Dĩ nhiên Bách Thiên Lăng Thương không còn ở đây để đợi Lưu Ly nữa, hắn đã đi đâu đó rồi. Giữa đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại mình cô đứng ngẩn ngơ như một kẻ mất hồn, ánh sáng huyền ảo toả ra từ những chiếc đèn l*иg lay động vì bị gió vờn. Bóng của cô đổ trên nền đất và kéo dài về tận cuối sảnh. Âm thanh dường như biến mất khỏi nơi này, ngay cả suy nghĩ trong đầu cô cũng chảy ào ào như tiếng suối róc rách.
Lưu Ly bỗng nhớ về những điều thầy nói, người tốt là người không bao giờ đi trễ trong mọi cuộc hẹn và không được để người khác phải chờ đợi quá lâu. Vậy mà ngày hôm nay cô đã phạm phải cả hai điều này rồi. Lưu Ly thở dài, cô cảm thấy mình thật có lỗi. Nhưng cảm giác tội lỗi ấy cũng chẳng tồn tại được bao lâu khi mà cái bụng của cô đã bắt đầu tru tréo.
Đoạn bước chân ra khỏi nhà trọ, ánh sáng của khu phố khiến cho Lưu Ly phải ngây ngẩn. Khắp một đoạn đường dài dường như được dát vàng, các ngọn đèn lấp lánh soi rọi từng ngóc ngách nhỏ và tối tăm nhất. Người qua đường thậm chí còn nhộn nhịp hơn cả ban sáng. Những âm thanh ồn ào lập tức trào vào trong trí óc của cô như dòng nước lũ, nó đã bẻ gẫy vẻ tĩnh lặng tuyệt đối bên trong khu trọ.
Lưu Ly ôm lấy đầu, sắc mặt của cô hơi tái đi.
Trong lúc cô chưa kịp thích nghi với đống âm thanh lộn xộn này thì ngay bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói điềm đạm như mây trôi:
"Ngươi là một kẻ làm thuê mà lại chẳng theo giờ giấc nào cả. Ta tự hỏi nếu ngươi làm cho một người bình thường thì ngươi sẽ mất bao lâu để bị đuổi?"
Không cần nhìn Lưu Ly cũng có thể biết được chủ nhân giọng nói đấy là ai. Cô tập trung điều chỉnh nhịp thở để có thể bình tĩnh trở lại. Bách Thiên Lăng Thương đang đứng bên cạnh Lưu Ly. Cô không biết làm cách nào mà hắn có thể xuất hiện bất thình lình ở chốn đông người mà không tạo ra sự chú ý. Có lẽ cô không nên đặt những câu hỏi về hắn nữa, những câu hỏi không bao giờ có ai trả lời và chỉ khiến cô đau đầu hơn.
Khi tâm trạng đã bình ổn, Lưu Ly mới ngẩng đầu nhìn Bách Thiên Lăng Thương. Hắn đã thay một bộ quần áo mới và trông chúng vẫn đắt tiền hệt như bộ quần áo trước đó. Quần áo Bách Thiên Lăng Thương mặc đều là loại bó ống thường thấy trong các kiểu trang phục của Đạo sĩ mặc khi đi làm nhiệm vụ. Điều đó sẽ làm cho hoạt động trở nên thuận tiện hơn, tránh vướng víu chân tay.
Màu xanh nhạt chính là màu chủ đạo ngày hôm nay, chúng không có nhiều sắc xanh lắm, một màu xanh giống như màu của bầu trời ở độ cuối thu. Chiếc áo khoác bên ngoài có màu đậm hơn một chút, những hoa văn vàng nhẹ chìm nổi trên khắp thân áo. Thậm chí ngày hôm nay còn hoành tráng hơn khi mà trên tà áo của hắn có thêu hình một con rồng trắng đang cưỡi mây lành.
Lưu Ly nghẹn họng, ánh mắt của cô dường như chết lặng trên hình con rồng chói loá ấy. Cô biết là hắn ngạo mạn, nhưng cô không ngờ hắn lại ngạo mạn đến mức độ này. Trong thế giới của con người, rồng là loài vật tối thượng mà chỉ có vua chúa mới có quyền được sử dụng. Kẻ nào dám phạm đến điều đó chắc chắn sẽ bị tru di cửu tộc.
Kể cả nếu Bách Thiên Lăng Thương không mặc thứ này ở đây thì cho dù ở Đạo giới, hắn cũng sẽ bị bắt. Tượng trưng cho Kim Tôn là rồng, Trào Phong là người sẽ kế thừa chức vị Kim Tôn. Hắn làm vậy khác nào đang nói Trào Phong là con của hắn. Hắn định tuyên chiến với cả Đạo giới ư? Đại đa số đám người ở Đạo giới đều coi Kim Tôn là thánh sống, xúc phạm Kim Tôn chính là xúc phạm bọn chúng. Đây là trọng tội không thể nào tha thứ.
Sau một hồi đấu tranh suy nghĩ xem có nên nói cho hắn biết điều này không thì cuối cùng Lưu Ly mới mấp máy môi, cô chỉ vào con rồng đang chuyển động qua lại trên áo hắn, giọng cô khô khốc và nứt nẻ như thể bị gió sa mạc thổi:
"Ngươi có biết biểu tượng rồng rất nhạy cảm ở nơi này không?"
Bách Thiên Lăng Thương nhìn Lưu Ly, ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt đen huyền của hắn lay động như thể có một người nào đó đang cầm đèn rọi xuống mặt hồ. Hắn nhếch miệng, trên gương mặt tỏ ra một điệu cười nhạt nhẽo vẫn thường thấy, ngay cả giọng điệu cũng không kém phần:
"Sao? Sẽ có người đến bắt ta à?"
Lưu Ly gật gật đầu, chắc chắn rồi. Nhận được sự khẳng định của cô, hắn càng cười tươi hơn:
"Cho dù ta có là một con rồng thật sự?"
Lưu Ly ngơ ngác trước câu hỏi của Bách Thiên Lăng Thương. Bạch long nằm trên áo hắn chuyển động qua lại như có sự sống, ngay cả những đám mây lành cũng bắt đầu di chuyển. Âm thanh xung quanh Lưu Ly dường như bị kéo lấy và nhốt trong một cái hòm, thế gian bỗng trở nên tĩnh lặng.
Điệu cười của Bách Thiên Lăng Thương vẫn rõ nét hơn bao giờ hết, dù cho nó chỉ là một nụ cười nhạt thếch không có chút ý vị gì, thế nhưng nó vẫn có thể đậm nét đến vậy. Thật đúng là mâu thuẫn.
"Đây không phải là thứ mà một người bình thường có thể trông thấy." Hắn nói, đi kèm theo đó là một cái nhún vai đầy vẻ thờ ơ:
"Bọn chúng không thể nào bắt một Trào Phong không được mặc trang phục có hoạ tiết rồng cả."
"Trào Phong ư?" Lưu Ly gần như đã bật thốt lên.
Bách Thiên Lăng Thương không lên tiếng, tuy nhiên biểu hiện trên gương mặt hắn đã khẳng định rõ điều đó. Lưu Ly không biết nên có phản ứng gì, có lẽ cô nên sửng sốt. Nhưng cô lại không thấy ngạc nhiên lắm, sức mạnh của hắn không thể nào là của một kẻ bình thường được. Ngay cả khí chất cũng khác hẳn, hắn luôn luôn giữ vẻ bình tĩnh bất kể có chuyện gì xảy ra trước mắt hắn.
Hình bóng của Lưu Ly đang phản chiếu xuống mặt hồ không gợn nổi một tia sóng ấy, cô thấy bản thân lênh đênh trong đôi mắt của hắn. Trong khi Lưu Ly đang thất thần giữa một núi suy nghĩ chồng chất, Bách Thiên Lăng Thương bỗng lên tiếng, giọng hắn nhẹ và thoảng qua như một cơn gió cuối hạ:
"Con người có thể có màu mắt khác không?"
Lưu Ly chớp mắt nhìn hắn, cô chưa hiểu hắn đang hỏi điều gì. Hình như hắn thay đổi chủ đề hơi nhanh thì phải. Đối với vẻ ngờ nghệch của cô, hắn kiên nhẫn nhắc lại thêm một lần nữa, câu hỏi đã được mở rộng thêm với vài gợi ý:
"Như màu đỏ, màu vàng..., hoặc là màu xanh đậm."
Khi hắn nói đến màu xanh đậm, sự cảnh giác trong lòng Lưu Ly đã được đẩy lên cao. Cô nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt dần sắc lại như một lưỡi gươm bén. Bách Thiên Lăng Thương đáp trả bằng một ý cười khinh khỉnh, hắn hơi khom người xuống để hai người có cùng tầm nhìn. Đôi mắt của hắn gần như áp sát lại với đôi mắt của Lưu Ly. Phần con ngươi đen sẫm xoáy sâu vào trong tâm trí cô, nó nuốt chửng hoàn toàn sắc xanh mướt vốn có nơi đáy mắt:
"Ngươi có thể giấu được bản chất của ngươi, nhưng chưa từng có kẻ nào có thể giấu được điều đó trước mặt ta. Và đừng lo, ta chẳng quan tâm ngươi là ai, thứ ta muốn nói đến ở đây là ngươi đang để lộ màu mắt của mình kìa."
Khi nghe thấy Bách Thiên Lăng Thương nói vậy, Lưu Ly ngay lập tức giơ tay lên che mắt, cô đã không nhận ra bản thân lại bất cẩn đến mức này. Có lẽ giọng nói kia đã khiến cô thành ra như vậy, phép thuật biến đổi là một thuật thức khá rắc rối, nó phụ thuộc hoàn toàn vào cảm xúc của chủ thể. Nếu cảm xúc không vững, phép thuật cũng vụn vỡ theo đó.
Màu xanh đậm không phải là thứ màu có thể tồn tại ở con người. Mắt của một người bình thường không thể nào mang màu xanh đậm cả. Nếu chuyện này bị kẻ nào đó phát giác ra thì sẽ khá là phiền phức, Lưu Ly thì đặc biệt ghét bị làm phiền.
Lần tiếp theo ngẩng đầu lên nhìn Bách Thiên Lăng Thương, đôi mắt của cô đã trở về với màu nâu sáng thường thấy. Ánh sáng từ những chiếc đèn l*иg phủ lên gương mặt hắn, chúng đem lại cho hắn một cảm giác dịu đi hẳn so với bình thường. Trông hắn như thể một công tử đọc sách nho nhã và hiền lành. Ngay khi suy nghĩ ấy vừa bật ra khỏi đầu Lưu Ly, cô thầm nghĩ có lẽ mình đang bị ảo giác.
Ai cũng có thể trở nên hiền lành, ngoại trừ kẻ này.
Dường như Bách Thiên Lăng Thương hiểu được cô đang nghĩ điều gì trong đầu, hắn nhếch môi cười, điệu cười đó đã hoàn toàn phá tan ảo giác của Lưu Ly. Cô khẽ hừ lạnh, dòng người lướt qua trước mắt cô giống như những con cá xuôi theo dòng nước. Những âm thanh ồn ào lại một lần nữa tràn vào trong trí óc cô, hỗn loạn và vần vũ như cơn bão.
Lưu Ly hít vào một hơi, giờ thì cô đã nhớ ra mục đích ban đầu của mình: "Hãy nói cho ta biết về oán linh kia."
Bách Thiên Lăng Thương nhún vai, giọng điệu của hắn thờ ơ: "Bây giờ là giờ ăn cơm của ta, ngươi sẽ phải đợi cho đến khi ta ăn xong."
Cuối cùng Lưu Ly vẫn phải xuôi theo ý hắn, bởi vì cô cũng đang cảm thấy đói. Điểm đến của Bách Thiên Lăng Thương là một tiệm cơm không thể nào mà hoành tráng hơn. Cánh cổng để dẫn vào bên trong làm bằng gỗ sơn son thiếc vàng, bên trên treo một tấm biển đề ba chữ Thiên Trúc Quỳ. Lối đi vào là một con đường được lát đá xanh, hai bên trồng hoa phong lữ thảo đang độ bừng nở. Những bông hoa màu hồng và đỏ đan xen nhau như một bức hoạ quý. Ở trước cổng có một người phục trang chỉnh tề đang đứng để đón khách.
Khoảnh khắc khi Bách Thiên Lăng Thương định đặt chân qua cánh cổng, Lưu Ly đột nhiên đưa tay kéo lấy áo hắn. Động tác của Bách Thiên Lăng Thương ngay lập tức bị khựng lại giữa chừng, hắn quay đầu nhìn cô, đôi mày hơi nhướng lên thay cho một câu hỏi.
Lưu Ly mấp máy môi, giọng nói của cô lí nhí đến mức khiến cô nghĩ rằng hắn sẽ không nghe được:
"Ta không thích chỗ này lắm, ngươi cứ vào đi, ta đi trước."
Bách Thiên Lăng Thương liếc nhìn cánh cổng thêm một lần nữa, sự lãnh đạm không có vẻ gì là bị lung lay: "Vậy à."
Sự thật thì Lưu Ly không biết mình có trả được tiền ăn ở trong này không, cách tốt nhất là đừng nên bước chân vào thì hơn. Trong khi Bách Thiên Lăng Thương đang trầm ngâm suy nghĩ, gã người làm đã nhìn chằm chằm vào hai người, ánh mắt của gã đảo điên trên người Lưu Ly, trong đôi mắt tỏ vẻ soi mói và đánh giá.
Lưu Ly lườm lại gã, vẻ mặt của cô như muốn vặn đôi gã ra thành hai mảnh. Nhận thấy sát khí nặng nề của cô, gã vội vàng đảo mắt sang hướng khác, gương mặt cứng đơ như bị đóng băng. Thời gian khựng lại theo bước chân của Bách Thiên Lăng Thương, hai người còn lại cảm thấy như đang bị tra tấn vậy.
Mãi cho đến khi Lưu Ly nghĩ mình sẽ không thể chịu nổi nữa thì hắn mới lên tiếng:
"Vậy ăn ở đâu?"
Câu hỏi này có nghĩa là gì? Lưu Ly ngẩn ra trong giây lát, rồi cô quay người đi về một hướng. Mặc dù không nghe thấy tiếng bước chân đằng sau thế nhưng cô vẫn cảm thấy rằng hắn đang đi theo mình. Vừa đi Lưu Ly vừa nghĩ, cô cũng không biết hàng quán ở nơi này thế nào, đây là lần đầu tiên cô đặt chân đến đây.
Một quán mì ven đường bất chợt hiện ra trước mắt Lưu Ly, mùi thơm say đắm toả ra từ đó đã thu hút cô đi lại gần hơn. Khói hương bốc lên nghi ngút, sự pha trộn giữa rau thơm và nước dùng dường như lôi tuột cô sang một thế giới khác. Ông chủ trông thấy Lưu Ly đang nhìn chằm chằm thì vội vàng chạy ra mời chào. Dĩ nhiên cô sẽ không từ chối ông ta mà đi đến ngồi xuống ghế.
Khoảnh khắc khi Lưu Ly nhìn sang bên cạnh thì thấy Bách Thiên Lăng Thương đã ngồi ở đấy từ bao giờ rồi. Hắn đang nhìn chằm chằm vào những hũ gia vị để ở trên bàn, vì thiếu ánh sáng cho nên đôi mắt của hắn trở nên tối hẳn đi so với lúc bình thường. Cô không biết đó có phải là do hắn đang thái độ không nữa.
"Ngươi có ăn không?" Lưu Ly hỏi.
Bách Thiên Lăng Thương hơi nhíu mày, hắn đáp: "Có."
Thế rồi Lưu Ly gọi hai bát mì thập cẩm gồm đủ các thể loại thịt. Ông chủ làm rất nhanh, vừa mới gọi đã có mì ra ngay. Cô không có đánh giá gì nhiều về bát vì này, trông nó có vẻ ngon. Nước dùng óng ánh như mặt sông được phủ bóng trăng, thịt được cho không nhiều lắm. Lưu Ly cầm lấy đũa, thìa từ trong ống ra và bắt đầu ăn. Dáng vẻ của Bách Thiên Lăng Thương lúc ăn nhìn rất giống một con mèo, hắn ăn từng miếng nhỏ một, trái ngược hoàn toàn với cô.
Bát mì này có vị không tệ, nước dùng ngọt, thịt lại được tẩm ướp khá tốt. Sau khi ăn xong, cô thấy bụng của mình ấm hơn hẳn, ông chủ còn đem ra cho mỗi người một cốc trà thơm ngát. Bách Thiên Lăng Thương không buồn động vào cốc trà, cô để ý thấy bát mì của hắn đã được ăn sạch sẽ.
Thanh toán xong xuôi, đang lúc chuẩn bị rời đi thì hắn bỗng quay lại nhìn ông chủ quán, gương mặt trông có vẻ nghiêm trọng hơn lúc bình thường, ngay cả giọng điệu cũng đanh lại:
"Trước khi đi, ông cần phải biết rằng bát mì của ông..."
Bách Thiên Lăng Thương dừng lại một chút, dường như hắn đang cân nhắc từ ngữ. Hai người bao gồm cả ông chủ và Lưu Ly đứng nhìn hắn chằm chằm, trong lòng cô chợt nổi lên vài dự cảm không lành. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của cô, câu tiếp theo mà hắn bật ra khỏi miệng khiến cho ông chủ sửng sốt đến nỗi hai mắt trợn ngược:
"Có mùi vị thật tệ hại."
Lưu Ly khẽ nhướng mày, thế gian đột ngột khựng lại theo câu nói ấy, những âm thanh vụt tắt, thứ đọng lại duy nhất chỉ còn là "mùi vị thật tệ hại". Ông chủ quán há mồm, ngoài lắp bắp thì ông ta chẳng thể thốt ra nổi câu nào.
"C-cái..."
Đối với biểu hiện như bị sét đánh đó, Bách Thiên Lăng Thương chẳng buồn bận tâm đến, ánh sáng trong đôi mắt hắn đã lụi tắt hoàn toàn, ngay cả điệu cười nhạt nhoà bình thường cũng biến mất. Dáng vẻ của hắn lúc xoay người rời đi càng thêm phần ngạo mạn, Lưu Ly yên lặng nhìn theo bóng lưng cao lớn ấy nổi bật lên giữa dòng người tấp nập. Một lát sau, cô quay sang nhìn ông chủ, có vẻ như ông ta đang bị đả kích lắm .
Lưu Ly mỉm cười, cô thành thật nói: "Ta thấy mì của ông ngon lắm."
Ông chủ nhếch miệng với cô, cô đoán chắc là ông ta muốn đáp lại lời khen của cô, nhưng nó không đủ lớn để át đi sự tiêu cực mà Bách Thiên Lăng Thương đã tạo ra khi nãy. Bởi vì không muốn lạc mất dấu hắn như lần trước cho nên Lưu Ly không đứng thêm ở đây nữa, cô cũng rời đi ngay.
Bách Thiên Lăng Thương đã rẽ vào một con đường khác, đó là một con đường nhỏ dẫn ra bờ sông. Những âm thanh hỗn loạn dần bị bỏ lại phía sau, côn trùng kêu râm ran hoà cùng tiếng rì rào của cỏ cây. Bầu không khí như được lọc bớt, cảm giác tươi mới và mát lạnh như có một làn nước dội qua cơ thể. Ánh trăng sáng ngời phủ bóng trên sườn đê thoai thoải.
Lưu Ly liếc nhìn Bách Thiên Lăng Thương, cô nhận xét thẳng thừng. "Ngươi xấu tính thật đấy."
Hắn chỉ nhìn lại cô bằng nửa con mắt, chiều cao của hắn càng làm tăng thêm vẻ khinh bỉ đối với cô: "Có lẽ ông ta sẽ lên tay nghề đối với lời nhận xét của ta."
Lưu Ly khịt mũi, cô lạnh giọng đáp: "Có thể lắm."
Thái độ của hắn đến từ đâu? Bởi vì hắn được bơi trong tiền ngay từ khi sinh ra nên hắn cảm thấy khó chịu đối với những thứ rẻ tiền sao? Nó đâu có tệ đến thế, nó thậm chí còn ngon hơn cơm canh hằng ngày của Lưu Ly. Ít nhất là theo như những gì cô được biết, cho dù hắn cảm thấy nó tệ hại thì bình thường chẳng có mấy ai lại đi chê thẳng ra như hắn đã làm.
Những cơn gió mát lạnh vờn gò má của Lưu Ly như một cánh tay sượt nhẹ qua. Cô chợt ngẩng đầu nhìn Bách Thiên Lăng Thương, hắn đã dừng lại được một lúc rồi, nhưng vì cô đi quá chậm nên vẫn còn cách hắn một khoảng. Hắn đang nhìn Lưu Ly, bóng trăng tụ lại trong đôi mắt của hắn, dường như có một vòng xoáy đang nổi lên từ trong đó, nó ghì chặt linh hồn cô và nhấn chìm cô vào biển nước huyền hoặc.
Lần này Bách Thiên Lăng Thương đã giơ tay lên, ngón tay của hắn chỉ về hướng đông bắc. Sự nghi hoặc hiện ra trong đầu Lưu Ly rồi được giải đáp ngay trong khoảng một niệm. Cô không biết bằng một cách thần kì nào đó mà cô có thể hiểu được hắn đang nói điều gì. Lưu Ly siết chặt nắm tay, cả người cô trở nên căng cứng.
Lần dịch chuyển thứ tư cùng Bách Thiên Lăng Thương, cô đã đứng vững, ít ra thì cô không ngã gục trên mặt đất nữa, cũng có thể là do hắn cảnh báo cô trước đó. Nhưng Lưu Ly vẫn cảm thấy buồn nôn, cô ôm lấy miệng, đầu óc xoay vòng vòng như một con quay.
Hai người đang đứng trên một cánh đồng cỏ xanh mướt, những cây cỏ cao vυ't che khuất cả tầm nhìn. Ánh trăng treo trên đầu núi, tiếng côn trùng kêu rả rích khắp xung quanh. Bách Thiên Lăng Thương ở ngay bên cạnh Lưu Ly, mùi tùng của hắn lởn vởn quanh đầu mũi. Suy nghĩ trong đầu đột nhiên tan rã như đường gặp phải nước, cô hơi dịch người về phía sau nhằm giữ khoảng cách với hắn.
"Đây là đâu?" Lưu Ly hỏi.
"Ninh Hà."
Cô vẫn còn nhớ Ninh Hà là ngôi làng gốc của con oán linh, nhưng tại sao hắn lại đến đây? Chẳng phải Ninh Hà là một ngôi làng ư, tại sao lại mọc cây cỏ um tùm như thế này? Hay bởi vì hắn đang đứng ở rìa làng? Bách Thiên Lăng Thương ngồi xổm xuống, hắn dùng một cành cây để vẽ mấy kí tự nào đó. Lưu Ly muốn hỏi hắn vài câu rồi lại thôi, có lẽ cô sẽ hỏi hắn sau khi hắn làm xong chuyện.
Bách Thiên Lăng Thương không tốn quá nhiều thời gian với mấy kí tự của mình, trông nó khá giống một trận pháp, nhưng nhìn kĩ thì cũng không thấy giống lắm. Sau khi vẽ xong, hắn thả vào đó một vật nhỏ nhỏ màu trắng. Ánh sáng chợt bùng lên dữ dội, những tia sáng chói đâm mạnh vào mắt Lưu Ly khiến cô phải dùng tay che lại.
Khi mở mắt ra vào lần kế tiếp, không gian đã thay đổi. Không còn cánh đồng cỏ cao vυ't nữa mà thay vào đó là những ngôi nhà lụp xụp như sắp đổ. Mặt trời ló dạng, ánh sáng ảm đạm phủ lên quang cảnh nghèo khó. Nơi đây không có nhiều người lắm, trên đường còn chẳng có một ai qua lại, chỉ có sự tĩnh lặng tuyệt đối là điều nổi bật nhất.
Cổ họng Lưu Ly chợt khô rát như thể cô đã không được uống nước sau một ngày dài lê lết trên sa mạc. Cô không biết mình nên bắt đầu từ đâu, đây là chỗ nào, tại sao ngay cả thời gian cũng bị thay đổi?
"Chuyện gì...?"
Bách Thiên Lăng Thương nhìn cô, vẻ mặt của hắn bình thản như không:
"Vẫn là Ninh Hà thôi, nhưng ở trong quá khứ. Trận pháp mà ta tạo ra khi nãy được gọi là Tái Hiện Dĩ Vãng, ngươi sử dụng nó để tái hiện lại một đoạn kí ức nhất định của bất kì loài vật nào, yêu, ma, quỷ quái, miễn là chúng có kí ức."
Lưu Ly chưa từng nghe nói đến trận pháp hay sức mạnh này. Nó là một thứ hoàn toàn mới đối với cô, nó đã vượt ra khỏi những điều mà cô có thể nghĩ.
"Đây là một loại phép thuật thuần tự nhiên*, ở Đạo giới cũng có một gia tộc mang sức mạnh này. Nó là bí thuật, cũng như nhà họ Vương, chỉ được truyền cho đích trưởng tử. Ngươi có thể dùng nó bằng hai cách, trận pháp và thần chú. Trận pháp tốn thời gian nhưng tiết kiệm khí, thần chú thì ngược lại, công hiệu của trận pháp nhỉnh hơn một chút."
Bách Thiên Lăng Thương hơi nhếch môi: "Chà, tóm lại thì chúng ta đang ở trong kí ức của oán linh. Nào, đi theo ta và ngươi sẽ biết những điều ngươi muốn biết."
Nói rồi hắn nhấc chân đi về phía trước, Lưu Ly vẫn phải lê bước theo hắn trong nỗi hoang mang vô tận. Bây giờ đang là giữa trưa, mặt trời đã ở ngay trên đỉnh đầu, cô thậm chí còn cảm thấy nóng, những giọt mồ hôi lặng lẽ chảy xuống cổ. Lưu Ly không biết tại sao cô lại cảm thấy nóng nữa, cô thấy điều này thật điên rồ khi mà cô có thể ngửi được một đống mùi lộn xộn trộn lẫn với nhau.
Trên đường đi, cô đã gặp được một vài người, bọn họ còn chẳng buồn liếc nhìn Bách Thiên Lăng Thương lấy một cái. Điều đó có nghĩa là hai người không thuộc về nơi này, bọn họ không thể nhìn thấy Lưu Ly và hắn. Bởi vì cô không nghĩ ra được có người nào lại bỏ qua sự tồn tại của Bách Thiên Lăng Thương.
Điểm đến của hắn không nằm trong những ngôi nhà dưới này, hắn đã đi một đoạn khá xa về phía ngọn núi hướng Bắc. Càng đi vào trong, con đường càng hẹp dần, xung quanh là những bụi cỏ dại mọc lên um tùm. Con đường trở nên hoang vắng đến nỗi chỉ còn lại âm thanh xào xạc khi quần áo cọ sát với lá cây.
Điều đáng ngạc nhiên ở đây là đám cây cỏ này còn làm xước được chân của Lưu Ly. Bây giờ thì cô không thể hiểu nổi những thứ đang diễn ra xung quanh mình nữa.
Vừa đi, Bách Thiên Lăng Thương vừa nói sơ qua về thân thế của oán linh, giọng điệu của hắn điềm đạm lẫn vào với tiếng bước chân của Lưu Ly:
"Oán linh tên là Thái Cốc, bị bán đi vào năm mười ba tuổi. Cũng có thể coi là đi lấy chồng, tuỳ vào cách mà ngươi muốn nghĩ. Sau khi bán cô ta cho nhà họ Thái xong, mẹ ruột cô ta được trả một trăm đồng, số tiền này dùng để mua rượu và cho cha cô ta đánh bạc."
Lưu Ly nhìn chòng chọc vào lưng Bách Thiên Lăng Thương, cô nghĩ mình vẫn chưa sẵn sàng để nghe. Mở đầu của câu chuyện này đã khiến cô cảm thấy không ổn. Suy nghĩ rối rắm trong đầu khiến bước chân Lưu Ly dần khựng lại, chẳng mấy chốc cô đã bị bỏ lại phía sau. Lần kế tiếp ngẩng đầu lên thì cô thấy Bách Thiên Lăng Thương đang đứng đợi mình, ánh sáng trong đôi mắt của hắn nhạt đi vì khuất nắng.
"Đừng đi quá xa ta, nhiều nhất là một trượng."
"Tại sao?" Lưu Ly không hiểu.
Hắn ngẩng đầu nhìn mặt trời đang toả nhiệt nóng rực trên đầu mình, giọng nói điềm đạm như không:
"Ta là người đã tạo ra trận pháp này, còn ngươi chỉ là khách. Tái Hiện Dĩ Vãng không phải nơi mà một kẻ không liên quan có thể đặt chân vào. Đây là đặc tính của các loại phép thuật thuần tự nhiên, không chào đón những kẻ ngoại tộc. Mặc dù ta không liên quan đến gia tộc tạo ra Tái Hiện Dĩ Vãng, nhưng ngươi biết đấy, điều kiện này không thể nào áp dụng lên ta được. Nếu ngươi không ở trong phạm vi của ta, ngươi sẽ trượt ra khỏi vùng hiện thực, có thể nơi tiếp theo ngươi đến sẽ là vùng hư vô. Đó là nơi mà Tái Hiện Dĩ Vãng không tái hiện, trận pháp này chỉ đơn giản là tái hiện lại những thứ diễn ra xung quanh cuộc sống của Thái Cốc."
"Vùng Hư Vô khá giống với Bạch Không, tuy nhiên nó có màu xám, và ngươi sẽ còn thân xác lẫn linh hồn. Ngươi sẽ chết từ từ ở trong đấy, một cái chết khá đau đớn. Đương nhiên ta có thể vớt ngươi ra khỏi đó, nhưng quan sát mối quan hệ giữa ta và ngươi thì có lẽ chuyện này không xảy ra đâu."
Nói đến đây, trên gương mặt của Bách Thiên Lăng Thương bày ra một kiểu giễu cợt không thể nào mà khoa trương hơn. Lưu Ly nhìn hắn chằm chằm, số lượng kiến thức bất chợt tràn vào trong đầu cô như một cơn lũ lớn quét qua ngôi làng nhỏ. Cô từng nghe nói đến phép thuật thuần tự nhiên nhưng cũng chỉ là nghe nói mà thôi, cô không rõ chi tiết lắm về nó. Thầy đã nhắc đến điều ấy một lần duy nhất vào năm cô mười ba tuổi.
"Khi một người sinh ra và mang trong mình loại phép thuật mà chỉ ở người đó có, loại phép thuật ấy được gọi là phép thuật thuần tự nhiên. Ta không chắc lắm về điều này, liệu có thật sự tồn tại những loại phép thuật thuần tự nhiên không? Chưa từng có một nhân chứng sống nào chứng minh cho điều đó. Đạo giới không coi phép thuật thuần tự nhiên là loại phép thuật chính thống, nó chỉ nằm trong những lời đồn thổi của dân gian."
Bởi vì hắn là Trào Phong cho nên sự hiểu biết của hắn mới khác xa người bình thường ư? Lưu Ly cho rằng là vậy, cô nghĩ mình không nên hỏi hắn mấy câu như: làm sao ngươi biết, ngươi rốt cuộc là cái quái gì hả? Hắn sẽ trả lời qua loa bằng mấy câu nhạt nhẽo y hệt trước đó mà thôi. Lưu Ly không hiểu được hành động tiếp theo của hắn là gì nhưng có lẽ cô đang dần thích ứng với kiểu tính cách khác thường của hắn.
"Hơn nữa Tái Hiện Dĩ Vãng rất đặc thù, hành động của ta và ngươi lúc này là có tội đấy, theo dõi quá khứ của người khác là một tội khá lớn, có thể bị giam trong khoảng năm mươi đến sáu mươi năm."
Nghe thấy vậy, khoé môi Lưu Ly khẽ nhích lên như một lẽ tự nhiên, hắn là Trào Phong mà, còn phải sợ bị ai bắt à? Dường như nhận ra được suy nghĩ trong đầu Lưu Ly, Bách Thiên Lăng Thương thậm chí còn cười tươi hơn, ý cười rõ rệt khiến cho gương mặt hắn dường như trở nên bừng sáng:
"Ngươi tin điều đó sao, ngươi không biết đương kim Trào Phong là nữ à."
Cái...
Có một thứ gì đó đã nổ tung thành bột vụn trong đầu Lưu Ly. Cánh môi cô run lên theo nhịp đập dữ dội của trái tim. Có quá nhiều thứ ập đến cùng một lúc khiến cho trí óc của cô không thể bắt kịp. Cô thấy mình sắp khuỵ xuống đến nơi rồi.
"Ồ, Lưu Ly, ngươi đang..." Bách Thiên Lăng Thương đưa tay lên chỉ vào mũi của mình, điệu cười ban nãy của hắn vẫn không có vẻ gì là thay đổi. "Chảy máu mũi kìa."
Lưu Ly ngẩn người ra trước lời nhắc nhở của hắn, cô vô thức đưa tay lên sờ mũi. Có thứ gì đó ướt và dinh dính, nó có một mùi tanh kinh khủng. Hắn nói đúng, ngón tay của cô đang có màu đỏ vì bị dính máu mũi. Toàn bộ sức lực của Lưu Ly bỗng chốc cạn kiệt như nước trên hoang mạc, cô thấy mình như bị hút vào trong lòng đất. Đầy óc của cô quay cuồng và đảo điên hệt như một cơn lốc xoáy.
"Thấy không, cảm giác không được tốt lắm nhỉ, vùng Hư Vô đã đánh hơi được ngươi rồi, nếu không đi được thì hãy lết lại gần đây."
Bách Thiên Lăng Thương vẫn tiếp tục nói trong cơn hoảng loạn của Lưu Ly. Cô ngẩng đầu nhìn hắn, một nửa màu sắc trong mắt đã nhạt đi bớt. Cô cảm thấy có hàng nghìn những cánh tay đang bấu víu lấy cô, chúng muốn kéo cô xuống nơi xám xịt như bầu trời trước cơn mưa ấy. Khoảnh khắc khi cô tưởng rằng mình sẽ rơi xuống thì đột nhiên trong đầu cô bất chợt vang lên một giọng nói.
"Nếu ngày mai trời không mưa..."
"Nếu ngày mai..."
"Ta sẽ đến gặp cô."
"Được... không? Ta sẽ... kể cả vậy... ta sẽ gặp..."
Một dòng nước mắt chợt lăn dài trên má Lưu Ly, cô không ý thức được về sự xuất hiện của nó. Tất cả chỉ còn lại giọng nói ấy, chúng vang lên từ nơi sâu thẳm nhất trong dòng suy nghĩ của Lưu Ly, chúng chạm vào trái tim đang đập thình thịch như trống dồn của cô. Những âm thanh không rõ ràng và mờ ảo. Chúng xoá tan sự hỗn loạn đang bủa vây xung quanh cô, những cánh tay vẫn còn đó, nhưng sợ hãi thì không.
"Ta sẽ gặp... nàng... kể cả..."
"Cái chết."
Bách Thiên Lăng Thương vẫn đứng đấy, nhưng cô không thể nhìn rõ hắn, hoặc có lẽ cô đã bỏ qua hắn trong tâm trí của mình. Nỗi buồn quặn lên trong lòng Lưu Ly như một cơn đau khôn tả, cô từ từ khuỵ xuống đất, khuôn mặt cô vùi vào trong những lớp cỏ, hai mắt vẫn mở trừng trừng. Cô đưa tay ôm lấy đầu, nước mắt trào ra như một cơn mưa rào mùa hạ. Lưu Ly bắt đầu lẩm bẩm như một kẻ mất trí:
"Đừng chết."
"Đừng gặp ta."
"Xin ngươi... đừng gϊếŧ..."
"Ta!?"