Mọi người thấp thỏm về đến nhà, trên đường cũng không có gì xảy ra, Uông thị trấn an con gái, lòng nghĩ chờ trượng phu về nhà để ông ấy lại đi tìm Ngụy đại nhân hỏi một chút
“Có muốn đi qua sát vách hỏi một chút không?” Tịnh Dục đề nghị: “ Vừa nãy hắn còn đề điểm cho chúng ta đó.”
“Ca làm sao mà biết được có phải hắn ta sắp xếp hay không?” Tịnh Xu hỏi lại: “Mấy ngày nay đeo vòng vẫn ổn, sao vừa gặp hắn lại gặp quỷ rồi.”
Cái này… Tịnh Dục không biết nói gì, đành thôi.
Khi cha về nhà thì trời đã tối, cũng không được nghỉ đã lại đến Ngụy gia.
Khoảng nửa canh giờ sau cha mới về, về cùng có thêm hai người một già một trẻ, nghe cha giới thiệu mới biết đây là Ngụy đại nhân và người sắp cùng nàng xem mắt Ngụy Bá Dịch
Kiểu gì Tịnh Xu cũng không nghĩ tới bỗng nhiên gặp mặt Ngụy Bá Dịch, trong phút chốc có chút ngượng ngùng, nàng còn chưa có trang điểm đâu.
Uông thị cũng không nghĩ tới, mau chóng mang trà tiếp đón.
Hai bên im lặng một lúc, Tịnh Xu vụиɠ ŧяộʍ đánh giá Ngụy Bá Dịch.
Lớn tầm tuổi nàng, nhìn cũng anh tuấn lịch sự, nhưng từ lúc vào cửa, hắn ta chưa từng cười, bộ dáng xa cách, nói chuyện với cha mẹ nàng cũng cực kỳ có lệ.
Dường như phát hiện ra nàng đang đánh giá, hắn ta nhìn lại theo bản năng, bốn mắt nhìn nhau, Tịnh Xu cười với hắn, hắn lại dời mắt đi như chưa từng thấy. Tịnh Xu có thể xác định Ngụy thiếu gia này căn bản không muốn xem mắt với nàng.
Tựa như nhìn ra thái độ của hắn ta nên nụ cười của Uông thị cũng phai nhạt vài phần, không nói nhiều nữa, vào thẳng vấn đề chính hỏi Ngụy đại nhân bây giờ Tĩnh Xu phải làm thế nào?
“Tịnh đại nhận đã nói qua với ta, theo lý mà nói Tịnh tiểu thư đeo vòng phật châu sẽ không gặp ác quỷ, hắn là sai sót ở đâu đó.”
Nghe Ngụy đại nhân nói, Tịnh Xu lại nghĩ tới An Tư Nam theo bản năng, trong lòng càng chắc chắn là hắn gây ra.
“Phật châu tổn hại là thay tiểu thư chắn tai kiếp, hẳn là không sao, Bá Dịch, con giúp Tịnh tiểu thư nhìn xem thế nào.”
Tịnh Xu không nghĩ tới Ngụy đại nhân sẽ để Ngụy Bá Dịch xem cho nàng, nhất thời ngây ngẩn, Ngụy Bá Dịch cũng vậy, hắn ta từ chối nói: “Quỷ này lợi hại như vậy, bảo vật gia truyền của Ngụy gia cũng bị hư hại, cháu trai năng lực có hạn, giúp không được Tịnh tiểu thư.”
Lời này của Ngụy Bá Dịch nói có chút không khách khí, một mặt nói cho họ biết vòng tay đó là bảo vật gia truyền của Ngụy gia, mặt khác lại nói bản thân năng lực có hạn, không có cách hỗ trợ, cũng nói rõ ràng nếu Tịnh Xu thành thân với hắn cũng không có cách nào cứu mạng nàng.
Trong khoảnh khắc ấy, nụ cười trên mặt người Tịnh gia đều thu lại, không khí ngượng ngùng lập tức nổi lên.
“Bá Dịch!” Ngụy đại nhân bỗng nhiên đập bàn, lửa giận ngập trời.
Ngụy Bá Dịch nghe lời quỳ xuống, dập đầu mấy cái thẳng tắp “Tôn nhi vô dụng.”
“Thì ra vòng phật châu đó là báu vật gia truyền của Ngụy gia, nếu biết sớm thì chúng tôi nhất định sẽ không nhân.” Uông thị chen vào, còn nói thêm: “ Vòng tay bị hư rồi, các người hãy đưa giá ra đi, nhà chúng tôi nhất định sẽ bồi thường, tuyệt đối sẽ không chiếm chút tiện nghi nào của Ngụy gia.”
“Cháu trai không tốt, Tịnh phu nhân đừng trách tội, vật ấy là tự tay ta giao cho Tịnh đại nhân, định làm tín vật kết thân của hai nhà, Bá Dịch không biết chuyện này, ăn nói lung tung, nếu có đắc tội thì mong Tịnh đại Nhân và Tịnh phu nhân tha thứ.”
“Tín vật đã hủy, cũng là ý trời, nếu đã như thế thì định ước lúc trước coi như bỏ đi.” Cha Tịnh dứt lời liền cho người vào kho lấy ba ngàn lượng ngân phiếu ra để bồi thường cho vòng phật châu.
Cuối cùng Ngụy đại nhân không nhận ngân phiếu, chỉ để lại bùa chú khác cho Tịnh Xu rồi rời đi.