Bởi vì sự kiện tiệc rượu kia, vị thiên kim Trương gia là bạn tốt của Tề Huyên cảm thấy vô cùng tức giận. Đối phương phát huy ý nghĩa duy nhất của cô ta ở thế giới này, bắt cóc bạch nguyệt quang của nam chủ, sau đó sai người hãʍ Ꮒϊếp tập thể.
Nguyên chủ bởi vì không chịu nổi trải nghiệm thống khổ như vậy nên đã lựa chọn tự sát.
Sau đó, Hạ Minh quyết hắc hóa, chiếm đoạt xí nghiệp Trương thị, bức vị Trương tiểu thư kia đến tuyệt lộ, không thể không trả giá thảm thiết giống như nguyên chủ.
Mà con gái riêng vừa mới được người cầm quyền Trương thị đón về, bởi vì có ngoại hình tương tự như nguyên chủ nên bị Hạ Minh giam cầm, trở thành thế thân của nguyên chủ.
Hai người sau vô số lần dây dưa cùng ngược đãi lẫn nhau, rốt cục vứt bỏ hiềm khích trước kia và trở thành một đôi vợ chồng mẫu mực khiến người ta hâm mộ.
Điều này đối với nguyên chủ cùng Tô Tuyết Vi mà nói, tuyệt đối là châm chọc.
Cô đã là bia đỡ đạn trong thế giới thực, vào mỗi thế giới sau nhiệm vụ, cô cam kết thay đổi số phận của mình. Lúc đầu cô còn không đủ để chống lại hệ thống, nhưng hôm nay, cho dù là hệ thống, cũng không làm gì được cô.
Bị bịt mắt, cái gì cũng không nhìn thấy, Tô Tuyết Vi cũng không có nửa điểm sợ hãi, điều này làm cho mấy tráng hán trên xe bắt cóc cô, hai mặt nhìn nhau liền cảm thấy có chút không yên tâm.
Chiếc xe không biết lái bao lâu, cuối cùng cũng dừng lại. Từ trên xe đi xuống, cô liền ngửi thấy một cỗ gió tanh mặn, gió trước mặt thổi tới, đây chính là cảng biển nơi nguyên chủ đã phải đăng xuất khỏi trái đất.
Có người ở sau lưng nàng đẩy một cái, thanh âm hung tợn vang lên trên đỉnh đầu nàng, "Thành thật một chút.”
Tô Tuyết Vi hoàn toàn không có giãy dụa kêu to: "......"
Đi không bao lâu, nàng liền nghe thấy có người kéo cửa sắt nặng nề, sau đó liền bị đẩy vào trong kho hàng.
"Này, ông chủ, người đã mang ra, tiền khi nào đến tài khoản?" Một thanh âm thô kệch truyền đến, hắn tựa hồ đang gọi điện thoại, "Chúng ta làm việc ngài yên tâm, cam đoan một chút dấu vết cũng không có... huynh đệ chúng ta sẽ hầu hạ nàng thật tốt, hy vọng tiền của ông chủ cũng có thể kịp thời đến... làm xong chuyến này, đám huynh đệ này của ta, phải ra ngoài tránh một hồi mới được... được rồi, tạm biệt.”
Người nọ cúp điện thoại, nháy mắt với mấy người khác, ngón tay làm động tác hạ lưu, sau đó miếng vải đen trên mặt Tô Tuyết Vi bị người kéo xuống.
Ánh sáng chói mắt, nàng nhất thời không cách nào nhìn rõ người tới, chỉ mơ hồ nhìn thấy mấy bóng dáng màu đen, tất cả đều là tráng hán cao lớn uy mãnh.
"Ca, sẽ không xảy ra tình huống gì chứ, sau khi bị bắt thì cô ta cũng không khóc cũng không nháo, làm cho trong lòng ta không yên lòng a." Tô Tuyết Vi chậm rãi nhìn rõ mặt hắn, đường nét kiên nghị, làn da ngăm đen, một vết sẹo từ lông mày trái xẹt qua mắt trái, kéo dài đến mặt trái, nhìn qua thập phần dữ tợn.
Cả người hắn thon dài cường tráng giống như dã thú, chỉ ngửi được khí tức trên người hắn đã làm cho người ta không khỏi nổi lên một tầng da gà.
Đây là nam nhân duy nhất bị nam chủ trả thù nhưng vẫn thành công thoát xác, cuối cùng sống tốt trên đời, hơn nữa cuối cùng trở thành trợ lực của nữ chủ, được nàng liều mạng bảo vệ.
Mà bốn người khác đi theo bên cạnh người nọ, thì không có may mắn như vậy, toàn bộ đều chết thảm.
Mấy người vây quanh bên cạnh Tô Tuyết Vi, thân hình cao lớn cường tráng vây kín không kẽ hở. Người đàn ông mặt sẹo đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt Tô Tuyết Vi, đưa tay nắm lấy cằm cô, khiến cho thân thể của cô không thể không nghiêng về phía trước, đối diện với ánh mắt của anh.
"Nữ nhân, ngươi không sợ ta?" Tên bắt cóc cảm thấy vô cùng khó hiểu, ngón tay thô ráp ma sát cằm Tô Tuyết Vi, bất quá vài cái liền đỏ bừng một mảnh.
Nàng cắn răng, thân thể không kiềm chế được run rẩy, lại cố gắng trấn định, bộ dáng không sợ hãi. Đuôi mắt một chút mị hồng cùng trong mắt lay động, thủy quang chấn động không ngớt cuối cùng cũng bán đứng nàng.
Người đàn ông khẽ nhếch khóe miệng, cười khẽ một tiếng, "Tôi còn cho rằng cô thật sự không sợ.”
Dứt lời, hắn một phen đem Tô Tuyết Vi từ trên mặt đất vớt lên, khom lưng bế nàng trên vai, đi về phía một cái rương gỗ cách đó không xa. Mấy nam nhân phía sau cũng vây quanh lại xem.
Tay còn bị trói, quần áo cũng bị xé rách, Tô Tuyết Vi giống như cá trên bàn, chờ làm thịt.
"Mẹ kiếp, ngực này thật là thật trắng."
"Các ngươi nhìn nàng bức, cư nhiên không có lông."
"Mẹ nó, nhiệm vụ lần này, đáng giá rồi, lão tử còn chưa từng làm qua tao bức xinh đẹp như vậy." Người nọ nói xong, liền đưa tay sờ ngực Tô Tuyết Vi.