Cha mẹ Tịnh lúc này cũng không biết tính toán của con gái, chỉ đành lén hỏi con gái.
Tịnh Xu trả lời: "Nếu vào môn hạ của hắn, con và hắn sẽ trở thành quan hệ thầy trò, sư phụ sai khiến, con là đồ đệ còn không nghe sao? Sau này sẽ không có quyền phát biểu, nhưng quan hệ giao dịch thì lại khác, hai bên giao dịch hợp tác bình đẳng, không có sự chênh lệch, cần phải tôn trọng lẫn nhau.”
Tịnh Xu chỉ cho rằng hắn muốn nàng làm đồ đệ, nhưng không biết hắn chỉ muốn nàng là sư muội của hắn, thầm nghĩ muốn kéo gần quan hệ với nàng.
Nghe nàng giải thích xong, cha Tịnh rất tán thành, thấy nàng biết suy nghĩ, cũng yên tâm khi thấy nàng đi theo tên An Tư Nam càn quấy đó.
Cha Tịnh nghĩ nếu đã định trước phải có duyên với An Tư Nam, chi bằng tin hắn một lần nữa, nói không chừng tiểu tử này đúng là con rể tương lai của ông.
Uông thị mặc dù không quá đồng ý việc khuê nữ đi theo hắn ra ngoài xuất đầu lộ diện, nhưng cũng biết bây giờ tính mạng con gái được an toàn là điều quan trọng nhất, thanh danh gì đó cũng chỉ có thể tạm thời đặt qua một bên.
Uông thị rất lo lắng, trằn trọc không ngủ suốt một đêm, mặt trời vừa mới mọc, đã sắp xếp người qua tây viên bố trí, ở bên tường tây viên có trồng mấy giàn hoa xinh đẹp, bây giờ sai người đưa mấy giàn hoa sang An phủ bên cạnh.
Bà nghĩ nếu sau này con gái muốn ra ngoài cùng hắn, thì trước hết phải cải trang thành đàn ông, trèo tường qua An phủ, sau đó lại từ An phủ đi ra ngoài, chỉ cần hai nhà không nói, người bên ngoài cũng sẽ không biết.
Uông thị vì muốn giữ gìn danh dự của con gái mà phải hao tổn tâm trí, vừa sắp xếp mấy giàn hoa vừa may nam trang cho nàng, bận rộn cả ngày, tận mắt nhìn con gái mặc nam trang thuận lợi leo qua giàn hoa, lúc này mới thực sự yên tâm.
Tư Nam nghe thấy tiếng động, xách chai rượu tới xem, nhìn dáng vẻ trèo tường vụng về của nàng, không khỏi buồn cười, tiếng cười đổi lấy được một cái trợn mắt đầy tức giận của Tịnh Xu, vội vàng ngậm miệng lại, ngồi dưới tán cây đào chuyên tâm uống rượu của hắn.
Tịnh Xu rất vất vả mới có thể chạm chân xuống đất, sửa sang lại vạt áo, đi về phía hắn, hỏi: "Sao ngươi lại uống rượu như vậy chứ?”
Tư Nam không trả lời, hỏi ngược lại: "Sao ngươi lại ăn bánh ngọt chứ?”
Tịnh Xu nghẹn một cái, đúng, nàng cũng không nên nhiều lời hỏi hắn.
Tịnh Xu không nói gì xoay người rời đi, ai ngờ vừa đi hai bước, đã bị hắn gọi lại, "Đến cũng đã đến rồi, đừng đi nữa, hôm nay bắt đầu đi.”
"Bây giờ?"
Tư Nam gật đầu, đứng lên từ dưới tán cây đào, đi đến bên tường, nói một tiếng với Uông thị ở bên kia tường, sau đó đưa nàng rời đi.
Lần đầu tiên trở về phủ Cửu Thiên Tuế, Tịnh Xu có hơi nơm nớp lo sợ, có tin đồn tính cách của Cửu Thiên Tuế không được tốt lắm, cũng nổi tiếng lòng dạ độc ác, cho nên trước kia cửa sổ thư phòng hướng về phía An phủ, cha cũng không cho bọn họ mở ra.
Tư Nam nhìn thấy nàng hoảng sợ, hỏi: "Ngươi sợ cái gì?”
"Ngươi có thể làm chủ ở An phủ sao? Ta đi về phía này, Cửu Thiên Tuế sẽ không tức giận chứ?”
"Ông ấy trách tội thì có ta chống đỡ, ngươi không cần sợ bất cứ điều gì.”
Tư Nam dứt lời, đưa bình rượu trong tay cho nàng, hỏi: "Có muốn uống một ngụm rượu tiếp thêm can đảm không?”
Tịnh Xu lắc đầu, trên mặt có chút xấu hổ, không thể trách nàng suy nghĩ bậy bạ, trước kia đi đâu cũng có Lục Nghệ và Lục Lễ đi cùng, mặc dù lúc trước cũng từng đánh nhau với hắn mấy lần, nhưng rốt cuộc vẫn không quá quen thuộc, trong lòng vô cùng thấp thỏm.
Tư Nam dừng bước, "Nếu còn chưa chuẩn bị tốt, ngươi vẫn nên trở về trước đi.”
"Không sao, ngươi nói ngươi sắp xếp là được rồi.”
Sớm muộn gì cũng phải làm quen, muốn đến cứ đến, cho dù là thuyền giặc cũng phải lên.
"Vậy thì ta nói thẳng, ngươi cải trang không tốt, liếc mắt một cái là có thể làm cho người ta nhìn ra ngươi là phụ nữ cải trang thành đàn ông, ngược lại càng khiến người ta chú ý.”
Tịnh Xu yên lặng cúi đầu nhìn phần ngực nhô cao lên của mình, thật ra lúc mới mặc vào nàng đã thấy không ổn, nhưng mẹ nói có thể, kiên quyết muốn nàng giả làm đàn ông.
Phát hiện tầm mắt của cô, Tư Nam cũng nhìn theo, nhìn thấy chỗ cao vυ't đó, hơi đỏ mặt, vội vàng dời tầm mắt, ý của hắn không phải chỗ đó của nàng, cái muốn nói chính là lời nói cử chỉ của nàng, một cô nương đang đợi gả và người phụ nữ đã lấy chồng đã khác nhau rất rõ ràng, huống chi là nam và nữ.