Cả người nàng ướt đẫm, thân thể bị mồ hôi bao bọc dần lóe ra hào quang mê người theo từng động tác va chạm mãnh liệt của Thạch Hổ.
Thạch Hổ bắn ước chừng bốn đến lần trong khoang cung nhỏ hẹp, làm cho bụng Tô Tuyết Vi to lên giống như đang mang thai. Nàng không biết bản thân trong thời gian này đã cao trào bao nhiêu lần, ngay cả vách huyệt như bị chết lặng nhưng vẫn còn phản xạ bao lấy côn ŧᏂịŧ của nam nhân, tham lam ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn.
Dưới tàng cây lớn, Tô Tuyết Vi mềm nhũn dựa vào người hắn, hai chân cô mở ra, tao huyệt dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẫn còn chứa côn ŧᏂịŧ cương cứng của hắn.
Quần áo của hai người bọn họ đều đã không thể mặc nên họ phải cởi ra, như thế vừa thuận tiện cho Thạch Hổ có thể dễ dàng xoa bóp bộ ngực mềm mại đầy dấu hôn.
"Ngực cũng sắp bị vắt ra máu rồi!" Tô Tuyết Vi giãy dụa vài cái, liền tùy ý Thạch Hổ vuốt ve trên người cô, dù sao hiện tại một ngón tay thì cô cũng không nhúc nhích được. Mặc kệ hắn sờ cũng tốt, hay là tiếp tục nhéo cô cũng tốt thì cô đều không thể ngăn cản.
Và cô ấy sẽ không ngăn cản nó.
Tuy nói bị Thạch Hổ làm một hồi như vậy tựa như bị mấy lần gian da^ʍ tập thể, toàn thân không có chỗ nào không thê thảm. Nhưng Tô Tuyết Vi vẫn là lần đầu tiên cảm nhận được tìиɧ ɖu͙© cực hạn như thế, nó giống như việc bật tất cả công tắc trên người cô, làm cho phong ấn trong lòng cô đều giải trừ.
Không thể không nói, thế giới này làm cho cô cảm nhận được sự giải phóng cùng thư giãn trước nay chưa từng có, toàn bộ cảm xúc tiêu cực tích đọng từ mấy thế giới đều hóa thành khói bụi trong trận giao hòa này.
Thời gian chớp nhoáng liền trôi qua, Tô Tuyết Vi cùng Thạch Hổ ước định tốt, mỗi ngày đều ở ngoài hoang dã lăn lộn để du͙© vọиɠ của bọn họ được thỏa mãn, thân thể được khai phá. Thời gian lặng lẽ trôi qua, càng đến gần hôn lễ của bọn họ.
Tô Tuyết Vi không thường xuyên ở nhà, cho nên đối với lời đồn đãi trong thôn không rõ ràng lắm. Tin tức cô tái giá, một khi người Tô gia truyền ra, liền có không ít bà thím già ở sau lưng bàn tán.
Không phải nói Tô Tuyết Vi thủ đoạn rất giỏi, tác phong hỗn loạn, chính là nói đầu óc Thạch Hổ không tốt, lấy một quả phụ như thế. Càng có thêm những lời quá phận, bịa ra lời đồn đại giống như đúc, nói Tô Tuyết Vi cùng Thạch Hổ đã sớm thông đồng thành gian, chồng cũ xui xẻo của cô là bị tức chết.
Mẹ Tô cùng người khác cãi nhau mấy trận, mỗi lần Tô Tuyết Vi từ bên ngoài trở về, đều phải lải nhải một trận. Thế nhưng Tô Tuyết Vi bị Thạch Hổ làm đến thần thanh khí sảng nên cô cũng không để ở trong lòng.
Cô cũng không cùng những người đó sống kiếp sau, huống chi, lời đồn đãi này có một nửa là thật, cô đích thật là thông đồng thành gian với Thạch Hổ.
Đêm trước khi thành thân, Tô Tuyết Vi còn chưa ngủ, bỗng nhiên nghe thấy cửa phòng vang lên vài tiếng. Cô đi qua mở ra, chỉ thấy Tô Diệu Tổ đứng bên ngoài . Sắc mặt hắn đầy vẻ do dự, giống như có chuyện muốn nói.
Từ đêm đó qua đi, Tô Tuyết Vi ngày hôm sau từ bên ngoài trở về thì Tô Diệu Tổ cũng đã biến mất. Phòng đã được dọn dẹp, quần áo lộn xộn trên giường và chăn bẩn cũng được làm mới hoàn toàn. Mà sau đó cho dù trở về, hắn đối với Tô Tuyết Vi cũng không nói qua mấy câu, chỉ là so với trước kia càng thêm trầm mặc một chút, nhưng thái độ đối với Tô Tuyết Vi ngược lại săn sóc không ít.
"Ca ca vào được không?" Tô Diệu Tổ gãi ót, vẻ mặt dồn dập.
"Vào đi." Tô Tuyết Vi nghiêng người cho hắn vào phòng, sau đó hỏi: "Trễ như vậy, nhị ca có chuyện gì sao?"
"Muội muội, muội..." Tô Diệu Tổ có vài phần do dự, dừng lại một lát, lấy hết dũng khí nói: "Muội thật sự muốn gả cho Thạch Hổ?"
"Ngày mai ta sẽ thành thân, cái này còn có giả hay sao?" Tô Tuyết Vi có chút buồn cười, phải biết rằng vị nhị ca này của nàng, khi nguyên thân còn sống, hoàn toàn là hình mẫu vô trách nhiệm, đừng nói là quan tâm muội muội, cho dù là đối với cha mẹ cũng không nhất thiết phải hiếu thuận bao nhiêu. Hiện tại đột nhiên chạy tới nói với cô những lời ý tứ không rõ, hiển nhiên là bởi vì chuyện tối hôm đó.
Hắn uống say rượu, trúng Mị Tâm Thuật, cho rằng cùng Tô Tuyết Vi phát sinh quan hệ, nhưng trên thực tế cũng không có. Hai người bọn họ trong sạch, chỉ tiếc Tô Tuyết Vi không có biện pháp giải thích với hắn.
Cô bất động thanh sắc, chỉ chờ Tô Diệu Tổ mở miệng.
Đối phương cọ xát nửa ngày, miệng ấp úng toát ra một câu: "Muội muội đừng lập gia đình, sau này ta nuôi muội.”
“Ca ca nuôi ta?” Tô Tuyết Vi thiếu chút nữa cười ra tiếng, tên này không có một từ thì muốn lấy cái gì nuôi nàng.
Tô Diệu Tổ sắc mặt ửng đỏ, ra vẻ trấn định nói: "Nuôi muội muội thì ta vẫn có thể nuôi được, muội muội không cần vì sinh kế sau này mà phát sầu, lựa chọn gả cho người như Thạch Hổ. Huống chi, tối hôm đó, chúng ta..."
"Nhị ca, tối hôm đó, ngươi uống say, chúng ta cái gì cũng không có phát sinh." Tô Tuyết Vi cắt ngang lời Tô Diệu Tổ, biểu tình ngưng tụ xuống, "Thạch Hổ rất tốt, tuy rằng có đôi khi chậm chạp một chút, nhưng ta thích hắn, có thể gả cho hắn thì ta cũng vui vẻ, cho nên nhị ca cũng không nên ở trước mặt ta nói chút lời kỳ quái, ngày mai an tâm đưa giá là tốt rồi.”