cau mày nhìn những chữ này, từ trên đường trở về lớp, cô gần như là bị chìm ngập trong những chữ này.
“Kích, động, là, ma, quỷ!”
Nhã Hinh nói lần thứ N + 1, cây bút chì trên tay viết từng chữ một lên giấy, mặt không chút thay đổi nói: “Đầu của cậu có phải là bị gì rồi không? Biết rõ ràng là cậu ta đang dùng chiêu khích tướng vẫn muốn nghênh cổ đâm đầu vào, giờ thì hay rồi! Bạch Diên là ba lê chuyên nghiệp cấp tám, là cấp tám đó! Cậu có muốn chết thì cũng đâu cần phải tìm đến cậu ta!”
Cô ấy chọc chọc vào đầu cô, chỉ tiếc là không thể thông não được cho cô: “Cậu xem cậu đúng là nên theo họ cô ta rồi đấy, gọi là đồ ngốc.”
Tang Noãn giật lấy cây bút chì trên tay cô, kéo sách bài tập của Nhã Hinh rồi chép hết đáp án sang sách bài tập của mình với vẻ mặt đau khổ.
“Được rồi, đừng nói nữa, tớ biết rồi. Tớ lúc đó cũng bởi vì tức giận! Làm sao có thể nghĩ nhiều như vậy, tớ đây cũng không hối hận…”
“Có thể hối hận cái gì? Hối hận có tác dụng sao?” Nhã Hinh vân vê ấn đường của mình: “Tớ lúc đó đã ra sức ngăn cản cậu, cậu mà nghe lời tớ thì tốt rồi.”
“Hối hận cũng vô dụng, vậy cậu có lo lắng cũng chẳng được gì!”
Tang Noãn chép xong đáp án, cơ thể mềm nhũn nằm gục trên bàn, nhìn chằm chằm vào những con số trong sách bài tập, gương mặt lo lắng.
Lúc đó cô giận quá, tính cô lại bốc đồng, đương nhiên lời nói nào cũng có thể hùng hồn nói ra. Hơn nữa đối phương lại là Bạch Diên, dù tỉnh táo cũng không thể nào nhượng bộ. Bây giờ hết giận rồi, bình tĩnh và nghĩ lại cảnh vừa rồi…
Ừm! Thật đúng là đang cố tình tìm đường chết.
Tang Noãn buồn rầu thở dài. Nhìn đồ thị hàm số ngoằn ngoèo trên sách, nghĩ thầm học nhảy thì có cái gì hay ho, vặn vẹo cơ thể thành hình dạng như vậy thật là không bình thường.
“À, Nhã Hinh!” Đột nhiên suy nghĩ tới cái gì đó, Tang Noãn ngồi thẳng dậy: “Cậu đã từng xem Bạch Diên nhảy chưa?”
Nghe nói Bạch Diên là diễn viên múa ballet cấp tám chuyên nghiệp, cô ta nổi bật với cơ thể uyển chuyển như chim én, nhưng nghĩ lại, cô chưa từng thấy cô ta múa bao giờ. Ba người nói thì đã trở thành hổ, vậy có lẽ, cô ta vốn không lợi hại như vậy như lời đồn?
Nghĩ đến đây, tâm trạng Tang Noãn không khỏi cảm thấy tốt hơn một chút.
“Cậu đừng ngây thơ quá!”
Nhã Hinh biết cô đang nghĩ gì, nói một câu để làm vỡ mộng cô: “Cậu nghĩ rằng tất cả mọi người đều là cậu, ở đâu cũng mạnh miệng nói, người ta thật sự không có tài năng thì nói móc để cậu tự nhảy vào hố làm gì? Cậu ngốc không có nghĩa là mọi người đều ngốc.”
“Vậy thì cậu cũng không nên khen cậu ta một tràng dài để hạ thấp uy phong của tớ như thế chứ, cậu có phải là bạn của tớ không vậy!”
Nghe cô ấy nói vậy, Tang Noãn có chút buồn bực. Quyết định quay đầu phớt lờ cô ấy.
“Cậu còn không tin tớ nữa?”
Nhã Hinh thấy cô như vậy cũng không vui. Bản thân hết lòng lo cho cô lại bị cô trách ngược lại.
Cô ấy quyết định không quan tâm đến việc cô vì lòng tự ái quá lớn mà làm hại mình hay không nữa, quay đầu của cô lại, nghiêm nghị nói:
“Được, đã như vậy, tớ sẽ cho cậu tận mắt nhìn thấy sự thật. Hết giờ học tớ dẫn cậu đến chỗ này!”
Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
*
Sau giờ Toán là hoạt động tự do của lớp Chín. Sau giờ học, Nhã Hinh không nói lời nào đã kéo Tang Noãn lên thẳng tầng nghệ thuật, phòng vũ đạo.
Cô chưa từng thấy Bạch Diên nhảy, nhưng chưa thấy heo chạy cũng không phải là chưa từng nghe người ta miêu tả heo chạy như thế nào? Hơn nữa, cho dù là tai nghe đều là giả, phải tận mắt thấy mới là thật, vậy thì tìm một con heo để quan sát không phải sẽ tiện hơn sao?
Huống hồ, bọn cô hiện tại không phải đối mặt với heo mà là đối mặt với một con thiên nga trắng.
Phòng học vũ đạo rất trống trải, cửa phòng học đóng chặt, chỉ có cửa sổ gần hành lang hơi có khe hở. Lúc này ngoại trừ lớp chín thì các lớp còn lại đều học, cũng chưa đến thời gian tập luyện vũ đạo nên trong phòng học không có nhiều người.
Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
Lúc này con thiên nga trắng mà các cô muốn tìm đang đứng ở giữa phòng học. Mặc một bộ quần áo khiêu vũ màu đen, quần tất trắng và một chiếc váy mỏng quấn quanh eo. Toàn bộ mái tóc dài của cô ta được búi lên cao, lưng thẳng, chân mang một đôi giày ballet có nhũ sáng nhè nhẹ.
Những học sinh khác đến phòng tập nhảy đều đứng ở mép lớp, lần lượt đứng dựa vào cột để xem biểu diễn. Âm thanh chậm rãi từ Piano vang lên, lấn át đi những tiếng ồn xung quanh.
Nhã Hinh và Tang Noãn nấp bên ngoài lớp, len lén bám vào mép cửa sổ thò đầu rướn cổ nhìn vào trong.
Bản thân Tang Noãn cũng không có ý định để ý tới Bạch Diên, dù sao cũng như Nhã Hinh đã nói, cho dù cô ta nhảy dở thế nào thì cũng giỏi hơn cô mấy phần. Cô chẳng qua là chưa từng tới nơi này bao giờ, trong lòng cũng có chút tò mò. Hơn nữa phòng học vũ đạo này là nơi luyện tập của tất cả các vũ công, nghĩ đến mỗi một nơi trong lớp học này Thẩm Phong đều đi qua, cô đã cảm thấy vui sướиɠ.
Nhưng sau khi quan sát một lúc lâu, cô dần dần phát hiện ra mình hoàn toàn không thể chuyển hướng chú ý ra khỏi Bạch Diên.
Vũ đạo của Bạch Diên dường như có một loại ma lực mà Tang Noãn không thể tìm thấy được trên người Thẩm Phong, đó là một loại khí chất rất sắc bén. Rõ ràng đó là một điệu nhảy rất mềm mại, nhưng cô ta lại dùng một lực rất mạnh. Giống như tính cách hùng hổ dọa người của cô ta, động tác có độ khó thực hiện rất trơn tru, làm cho người ta kinh ngạc.
Từ từ, Tang Noãn cảm thấy không phải cô ta đang nhảy theo nhịp điệu của âm nhạc mà là âm nhạc đang theo nhịp bước nhảy của cô. Toàn bộ dàn nhạc đệm đều bị Bạch Diên điều khiển.
Đây chính là vũ điệu trong truyền thuyết sao?
Đầu của Tang Noãn từ từ hạ xuống khỏi mép cửa sổ, ngồi trên mặt đất dựa vào tường, vừa xoa xoa cánh tay vừa lẩm bẩm: “Thật lợi hại, cô ta nhảy còn không phát ra tiếng…”
“Nói thừa!”
Nhã Hinh giống như Tang Noãn cũng ngồi thụp xuống với vẻ mặt “cậu xem tớ có nói sai không”: “Như này cậu đã cậu bội phục chưa? Đã nói cậu không biết tự lượng sức mình, cậu nhận thua đi!”
Tang Noãn ngơ ngác nhìn xuống đất, nuốt một ngụm nước bọt.
Bội phục! Cô lần này thật sự là phục rồi! Cô có thể tính tự làm tự hại mình, biết mình không có kim cương, tại sao cứ ngu ngốc đi đồng ý với một đồ sứ sống?
Tang Noãn ôm lấy cánh tay Nhã Hinh, bắt đầu lắc mạnh: “Nhã Hinh, tớ phải làm sao? Bây giờ tớ phải làm sao!”
Nhã Hinh không chịu nổi mà đẩy cô ra.
“Cậu, hiện tại đừng nghĩ tới việc bản thân nhảy cái gì nữa, cậu nên mau đi về, chuẩn bị đầy đủ giấy tờ giới thiệu gì gì đó để còn đi đổi họ. Đến lúc cuộc thi vũ đạo kết thúc thì đi đổi họ liền. Tớ thấy cứ gọi là Bạch Si đi*! Hay là Bạch Sỏa*, Bạch Hạt* cũng rất hay.
*Bạch Si: Bạch ngu ngốc; Bạch Sỏa: Bạch đần độn; Bạch Hạt: Bạch mù quáng.
“Tớ là Bạch, thì cậu là đại đầu quỷ!” Tang Noãn liếc cô ấy một cái: “Đến lúc nào rồi mà cậu còn lấy tớ ra làm trò đùa!”
“Không sai, dù sao bây giờ có thể cười thì cứ cười, mấy ngày nữa thi đấu rồi, cậu cũng chỉ có thể khóc thôi, đến cười cũng không cười nổi!”
Tang Noãn buồn rầu cúi đầu xuống.
Thực sự là không có cách nào sao?
Lúc bản thân đồng ý còn nghĩ không phải chỉ là một đoạn vũ đạo thôi sao, bản thân có tay có chân thì có thể nhảy được, cùng lắm là bỏ một số tiền tìm thầy dạy nhảy. Bây giờ sau khi nhìn thấy Bạch Diên nhảy, cô đột nhiên cảm thấy tay chân mình cũng không được tính là tay chân cho lắm, cùng lắm chỉ là móng vuốt thôi…
Nhưng móng vuốt thì móng vuốt cũng có thể sử dụng được… Ôi?
Tang Noãn đột nhiên nảy ra ý tưởng, nhanh chóng nắm lấy tay Nhã Hinh, nhếch môi cười nói: “Đã có!”