Tâm Lý Học

Chương 33: C33: 33. Tâm Lý Những Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt (5)

Chương 5: Danh tiếng

Những tên sát nhân hàng loạt thu hút sự chú ý của mọi người vào bản thân chúng thông qua nhiều cách khác nhau. Cách chủ yếu – cách mà chúng có thể thích thú trong khi không có ai biết được chúng thực sự là ai – bao gồm những cách liên lạc vô danh hoặc bút danh đến giới báo chí. Zodiac, BTK, Son of Sam, Jack the Ripper, và nhiều tên khác đã dùng con đường này để chế nhạo và giày vò. Chúng tìm kiếm danh tiếng cho bản thân và những hành động mà chúng đã thực hiện, duy trì tuyên bố của chúng về trí tuệ phi thường bằng cách tránh bị phát hiện. Nhưng một khi những tên sát nhân bị bắt thì một số tên hành xử theo những cách khác. Trong những năm 1980, một vài tên thậm chí tìm cách để xuất hiện trên các talk shows. Cuối những năm 1980 và đầu những năm 1990, một số tên nói rằng chúng gϊếŧ hại nhiều nạn nhân hơn thực tế.

Đầu tiên hãy xem xét về những tên sát nhân liên lạc với báo chí.

GỬI MẬT MÃ

Trong số các cách liên lạc nổi tiếng nhất là một người đàn ông tự xem bản thân là Zodiac và bộc lộ một sự ưa thích với các mật mã và những ám chỉ khó hiểu. Giữa tháng 12 năm 1968 và tháng bảy năm 1969 ở Vallejo, California, y bắn hai cặp vợ chồng tại hai vụ riêng biệt. 3 nạn nhân đã chết, chỉ có 1 người đàn ông sống sót. Nhưng nạn nhân này không thể giúp cảnh sát nhận dạng hung thủ. Khoảng đầu tháng tám 1969, các biên tập viên của ba tờ báo địa phương tại thành phố San Francisco, mỗi người nhận được lá thư và 1/3 của một mật mã kỳ lạ, ý là cần cho đăng cả 3 đoạn mật mã để chúng được ráp lại với nhau. Tác giả của mật mã này nói y là kẻ sát nhân Vallejo. Y đã dùng bưu phí quá mức cần thiết, giúp xác thực cách liên lạc của y, và hiểu "thông điệp" của y bao gồm việc giải được tài liệu viết bằng mật mã. Y ký ở mỗi phần bằng một biểu tượng vòng tròn gạch ngang.

Các báo đã công bố những phần của chúng, hy vọng có ai đó sẽ giúp giải mã. Cuối cùng một thầy giáo trung học địa phương, Donald Harden, và vợ của ông đã làm việc đó, cung cấp thông điệp sau, tất cả là những chữ viết hoa, và có những lỗi chính tả và ngữ pháp:

"Ta thích gϊếŧ người vì việc đó rất thú vị, thú vị hơn hẳn so với việc gϊếŧ chết những con thú to lớn trong những cánh rừng vì người là con thú nguy hiểm nhất. Việc gϊếŧ một con vật gì đó làm cho ta cảm giác rất thú vị. nó còn thú vị hơn cả việc được ngủ với một cô gái đẹp. Điều hay ho nhất là khi ta chết ta sẽ được tái sinh trên thiên đàng và tất cả những kẻ ta đã gϊếŧ sẽ trở thành nô ɭệ cho ta. Ta sẽ không cho các ngươi biết tên của ta vì các người sẽ tìm cách ngăn cản việc tìm thêm nô ɭệ cho cuộc sống vĩnh hằng của ta EBEORIETEMETHHPITI". (Những chữ cái đó chưa bao giờ được giải mã, và nhân dạng của kẻ sát nhân vẫn chưa được tiết lộ trong mật mã của y, như y từng nói nó sẽ tiết lộ.)

Các thám tử nhận ra tên sát nhân đang chơi một trò chơi, và tin rằng y có một số kiến thức về mật mã hải quân và những biểu tượng thần thoại. Cảnh sát yêu cầu bức thư khác và họ nhận được một bức vào một tuần sau. Từ nó, họ biết rằng y xem bản thân y là "Zodiac", y sử dụng một small penlight taped onto his weapon, và y dường như thích thú với những việc y đang làm. Điều đó cho rằng y sẽ thực hiện một cuộc tấn công khác, và nó xảy ra vào ngày 27 tháng 9 năm1969. Ở hồ Berryessa, Cecelia Ann Shepard và bạn của cô, Bryan Hartnell, ngồi cạnh nhau trên một tấm chăn. Một người đàn ông bè bè chắc nịch, đội mũ đao phủ màu đen tiến lại gần họ, lôi vũ khí của y ra và yêu cầu Bryan trói Cecelia Ann. Sau đó người lạ mặt đội mũ trùm đầu đâm cả hai người một cách điên cuồng. Cô gái bị đâm 10 lần, chết ngay tại hiện trường, nhưng Bryan còn sống để miêu tả về kẻ tấn công họ. Anh nói người đàn ông đó đã đi xe về đường. Trong thực tế, nó là lần cuối y đã dừng gọi điện cho cảnh sát để thông báo về cuộc tấn công của y và đòi sự ghi nhận.

2 tuần sau, chính người này đã gϊếŧ tài xế taxi Paul Stine ở San Francisco, để lại hai dấu vân tay máu trong xe. Nhanh sau đó, báo San Francisco nhận được một lá thư trong một phong bì (với quá nhiều bưu phí) chứa một mảnh áo của Stine bị xé rách và đưa ra một đe doạ úp mở sẽ tấn công trẻ em ở trường học. Nó là một lá thư ngạo mạn, đầy sự chỉ trích cảnh sát và ra vẻ can đảm. Zodiac yêu cầu được nói chuyện với một luật sư địa phương nổi tiếng, và một cuộc gặp qua điện thoại được thiết lập, nhưng khi các cuộc gọi đến, chúng không hẳn là từ Zodiac. Nhưng y (hoặc một ai đó) tiếp tục gửi các bức thư, thường với các mật mã. Y cũng liên quan đến một vụ gϊếŧ người trước đây ở đại học ở Riverside, California, nơi một ai đó đã viết một thông điệp lên một cái bàn trong thư viện và gửi các bức thư yêu cầu công nhận vụ tàn sát. (Không phải tất cả mọi người đều đồng ý rằng vụ sát nhân này là do Zodiac gây ra.)

Đến năm 1984, Zodiac (hoặc một ai đó sử dụng phong cách của y) liên lạc với cảnh sát và Chronicle, nhưng mặc dù tuyên bố đã gϊếŧ 37 nạn nhân, thì sự cuồng sát của y chấm dứt với 6 hoặc 7 người. Nhân dạng của y vẫn còn là một bí ẩn, điều đó có nghĩa là y thoát khỏi tội gϊếŧ người, thích thú trước những bài báo và những cuốn sách viết về y, và lẩn trốn. Y đã thao túng thành công giới truyền thông – báo chí và tivi – để đáp lại những yêu cầu của y và y khiến cảnh sát thực hiện một cuộc theo đuổi chẳng đi đến đâu.

NHỮNG MỤC TIÊU DANH VỌNG

Trong suốt những năm 1980 và 1990, việc các phương tiện truyền thông được chú ý đặc biệt đã khiến một số người có thêm động cơ mới lạ, khác thường để thực hiện lặp đi lặp lại việc gϊếŧ người mong được biết đến với tư cách là kẻ sát nhân hàng loạt. Jason Massey đã giữ lại các tạp chí chuyên đề để giúp hắn tìm ra cách trở thành kẻ sát nhân hàng loạt xấu xa nhất thế giới, và ở tuổi 19, hắn ta đã bắt đầu "sự nghiệp" của mình bằng việc tiến hành một vụ gϊếŧ người kép ở Texas. Nhanh chóng bị bắt sau đó, hắn bị kết tội và bị kết án tử hình nên hắn đã không thể tạo dựng được cái tiếng tăm mà hắn hằng khao khát hay thậm chí chỉ là thân phận của một kẻ sát nhân hàng loạt. Nhưng một người đàn ông khác cùng chung động cơ với hắn đã đạt được thành công.

Ở Anh, Corin Ireland đã tuyên bố rằng hắn ta muốn được biết đến như là một tên gϊếŧ người hàng loạt. Từ lúc thành niên cho tới thanh niên, Ireland đã thực hiện một chuỗi các tội ác nhỏ nhặt. Khi hắn cảm thấy mình đủ liều lĩnh cho những việc táo bạo hơn, hắn chuẩn bị một bộ dụng cụ gϊếŧ người gồm còng tay, thêm quần áo, dây thừng, găng tay và một ít túi nhựa. Sau đó, vào khoảng giữa tháng 3 và tháng 6 năm 1993, hắn trà trộn vào vài câu lạc bộ đồng tính nam ở Lodon để lựa chọn những người đàn ông sẵn sàng cho phép bản thân bị ràng buộc vào sự phóng túng tìиɧ ɖu͙© lập dị, và do đó họ dễ dàng bị làm hại. Hắn ta xem họ là những nạn nhân "dễ dãi".

Người đầu tiên mà Ireland tiếp cận là giám đốc nhà hát West End, Peter Walker, 45 tuổi. Ireland đã trói và tra tấn Walker trong căn hộ của chính Walker ở phía Nam London, và sau đó làm ngạt thở nạn nhân với một chiếc túi nhựa. Sau khi đã hành động xong, hắn dành thời gian đặt bαo ©αo sυ vào miệng và lỗ mũi của nạn nhân rồi đặt hai chú gấu teddy ở một vị trí khiêu da^ʍ trước thi thể. Rõ ràng, hắn ta rất thích thú với những gì mình đã làm. Hắn không thể chờ đợi tới lúc các tin tức được đăng tải, nhưng trước sự ngạc nhiên của hắn, không hề có bất cứ mẩu tin nào viết về tên gϊếŧ người . Quyết tâm bắt đầu công cuộc gây sự chú ý cho hành động tàn ác của mình, Ireland gọi điện nặc danh cho tờ báo The Sun, để "tiết lộ" thông tin. Hắn tuyên bố rằng vụ gϊếŧ người là kết quả của sự chuyển giao sang năm mới.

Hai tháng sau, hắn lại khiến Christopher Dunn chết ngạt bằng cách nhét vải xuống cổ họng nạn nhân. Cũng giống như Walker, Dunn bị bỏ lại trong tư thế kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙©, tay bị còng và mặc trên người chiếc áo khoác da màu đen cùng với bằng chứng về việc đã bị thiêu rụi khu vực lôиɠ ʍυ. Tuy nhiên, khi tội ác này được phát hiện, cảnh sát đã không thể liên kết nó với vụ gϊếŧ người đầu tiên của Ireland, việc này khiến hắn vô cùng thất vọng. Không thể hi vọng sẽ nổi tiếng, Ireland nhận thấy mình nên thực hiện một cuộc gọi nặc danh khác. Cảnh sát bắt tay vào điều tra, nhưng Ireland không để lại bất kỳ dấu vân tay nào và không hề có dấu vết nào có thể dùng để tìm ra những vật dụng hắn đã sử dụng với các nạn nhân. Hắn ta còn tiếp tục siết cổ nạn nhân thứ 3 tên là Perry Bradley III ở Kensington vào tháng 6. Sau đó, hắn lại nặc danh nói với cảnh sát rằng hắn đã để lại hai đầu mối quan trọng tại hiện trường.

Lúng túng bởi các tin nhắn khó hiểu, đội điều tra đã liên lạc với Robert Ressler, người lưu trữ từ Đơn vị nghiên cứu về hành vi (Behavioral Science Unit) của FBI, và ông đã đồng ý tiến hành kiểm tra hiện trường 3 vụ án. Ông chú ý thấy rằng các nạn nhân đều hay lui tới một quán bar ở phía đông London, quán Coleherne Pub, nơi mà trong suốt những năm 80 kẻ đồng tính gϊếŧ người hàng loạt Michael Lupo đã lựa chọn một vài nạn nhân của mình. Ressler cũng đã suy đoán rằng có lẽ tên sát nhân này thật sự thích thú với việc nhận được sự chú ý của truyền thông hơn là gϊếŧ người. Các tội ác gần như y hệt nhau và theo sau đều là các cuộc điện thoại. Dường như rõ ràng rằng tên sát nhân muốn được nhận dạng và được trao sự công nhận cho các vụ án mạng này.

Sau đó, nạn nhân thứ tư tiếp tục được tìm thấy. Andrew Collier, 33 tuổi, được phát hiện trong căn hộ của chính mình cùng con mèo bị gẫy cổ đặt ngay bên cạnh, miệng của con mèo đặt lên cơ quan sinh dục của chủ mình. Trong thời gian này, một dấu vân tay từ một nguồn không rõ đã được bảo quản. Tên sát nhân đã thực hiện một vài cuộc gọi cho cảnh sát, thông báo rằng hắn đã mất kiểm soát. Hắn cảnh báo cảnh sát rằng hắn sẽ gϊếŧ mỗi tuần một người nếu họ không thể ngăn hắn lại được, và còn bày tỏ nỗi thất vọng trước sự bất lực của cảnh sát trong việc liên kết bốn vụ án với nhau. Có vẻ rõ ràng cuối cùng hắn cũng phạm sai lầm.

Vào ngày 15 tháng 6, Ireland siết cổ nạn nhân thứ 5, Emanuel Spiteri, 41 tuổi, ở đông nam London. Dường như không một ai chú ý, nên Ireland lại gọi cho cảnh sát để dẫn họ đến hiện trường vụ án. Trong một tin nhắn điện thoại khác, hắn thừa nhận mình đã đọc rất nhiều sách về những tên sát nhân hàng loạt và hắn biết rằng bây giờ hắn đã được coi là một đối tượng như thế (thật sai lầm khi tin rằng cần phải có ít nhất 4 nạn nhân), nên hắn sẽ dừng lại. "Tôi sẽ không bao giờ tiếp tục gϊếŧ người nữa". Có vẻ hắn gần như không chỉ tạo ra được một tội ác hoàn hảo mà còn là 5 tội ác như thế.

Các thám tử từ Scotland Yard đã kiểm tra các camera giám sát ghi lại hoạt động trên các lối đi của hành lang tại ga Charing Cross. Họ phát hiện ra hình ảnh của nạn nhân thứ năm qua những đoạn băng hình bị mờ, trong công ty của một người đàn ông. Hình ảnh của người đó được công khai và những người đàn ông khác đã tới để nhận diện anh ta. Sau khi điều đó xảy ra, vào ngày 19 tháng 7 hắn đã tới tìm gặp luật sư của mình và nói rằng hắn là người đàn ông trong đoạn băng nhưng hắn không phải là kẻ gϊếŧ Spiteri. Tuy nhiên, cảnh sát đã có dấu vân tay của hắn từ vụ gϊếŧ Collier, vậy nên khi họ tra khảo hắn ta về chứng cứ này thì Ireland cuối cùng cũng thú nhận một cách chi tiết 5 vụ gϊếŧ người. Hắn ta bị kết án và nhận mức xử phạt là 5 án tù chung thân. Ireland đã chứng tỏ rằng mình trở thành người cô độc trong những năm của tuổi 30, 2 lần kết hôn và 2 lần li dị, thất nghiệp, và một lịch sử của sự bất ổn định về tinh thần và bạo lực.

Hắn đã đặt rất nhiều tâm huyết vào mục tiêu của mình và vào việc sát hại các nạn nhân vì vậy Ressler đã bị thuyết phục rằng áp lực từ những tưởng tượng được xây dựng trong suốt một thời gian dài đã thúc đẩy hắn tạo nên các tội ác. Tuy nhiên, Ireland đổ lỗi cho sự ngược đãi hắn nhận được lúc còn nhỏ vì là "một cậu nhóc cao gầy" .Hắn ngày càng bộc lộ rõ sự ám ảnh hoang tưởng và bị thay đổi tâm trạng một cách đầy kịch tính. Khi hắn quyết định trở thành một tay gϊếŧ người hàng loạt vào năm 1993, hắn cho biết chỉ là vì hắn không thích con người nói chung và đã bị mất kiểm soát. Nhưng với những nỗ lực mà hắn đã tạo ra được đề cập trong các báo cáo, hắn rõ ràng mong muốn được "nổi tiếng" bởi các tội ác của mình. Đôi khi những người hành động, vì bất cứ động cơ nào được đề cập từ trước cho đến nay, biết chính xác những gì họ đang làm, nhưng trong một vài trường hợp, họ bị tâm thần và ảo tưởng. Bất kỳ bản báo cáo nào của tên sát nhân hàng loạt đều cẩu thả để mô tả tất cả bọn họ – những kẻ săn mồi – đều sáng suốt. Một số trường hợp đặt ra sự phân loại kỳ quặc để giải thích cho lý do vì sao họ phải gϊếŧ người.

Cre: ver1.tamlytoipham.com