Băng Nhóm Học Đường

Chương 6: Chương 6

Quân xin vào làm phục vụ cho quán café của chú Phong ( chú ruột của anh ). Đó là 1 quán café có khung cảnh khá cổ kính và yên lặng; khác hẳn cái quán nhậu nằm đối diện lúc nào cũng ồn ào, đầy tiếng **** rủa, cãi nhau của mấy tên bợm nhậu. Không phải tự dưng Quân lại nổi hứng lên mà đi làm, chẳng qua vì anh đã phát ngán việc nhận tiền “phụ giúp” lác đác của thằng anh trai vô tâm. Quân muốn tự mình kiếm ra tiền để nuôi bố và bản thân anh. Có lần Quân đã hét lên trong điện thoại với Quang khi anh nói rằng mình không thể về thăm bố vào cuối tuần, vì phải bận…đưa vợ con đi du lịch…!

Chú Phong là 1 người điềm đạm, trầm ngâm và “cổ kính” như quán café của chú vậy. Khi nghe Quân kể về Quang, chú chỉ biết tặc lưỡi rồi lắc nhẹ đầu. Chú biết Quân là đứa con có hiếu, lại học rất giỏi, nên chú thương anh như con ruột của mình… Biết Quân là người có tự trọng cao, chú đã tế nhị “ngỏ ý” muốn giúp cháu mình 1 khoảng tiền nhỏ hàng tháng cho đến lúc bố Quân có thể đi làm trở lại. Đương nhiên là Quân không thể nào từ chối lòng tốt của người chú đáng kính này…

Hôm đi làm đầu tiên, Quân tình cờ nhìn sang quán nhậu đối diện và thấy Trung đang gây gổ, đánh nhau chí chóe với 3 thằng đã say đến quắc cần câu. Thằng này coi vậy cũng khỏe, sau hồi dằn co giữa đống bàn ghế lộn xộn, nó cũng hạ đo ván được thằng bợm cuối cùng. Quân mỉm cười…gian xảo sau khung cửa sổ đang treo tấm rèm màu xanh ngọc bay phất phơ…Rồi thông tin về chuyện ẩu đả của Trung đã được truyền đến tai Thiên Vũ ngay trưa hôm sau. Khỏi phải nói là Trung bị vị thủ lĩnh “xử” 1 trận thừa sống thiếu chết… Nhưng Trung cũng ức lắm, vì anh đã gắng nói mãi cho Vũ hiểu rằng anh chỉ vì tự vệ mới đánh 3 thằng kia, nhưng Vũ có vẻ như “giả vờ không quan tâm”. Tại sao Vũ biết anh không gây hấn trước mà lại cố ý phạt nặng như thế…? sau lần đó, Trung hời hợt hơn với nhóm, nhất là với Thiên Vũ…

Nhưng cái gì cũng có mặt trái của nó, việc đi làm như vậy khiến Quân lúc nào cũng tỏ ra mệt mỏi. Anh hay ngủ gục trong lớp, thậm chí còn cả gan đến nỗi dám “đứng ngủ” trong giờ tập trung của Killer, và mỗi lần chợp mắt, là mỗi lần Quân đều bị Vũ đấm cho 1 phát vào mặt…Trong mắt anh lúc này, Vũ còn kinh khủng hơn cả mấy ông thầy giám thị ở trường. Rồi có lần, Quân bị thầy đuổi ra khỏi lớp vì ngủ gục quá nhiều, anh uể oải lê chân đến nhà vệ sinh nam, thì…vô tình gặp…Luân. Quân liếc sơ rồi bước ngang hắn. Bỗng hắn chạm nhẹ vào vai anh, nở nụ cười và giọng nói rất …thân thiện:

- Cậu là thành viên mới của Killer đúng không? Bảo…Quân?

- Sao anh biết?

- Cậu đang là đề tài bàn tán sôi nổi của cả trường đấy – đôi mắt Luân chợt sắc lên – thằng Vũ chẳng bao giờ ngồi cùng bàn với người không phải thành viên của nhóm nó đâu.

- Ừ – Quân ngán ngẩm – chắc ai cũng nói tôi là “mọt sách” học đòi làm giang hồ chứ gì

- Cái gì cũng có tiêu cực hết – hắn chìa ra mời Quân 1 điếu thuốc – nhưng anh không nghĩ cậu như vậy, trận đấu vừa rồi cậu suýt nữa thắng cả thằng Đức mà.

- Hay thiệt, tôi còn chẳng biết nó tên Đức – Quân nói vẻ khôi hài, đưa tay lên từ chối điếu thuốc

Chợt Luân áp sát lại gần Quân, nhếch mép thì thầm vào tai anh:

- Anh còn biết cả lý do cậu gia nhập băng nhóm này, vì trả thù riêng đúng không?

- Hả?! – Quân giật nảy mình, nhìn Luân vẻ đề phòng

- Đừng lo – hắn phì cười – giờ chúng ta là đồng minh, anh sẽ giúp cậu trả thù 1 cách thỏa đáng.

- Anh được lợi gì trong chuyện này mà giúp tôi?

- Vì anh căm thù thằng Thiên Vũ. – mặt Luân đanh lại, đằng đằng sát khí…

- Vậy…ý anh là giúp như thế nào?

- Đọc số cậu đi – Luân lấy ra chiếc điện thoại – anh sẽ thông báo kế hoạch cho cậu sau.

Sau khi Quân đưa số cho Luân và đi khỏi, thì 1 tên có vóc dáng khá thấp, chỉ tầm gần 1m6 tiến đến gần Luân, đưa cho anh chai pepsi; hỏi giọng tò mò:

- Anh đã thỏa thuận được với nó chưa?

- Dễ như ăn cháo – Luân phì cười – vừa nghe anh nói đến lý do gia nhập là sắc mặt nó khác hẳn

- Thằng đầu bò – nó cười phá lên – không lẽ đến giờ nó vẫn nghĩ cha Vũ cầm đầu chuyện đòi nợ mướn hả trời!?

- Nhờ nó đầu bò vậy anh mới có thêm đồng minh, mừng thấy mẹ, chứ mấy thằng Killer cứ bám lấy miết chân thằng Vũ như mấy con chó trung thành, chả làm ăn gì được.

- Nhưng…anh chắc chắn là thằng Quân xài được không?

- Anh tính hết rồi – Luân vuốt vuốt cằm – theo suy nghĩ của nó bây giờ thì chắc chắn nó rất ghét thằng Vũ, cỡ nào nó cũng sẽ trả thù khi có cơ hội. Vả lại…anh đã uy hϊếp nó bằng cái “lý do bí mật” kia rồi.

- Công nhận thông tin của thằng Khang hữu ích thiệt – nó cười vẻ đắc chí

- Ừ hữu ích, nhưng mày cũng nên cẩn thận cái mồm của mày. Thằng Khang biết anh, nó mà chỉ mặt anh cho thằng Quân thì khốn.

- Nó có biết anh từng là người cầm đầu vụ đòi nợ đâu mà anh lo, cũng chẳng biết em theo phe anh, thằng Khang tách khỏi Killer lâu rồi, nó chẳng quan tâm đâu

- Vậy thì tốt. – Luân đưa chai pepsi rỗng cho tên đàn em – anh đi “giải tỏa” tý, nói chuyện với mày mà đứng gồng nãy giờ.

- Dạ, vậy em cũng về lớp đây

- À khoan đã, mày nhắn với Khởi Sơn gọi cho anh gấp, anh có chuyện cần nhờ nó.

Tên đàn em gật đầu rồi quay lưng đi. Luân thì vô cùng đắc chí vì đã có được Bảo Quân – con cờ chủ lực của mình.

——————†——————

Ngay giờ ra về hôm đó, Quân vô tình đυ.ng phải Thiên Vũ ở bãi gửi xe. Anh dửng dưng đi ngang vị thủ lĩnh như giả vờ không thấy. Vũ chau mày, quay lại, chộp lấy cổ Quân và siết mạnh, giọng nói nghiêm khắc vang lên:

- Bỏ cái thái độ đó khi gặp tôi đi nghe chưa!!

- Trời ơi… – Quân nhăn mặt – anh cũng bỏ cái tay anh ra đi được không?!! Tụi anh sao có cái kiểu y chang nhau vậy.!!?

- Một tiếng chào hoặc một cái gật đầu khó lắm hử?! khó không?! – Vũ siết mạnh tay hơn

- Được rồi…! Chào…anh, bỏ tôi raaaaa…….!

Vũ buông tay rồi lạnh lùng leo lên chiếc exciter của mình. Nhìn phong thái ngạo mạn của vị thủ lĩnh, Quân tức điên lên mà không biết phải làm sao…Bỗng 1 tin nhắn từ Luân làm Quân có lại thêm chút “sinh khí” : “ Có quà cho cậu đây, anh đã nhờ 1 đám tầm 10 thằng xử thằng Vũ trong con hẻm nó hay đi học về. Cậu bám theo nó, quan sát rồi báo lại kết quả cho anh biết hen. Chúc cậu “xem phim” vui vẻ ;) ) “. Quân nhếch mép cười rồi nhanh chóng lấy xe, đuổi theo Thiên Vũ. Khi chỉ chạy được 5 phút thì mây đen kéo về như tị nạn, bầu trời xám xịt 1 cách bất ổn…những hạt mưa đầu tiên bắt đầu rơi…Quân thấy Vũ chạy càng lúc càng nhanh hơn, anh chàng này cũng muốn dừng lại để mặc áo mưa vào lắm, nhưng nếu làm vậy, sẽ mất dấu Vũ ngay. Quân đành chịu ướt chạy theo vị thủ lĩnh đến 1 con hẻm vắng…Và thoáng giật mình khi chợt có… 10 thằng không biết từ đâu ra nhảy bổ vào chặn đầu xe Thiên Vũ, xông vào anh tới tấp như đàn kiến đói bu quanh viên kẹo ngọt lịm… Quân khẽ lùi xe lại, nép mình sau bức tường để quan sát. Mỗi lần có 1 thằng bị Vũ cho nằm đo đường, Quân đều tặc lưỡi với vẻ…tiếc nuối. Mặc dù trời mưa tầm tã làm hạn chế tầm nhìn của mình, nhưng Vũ vẫn không để bị trúng 1 đòn nào của tụi “phục kích”…