Trò Chơi Chạy Trốn NPC

Chương 15: Người thừa kế 15

Editor – Beta: Trân (Pudding)

–––––––––

Chú Lý rành nhất món Quảng Đông, có lẽ vì trước đó bỏ đi không nói lời nào mà cảm thấy chột dạ, nên dậy thật sớm nấu ăn. Món chính của bữa sáng là mì hoành thánh, chú Lý đang ở trong bếp, thấy Trì Sơ thì chào hỏi, có sẵn nước dùng, mì, hoành thánh, nhanh chóng nấu một chén đưa lên.

Trì Sơ đã đói bụng, huống chi thức ăn thơm như như vậy.

Ăn được một nửa thì nghe thấy tiếng khắc khẩu trong phòng khách.

Trì Sơ không thèm để ý, ăn hết mì, dọn chén đũa, rồi mới ra ngoài xem có chuyện gì.

Thì ra là do đêm qua chú Lý không ở biệt thự, còn bình yên trở về, làm cho đám người Trì Thành sinh ra hy vọng. Bọn họ thà ra ngoài vòng đi vòng lại còn hơn phải đối mặt với ma quỷ, người bình thường chắc chắn sẽ chọn như vậy. Chỉ là, bọn họ lại bất đồng ý kiến.

La Văn Hiên tán thành cách của Trì Thành, Trì Nhã lại phản đối, Hà Chí Long đứng giữa không biết theo ai.

Lúc Trì Sơ đến vừa lúc nghe Trì Nhã nói: “Chú Lý khác chúng ta, chúng ta rời khỏi biệt thự vào buổi tối sẽ chết.”

Không thể không nói, Trì Nhã rất thông minh, rất nhiều thứ mà mấy người Sùng Lăng nhìn không thấu, hay mấy người Trì Thành vì hoảng loạn mà xem nhẹ, nhưng Trì Nhã không hề quên.

Nhắc tới việc này, sắc mặt Trì Thành hơi thay đổi, cảnh tượng đêm qua lại hiện lên.

Lúc này, Sùng Lăng nhìn Lý Hạo Dương.

Lý Hạo Dương chớp chớp mắt, lập tức phản ứng, ho nhẹ: “Cái này, chỉ cần tìm ra hung thủ là được. Mỗi đêm quỷ luôn truy hỏi ‘là ai’, oán khí lớn như vậy, nhất định bị người khác hại chết.”

“Cậu nói bậy bạ gì đó!” Trì Thành nổi giận, ngụ ý như vậy chẳng phải hoài nghi bọn họ hay sao?

Lý Hạo Dương xấu hổ cười, không nói nữa.

Phương Nghị bên cạnh tiếp tục: “Chúng tôi không nói bậy. Cửa sổ trong phòng ngủ, có lẽ không phải do Trì Bồi Luân mở, còn nữa, thuốc ngủ của bác Trương mất hai viên, cũng có thể là do hung thủ trộm, để đảm bảo Trì Bồi Luân ngủ thật sâu.”

Sắc mặt Trì Thành thay đổi liên tục, lúc trắng lúc hồng, không phản bác.

Nếu trước kia có người nghi ngờ như vậy, anh ta khẳng định sẽ không để yên, nhưng bây giờ…. quỷ cũng đã xuất hiện! Trong ấn tượng của người sống, chỉ có oán hận không thể giải mới hóa thành ác quỷ báo thù. Ngay cả con thân sinh của mình mà Trì Bồi Luân cũng không tha, có thể biến thành quỷ dữ là do bị hại chết.

“…… Triệu Hiểu Cầm thì sao? Rất có thể là cô ta làm!” Ác cảm với Triệu Hiểu Cầm chưa từng thay đổi.

“Có thể. Tuy rằng dì ta đã chết nhưng cũng có khả năng là hung thủ.” Sùng Lăng tiếp lời: “Trước tiên phải loại trừ hoài nghi của mọi người.”

“Loại trừ bằng cách nào?” Hà Chí Long hỏi.

“Trì Sơ là thám tử, cậu ấy có kinh nghiệm, có thể nhìn ra mọi người có nói dối hay không. Từng người nói chuyện riêng với cậu ấy.” Sùng Lăng đề nghị.

“Thám tử?” Ánh mắt soi mói dừng trên người Trì Sơ, sự nghi ngờ vô cùng rõ ràng.

Trì Sơ còn trẻ, vẻ ngoài hào nhoáng, rất khó làm người khác tin tưởng.

Trì Sơ cười cười, không để trong lòng: “Cũng không phải cảnh sát thẩm vấn, tôi chỉ hỏi mọi người để tham khảo thôi, vì chúng ta cần phải tìm ra hung thủ để vượt qua đêm nay. Ai cũng quý mạng của mình mà, đúng không?”

Quả thật, đây là một lý do rất hoàn hảo, mấy người Trì Thành không thể phản đối.

“Em muốn Văn Hiên ở cạnh.” Trì Nhã đưa ra yêu cầu.

Sùng Lăng và Trì Sơ không ngờ đến lại không thể từ chối.

Bọn họ mất công dò hỏi một lần nữa, mục tiêu chính là Trì Nhã, nếu Trì Nhã không chịu hợp tác, tất cả cũng không còn ý nghĩa gì.

Trì Sơ đối diện ánh mắt Trì Nhã, cho dù chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, cậu vẫn nhận ra sự nghi ngờ và phòng bị của đối phương. Cậu hiểu, một khi Trì Nhã nghi ngờ, chắc chắn sẽ không cho bọn họ cơ hội nào nữa.

Cậu bất đắc dĩ lắc đầu với Sùng Lăng.

Cuối cùng, diễn kịch phải diễn nguyên bộ, quá trình vẫn phải trải qua.

Có La Văn Hiên ở bên cạnh, Trì Nhã rất kiệm lời, thậm chí chỉ dùng gật đầu với lắc đầu để trả lời. Từ vẻ ngoài, thần thái của cô, rất khó để tưởng tượng cô sẽ lập mưu gϊếŧ chết cha ruột của mình, nhưng nếu tâm lý của cô có vấn đề, dưới mâu thuẫn tồn đọng, hoàn toàn có thể làm ra chuyện xấu.

Trì Sơ không bỏ cuộc, cậu tính trước 12 giờ đêm nay lại tìm cơ hội khác, cho dù phải dùng biện pháp cứng.

Không thể nghi ngờ, Sùng Lăng cũng nghĩ như vậy.

Dù sao, việc này cũng liên quan đến tính mạng của bọn họ.

“12 giờ tối nay, tôi sẽ gửi cho mọi người tên người đáng nghi nhất.” Lời này của Trì Sơ là trấn an, cũng là sự thật. Dù lúc đó không thể xác định mục tiêu cuối cùng, cũng có thể giúp mọi người thu nhỏ phạm vi, xác suất chiến thắng cũng lớn hơn.

Cái này gọi là nghề có chuyên môn.

Đám Trì Thành biết được nghề nghiệp của Trì Sơ, dù nghi ngờ, trên tâm lý vẫn mang chút hy vọng. Nhưng chuyện có liên quan đến mạng sống, bọn họ không thể sơ ý. Mấy người Trì Thành tụ tập lại, còn gọi bác Trương, chú Lý và Tiểu Linh, định lập lại hành tung của mọi người trong đêm tiệc ngày hôm ấy.

Đêm tối đúng giờ lại đến.

Trong biệt thự mở đèn sáng rỡ, mọi người đang ở nhà ăn dùng bữa.

“Sao Văn Hiên vẫn chưa về?” Trì Nhã đột nhiên đứng lên, bước nhanh về phía nhà vệ sinh.

Hai ba phút trước, La Văn Hiên nói bụng khó chịu, một mình đến nhà vệ sinh.

Phản ứng của Trì Nhã quá nhạy cảm, nhưng kết hợp với những chuyện xảy ra trước mắt, mọi người cũng không nói gì.

“A ——” Đột nhiên nghe thấy tiếng hét chói tai của Trì Nhã, giống như sự phẫn nộ bùng phát.

“Tiểu Nhã!” Trì Thành lập tức chạy đi.

Những người khác cũng không còn tâm tình nào mà tiếp tục dùng bữa, vội vàng đi xem, nghĩ đã xảy ra biến cố gì đó.

Thật ra Trì Sơ đã đoán được.

Quả nhiên, Trì Nhã ôm đầu ngồi trong buồng vệ sinh, vừa khóc vừa kêu, cảm xúc như mất khống chế: “Văn Hiên đi rồi! Anh ấy đi rồi!”

Trì Thành chạy đến nâng cô dậy, vừa trấn an vừa hỏi: “Đi? Cậu ta đi đâu?”

Hà Chí Long phản ứng rất nhanh, lạnh lùng nói: “Anh còn chưa hiểu? La Văn Hiên đương nhiên là rời khỏi biệt thự! Anh đừng quên, anh ta không giống chúng ta, anh ta không phải người thừa kế di chúc, mà giống chú Lý, chỉ cần anh ta không ở cùng phòng với chị thì sẽ không gặp nguy hiểm!”

Trên lý luận, La Văn Hiên có thể tìm một căn phòng khác để ở, nhưng trên thực tế, dựa vào quan hệ của anh ta và Trì Nhã, chỉ cần ta ở đây thì nhất định phải ở cùng Trì Nhã. Đây là ‘cưỡng ép’ của đạo nghĩa và tình cảm, trừ khi anh ta ở trước mặt mọi người hủy bỏ hôn sự với Trì Nhã.

Bây giờ anh ta thà ở ngoài đối mặt với quỷ chặn tường, cũng không muốn ở lại biệt thự, có lẽ không muốn đối diện với sự phẫn nộ hay chất vấn của hai anh em Trì gia, hoặc là sợ hãi căn biệt thự này.

Chuyện của chú Lý đã cho La Văn Hiên ý tưởng, chỉ sợ từ lúc sáng đã nghĩ đến việc này, chờ đến lúc dùng bữa tối mới thực hiện, sợ Trì Nhã phát hiện ra sẽ ngăn cản.

Bây giờ trời đã tối, sẽ không ai mạo hiểm ra ngoài tìm anh ta. Tuy ban đêm ở biệt thự rất kinh khủng, nhưng nếu đến giờ quy định không về phòng, không ai biết sẽ xảy ra chuyện đáng sợ nào.

“Tiểu Nhã!”

Nghe thấy tiếng gọi to của Trì Thành, Trì Nhã đã mất tích trong đêm tối.

Trì Thành nóng nảy: “Tiểu Nhã! Em quay lại!”

Chờ Trì Thành chạy đến cánh cổng công nghệ cao, thì đã không thấy bóng dáng của Trì Nhã.

“Đại thiếu gia, để tôi đi tìm đại tiểu thư!” La Văn Hiên bỏ đi bác Trương có thể mặc kệ, nhưng bác Trương nhìn Trì Nhã từ nhỏ đến lớn, huống chi chỉ là quỷ chặn đường, bác Trương chấp nhận mạo hiểm.

Trì Thành rất dằn vặt, anh ta quả thật rất lo cho Trì Nhã nhưng lại sợ bị nhốt ở bên ngoài.

Anh ta biết, những người khác trong biệt thự sẽ không mạo hiểm.

Cuối cùng vẫn và chú Lý cùng bác Trương đi tìm. Hai người không chỉ mang theo vật chiếu sáng, còn mang theo thức ăn và nước uống để đề phòng sự cố.

Những người khác quay lại phòng khách, chỉ còn Trì Thành ngồi trước cổng nhìn bóng đêm trên núi.

Hà Chí Long cũng bị chuyện này kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lải nhải trong miệng: “Thật không biết chị ấy nghĩ gì nữa, La Văn Hiên chỉ đẹp mã chút thôi, miệng biết dỗ ngọt, so với Lý Triết thì kém xa.”

“Lý Triết là ai?” Lý Hạo Dương hỏi.

“Lý Triết là bạn đại học của chị họ, hai người yêu nhau ba năm đã bàn chuyện cưới hỏi. Cậu hai rất hài lòng với đứa con rể này, Lý gia tuy kém Trì gia nhưng cũng không tệ, chủ yếu con người của Lý Triết rất xuất sắc, rất xứng với chị họ, có năng lực có gia thế, hai người tâm đầu ý hợp, khó nhất chính là có thể thân thiết với cậu hai. Mọi người đều xem trọng bọn họ, ai ngờ trước đêm đính hôn, chị họ đổi ý đơn phương hủy bỏ. Sau đó chị ấy tìm La Văn Hiên, cậu hai sao để vào mắt? Hoàn toàn không cần so sánh.”

“Cô ấy vì sao lại hủy bỏ hôn ước?”

“Ai biết đâu, Lý Triết cũng không hái hoa bắt cỏ, nhưng mà….” Hà Chí Long dừng một chút: “Chị họ hủy hôn Lý Triết từng muốn vãn hồi, vô tình có lần gặp tôi, hỏi bọn họ đã xảy ra vấn đề gì. Lý Triết cười khổ nói rằng, chị họ giận vì anh ấy quá nghe lời cậu hai.”

“Chỉ vậy thôi?” Lý Hạo Dương không tin nổi.

“Có lẽ vậy, rất khó nói.” Hà Chí Long đương nhiên không tin. Tuy quan hệ hai cha con không tốt, nhưng bởi vì bạn trai và cha quan hệ tốt mà hủy hôn?

Từ chuyện này có thể nhìn ra trạng thái tâm lý của Trì Nhã.

La Văn Hiên ở cạnh Trì Nhã thời gian dài chẳng lẽ không nhận ra? Có lẽ, hắn tình nguyện bỏ đi cũng không xé rách mặt, vì trong tiềm thức có sợ hãi, sợ Trì Nhã. Trước đó không rõ, nhưng hôm nay La Văn Hiên từng vuốt ót, hình như không ổn, ánh mắt nhìn Trì Nhã cũng vô cùng phức tạp.

11:00, không ai trở lại.

Mấy người Lý Hạo Dương nóng nảy: “Sùng Lăng đại ca, Trì Nhã là hung thủ sao?”

Hà Chí Long liên tục khẳng định: “Là chị ấy, nhất định là chị ấy, tôi đã thấy chị ấy.”

Khi tình cảnh biến hóa, khi màn đêm vừa đến cảm giác liền khác biệt.

“Lúc đó chị ấy không phải từ lầu một đi lên, mà là từ lầu ba đi xuống! Chị ấy thấy tôi liền hoảng hoạn, không làm chuyện trái với lương tâm không sợ quỷ gõ cửa, chị ấy chắc chắn là hung thủ!” Hà Chí Long rất muốn người khác đồng ý với ý kiến của mình, trong vô thức đã chỉnh sửa trí nhớ, để mọi người chắn chắn Trì Nhã chính là hung thủ.

“Trì Nhã có thể sẽ không kịp trở lại,” Trì Sơ nhìn thoáng ra bên ngoài, Trì Thành vẫn còn giữ tư thế cũ, cậu nhìn thời gian nói: “Tôi muốn lên phòng Trì Nhã xem một chút.”

Nếu hỏi không được, thì điều tra vật dụng bên người của cô, thử thời vận vậy.

Phòng Trì Nhã đã khóa trái, từ phòng bác Trương lấy được chìa khóa sơ cua, mở cửa.

Dù giống hệt phòng cho khách, nhưng thân phận Trì Nhã lại khác, sau khi chọn phòng bác Trương cố ý dặn Tiểu Linh bố trí phòng theo yêu thích của Trì Nhã. Giống như bên ngoài của cô thể hiện, phong cách lịch sự tao nhã, tươi mát, đồ vật bày biện gọn gàng ngăn nắp, chỉ là những đầu thuốc lá nằm bên cửa sổ và mùi thuốc chưa tan đã phá hủy sự hoàn mỹ này.

Không chỉ năm người Trì Sơ mà Tiểu Linh luôn im lăng cũng tham gia điều tra.