Âm Mưu Độc Chiếm (NP)

Chương 2: Bị người từng theo đuổi cường bạo (h)

Kỳ Từ nghe vậy, khuôn mặt nhỏ thanh tú tức khắc trở nên trắng bệch, chỉ cảm thấy toàn thân máu đều bị đông cứng, không biết là sợ hãi vẫn là do nam nhân véo đau, mắt hạnh xinh đẹp ập lên một tầng sương mù.“Lục Quyện, vì cái gì……”

Hai mắt cô đẫm lệ mông lung nhìn người đàn ông đang đè ở trên chính người mình, một câu hoàn chỉnh nói cũng không được.

Nhiều năm trôi qua gương mặt trước mắt này bởi vì vết sẹo kia nên trông có vài phần xa lạ, toàn bộ dung mạo cũng không có quá nhiều biến hóa, nhưng hắn lại mang cho người ta cảm giác lại hoàn toàn không giống nhau.

Cái kẻ phạm tội thô lỗ dạ man này thật sự là người có học thức, ôn nhu từng theo đuổi cô sao? Đã từng là nam nhân ôn nhu như thế vậy sao có thể trở nên tàn nhẫn đáng sợ như vậy?

“Kỳ Từ, cô không phải vẫn luôn cao cao tại thượng, băng thanh ngọc khiết sao?”

Lục Quyện nhìn thiếu nữ yếu ớt mà mình đã từng thích với biểu tình không hề thương tiếc, cười lạnh một tiếng, thô tục lại ác liệt nói

"Hôm nay bốn người đàn ông sẽ cùng nhau thao cô, đảm bảo khiến cô sung sướиɠ về sau cô sẽ biến thành da^ʍ nữ nhìn thấy đàn ông là banh chân ra"

Giọng người đàn ông âm lãnh, ác độc tựa như chìa khóa mở cánh cửa địa ngục, hắn nói xong bàn tay to sờ trên người cô sau đó đến chỗ qυầи ɭóŧ, dùng sức xé qυầи ɭóŧ màu trắng thành vải vụn.

“A ~ không cần!”

Kỳ Từ chỉ cảm thấy trước mắt là một mảnh hắc ám, hô hấp đều trở nên khó khăn lên. Cô chưa bao giờ ở trước mặt người khác giới bại lộ nơi riêng tư ở trước mặt đám nam nhân xem như vậy.

Bốn đạo nóng rát tầm mắt cơ hồ muốn bắn thủng cô. Kỳ Từ theo bản năng khép hai chân lại né tránh dã thú nhìn trộm, Lục Quyện lại sớm có dự kiến trước nên chen chân vào giữa hai chân cô, khiến cho cô không thể khép được chỉ có thể banh chân cho đám nam nhân kia xem

"Nha, vẫn là huyệt Bạch Hổ*, nên không phải là bị người đàn ông khác cạo hết lông mao, tao hóa"

* âʍ đa͙σ bẩm sinh không có lông mao.

Giọng nam xa lạ trêu chọc mang theo tràn đầy ác ý từ bên phải truyền đến, là một tên nam nhân mang mắt kính, ngữ khí với ánh mắt của hắn giống nhau ác độc làm người chán ghét lại sợ hãi.

Bị người như vậy vũ nhục đùa giỡn, Kỳ Từ cũng không rảnh lo xấu hổ và giận dữ phản bác, hiện tại cô chỉ cầu người trên người mình buông tha cô, ít nhất Lục Quyện cũng là người quen cũ, cô đối với nam nhân sắp xâm phạm chính mình vẫn còn có một tia hy vọng.

“Lục Quyện, anh đây là phạm tội —— a!”

“Bang!”

Lời cô còn chưa dứt má phải đã bị hung hăng quăng một cái tát. Nam nhân sức lực rất lớn, hắn thậm chí chỉ dùng ba phần lực, thiếu nữ khuôn mặt nhỏ phấn nhất thời trắng bệch bị đánh qua bên trái nhất thời sưng lên.

Kỳ Từ chỉ cảm thấy máu đều lạnh, mặt vô cùng đau đớn, đáy lòng lại không kịp dâng lên sợ hãi, cô cắn răng mở to mắt liền đối diện với cặp mắt kính thon dài che đậy không được hai tròng mắt da^ʍ tà kia.

Nam nhân mắt kính nhìn hai tròng mắt cô không có hảo ý liếʍ liếʍ môi, giống như dã thú có tính công kích mạnh nào đó trước khi ăn cơm ra tín hiệu, Kỳ Từ sợ tới mức run lập cập.

“Tao hóa, thấy rõ tình cảnh chính mình hiện tại không nên giáo dục tôi!!"Giọng nam hung ác từ phía trên truyền đến, lời nói ngay sau đó lại làm cho cô càng thêm tuyệt vọng Lục Quyện nói xong liền đối mặt với hai nam nhân xa lạ như hổ rình mồi phân phó

“Lại đây đè cô ấy"

“A! Không…… Buông tôi ra!” Thủ đoạn trói buộc mới vừa buông ra ngay sau đó liền bị hai lòng bàn tay to lớn chặt chẽ đè lại, đốt ngón tay mảnh khảnh bị thô lỗ đè lãnh ngạnh ở trên bàn, cộm đến sinh đau. Nhưng này đau lại không kịp trước ngực bị chà đạp khuất nhục. Đôi tay lần nữa bị trói, hai bàn tay thô to không phân biệt bóp bầu vυ' trước ngực cô.

" Ân a ~ không cần, đau quá…… Buông tôi ra a ~”

Bọn họ căn bản không xem cô như một người đối đãi như là đồ chơi mới tới tay bọn họ để nghiên cứu, thô lỗ xoa nắn vυ' cô thành các loại hình dạng kì quái, nhũ thịt trắng bóng từ khe hở ngón tay nam nhân xa lạ tràn ra hoàn toàn đi vào.

Không ai để ý cô có bao nhiêu đau.

Tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị ba tên nam nhân nguy hiểm vây quanh, một cặρ √υ' phấn nộn còn bị hai nam nhân xa lạ tùy ý đùa bỡn, Kỳ Từ sợ tới mức rơi lệ không ngừng, theo bản năng nhìn về phía người trong phòng duy nhất không có chạm vô mình cầu cứu

“Đừng đυ.ng vào tôi…… Cầu xin các người…… A ——”

Nam nhân mắt kính đột nhiên ác liệt dùng móng tay véo đầṳ ѵú phấn viên, nghe được thiếu nữ không thể đè nén hút không khí, người đằng sau vừa lòng xoa nắn, cùng lúc đó thanh âm thấp thấp tà ác đến cực điểm phiêu vào lỗ tai cô

“Đừng nóng vội, chờ chúng ta sảng xong rồi, nam thần Kỷ Thâm của cô liền tới đây thao cô"

"Cầu xin các anh buông tha tôi…… Đau quá, đừng véo a…… A a, không cần! Kỷ Thâm, cứu cứu tôi ——”

Kẻ cơ bên trái học theo cũng bắt đầu dùng móng tay đùa bỡn đầṳ ѵú cô, Kỳ Từ đau đến thẳng hút khí, không ngừng xin tha, nước mắt không biết cố gắng trượt xuống dưới. Lục Quyện nhìn hai bàn tay to của hai nam nhân xoa hai vυ' nguyên bản trắng trẻo trơn mềm thành hồng sưng trong lòng sinh ra bực bội, lại thấy Kỳ Từ trong hoàn cảnh như thế vẫn lựa chọn tín nhiệm Kỷ Thâm, không khỏi ghen tuông quá độ. Không chút thương tiếc nào dùng sức bẻ cặp chân trắng nõn thon dài kéo ra hai bên, nguyên bản nhắm chặt huyệt phấn hơi hơi mở một cái vết rách mê người.

“Không cần, buông tôi ra a a…… Cầu xin các người, Kỷ Thâm, Kỷ Thâm…… Không cần đối với tôi như vậy…… Lục Quyện, đừng như vậy, ô ô ~ cầu xin anh, cầu các người……”

Bộ vị tư mật nhất bị bắt rộng mở, thiếu nữ mẫn cảm nhận thấy được nguy hiểm nhất kia một bước muốn tới, ngoại trừ lắc đầu căn bản giãy dụa không được hắn mảy may, khàn cả giọng, Kỳ Từ tràn đầy tuyệt vọng cùng sợ hãi, nước mắt trong suốt bò đầy mặt cô.