Hoa Dã Quỳ

Chương 3: Chương 3: KHÔNG GIỐNG BÌNH THƯỜNG

RẦM

Tiếng cười giòn tan trong nhà trở nên đứt gãy rồi im bặt

4 con người vừa nãy còn ngồi vui cười thì nay đang ngẩn tò te nhìn ra phía cửa - nơi bắt nguồn tiếng động kinh hoàng đó

Ngạc nhiên, sửng sốt và không hiểu gì hết

Những người làm trong bếp cũng ngừng tay ngó ra

Họ cũng

Ngạc nhiên, sửng sốt và không hiểu gì hết

Phía cửa ra vào, một con bé cao khoảng 1m69, 70 gì đó ăn vận rất thời trang: áo crop-top + chân váy hoạ tiết tribal + mũ Amish, khuôn mặt bị chiếc kính over size che khuất tuy vậy ở con bé vẫn toát lên một vẻ đẹp rất á đông nhưng mái tóc lại vàng hoe xoăn nhẹ từng lọn, nước da trắng, đôi môi cá trích cong cong hờn dỗi khiến họ khó mà xác định đk nhân dạng cũng như nhân chủng học của cô gái này.

" Mẹ đất ơi, chuyện gì đây" - Phong nhìn nó dò xét

" Gì vậy trời"- Long ú ớ

" Ai vậy ta"- Phương cũng thắc mắc

" Không phải khủng bố đó chứ"- Tuấn có vẻ đề phòng

Cả 4 người nhìn nhau. Im lặng. Lắc đầu.

Còn về phía nó sau khi dùng hết can đảm và sức bình sinh của mình xô cửa cái rầm thì đập vào mắt nó là 1 khung cảnh vừa quen vừa lạ.

Quen vì nội thất cách bài trí trong nhà vẫn thế, vẫn những bức tranh cổ, những chiếc bình gốm tinh xảo....

Lạ là vì những con người đang đứng trong phòng khách cùng ánh nhìn của họ.

Thoáng 1 chút bối rối

" Hay là nhầm nhà"

Nó lùi 1 bước ra sau rồi ngước lên nhìn " Dreams house"

Chuẩn rồi, đây là nhà nó

Như vừa xác định đk chủ quyền nó ngang nhiên tiến vào nhà, đưa thái độ khinh khỉnh đáp trả lại những ánh mắt kia. Đôi lông mày hơi nhíu lại tỏ vẻ khó chịu " Gì đây không biết" rồi thản nhiên đặt hành lí lại chỗ cửa và cứ thế bước về phía cầu thanh

4 người kia sực tỉnh vội chạy đến ngăn nó lại

" Này cô..........."- Phong chưa kịp ú ớ hết câu thì 1 giọng nói trầm ấm, thân thuộc nhưng đầy uy quyền vang lên

- Con ko thể vào nhà bình thường như bao người khác đk sao?

Thì ra là ông Nghiêm, nghe tiếng động ông tưởng có chuyện gì to lớn ai dè....... cô con gái diệu của ông trở về

Nhận ra giọng cha, nó nhẹ nhàng ngồi xuống sofa, chậm rãi rót nước uống rồi mới trả lời ông mà ko nhìn lên đến 1 lần:

- Con giống người khác từ bao giờ vậy cha?

Có phần phật ý về thái độ dửng dưng của con gái, ông Nghiêm cau mày nhìn nó:

- về đến đây rồi sao con còn để tóc tai vàng hoe thế kia?

Nó vẫn ko phản ứng gì chỉ đưa tay vuốt nhẹ những lọn tóc

- Ờ ha, ba nhắc con mới nhớ, để màu này cũng lâu rồi chắc phải nhuộm lại

Ông Nghiêm trong lòng thấy vui vui vì đứa con gái tự dưng lại rất nghe lời thì nó từ đâu ko biết lại dội cho ông 1 gáo nước lạnh:

- Màu đỏ, ba thấy sao.- vừa nói vừa ngoe nguẩy đuôi tóc điệu bộ đắc thắng thấy rõ.

Ba nó tức muốn thổ huyết chỉ giận sao năm xưa lại sinh ra đứa con gái này.

Mọi người xung quanh quan sát cuộc đối thoại vừa rồi ko khỏi ngạc nhiên. Dù sao chủ tịch cũng là người có uy phong trên thương trường, cao thủ cũng phải nể vài phần thế mà con gái ông lại ngang nhiên cợt nhả ko lấy gì là sợ sệt.

Nói tóm lại đứa con gái này của ông quả thật ko giống bình thường.