Tống Cận Tuyết vội vàng chạy đến chuồng ngựa, một mùi khai trên người động vật ở thật xa vẫn có thể ngửi thấy, y che mũi tìm thấy Giang Viễn ở trong góc.
Tống Cận Tuyết sợ ngây người.
Đây thật sự là Giang Viễn đại ma đầu kiếp trước người người muốn gϊếŧ sao?
Hắn đầu rù tóc rối co ro trong một góc, mặc bộ đồ vải thô, rõ ràng đã mười bốn tuổi, nhưng lại nhìn giống như một đứa trẻ mười tuổi, gầy trơ xương.
Tống Cận Tuyết ngồi xổm xuống bế Giang Viễn đang thoi thóp lên, toàn thân hắn ướt nhẹp, Thất sư muội chay theo sau, che mũi nôn khan: "Sư ca, huynh đúng là không thấy chán ghét, hình như Ngũ sư ca bị ngựa tiểu đầy người, có lẽ nước trên người hắn thật ra đều là nước...Ọe..."
Ai nói Tống Cận Tuyết không chán ghét, y so bất cứ kẻ nào còn ghét bỏ Giang Viễn hơn, Tống Cận Tuyết là một người có tâm đồng tình đồng thời cũng có tâm trả thù cực kỳ mạnh, kiếp này không thao được Giang Viễn, y sẽ không vui vẻ.
Lúc y lau chùi cơ thể cho Giang Viễn, cố ý nhìn cái mông của hắn, vừa gầy vừa lép, nhìn thôi cũng không còn du͙© vọиɠ, thực sự khó mà ra tay.
Dọn dẹp xong tất cả, Tống Cận Tuyết thở dài, quân tử báo thù mười năm không muộn, đợi hắn lớn thêm một chút nẩy nở thêm một chút, sẽ thao hắn ngày ngày chảy nước.
Trong đêm, Tống Cận Tuyết nằm trên giường, mùi hương lê quen thuộc trong phòng khiến y rất an tâm, nếu ông trời đã cho y sống lại, y nhất định dùng toàn lực bảo vệ tất cả mọi người, ngăn cản chuyện thảm của cẩu tặc Giang Viễn lần nữa xảy ra.
Tống Cận Tuyết ngáp một cái, dần dần chìm vào mộng đẹp.
…….
Đầu mùa đông thời tiết lạnh lẽo, Tống Cận Tuyết trần như nhộng được người dìu từ trong Noãn Các ra ngoài, những người kia nghe lệnh dẫn hắn tới võ trường.
Ban ngày tuyết vừa rơi xuống, mặt đất bị một tầng tuyết mỏng che kín, hai đầu gối của Tống Cận Tuyết quỳ trên nền tuyết, không một mảnh vải, tình dược trong thể nội càng ngày càng mãnh liệt, huyết khí cuồn cuộn, bên ngoài lạnh đến mức răng y va lập cập vào nhau.
"Hôm nay Giang minh chủ đại hôn, đặc biệt cao hứng, cố ý thưởng thê tử hắn cho các vị thưởng thức." Giang minh chủ là Giang Viễn, hắn dẫn yêu tộc xâm phạm bách tính, làm đồng minh của Tiên Yêu, tự phong là minh chủ.
Chuyện này không thể nghi ngờ là đang sỉ nhục Tống Cận Tuyết, nhưng tình dược khiến huyệt thịt y khát vọng dươиɠ ѵậŧ nhục nhã đùa bỡn, vừa thanh tỉnh lại vừa đắm chìm, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra từ trong huyệt thịt khiến nền đất băng tuyết ấm áp dị thường.
Có một số yêu tộc thích ngày ngủ đêm ra, Tống Cận Tuyết rất nhanh đã bị người ôm từ phía sau, người kia để y ngồi trên người mình, hai tay đẩy đùi Tống Cận Tuyết ra. Diễn võ trường có đốt một chậu than, cúc huyệt nhất thời bại lộ dưới ánh lửa.
"Huyệt thịt của Tống đại sư ca biết chảy nước cơ đấy!" Lại có một người đi đến: "Lúc trước chỉ nghe nói đại đệ tử của đệ nhất Đao tông phong lưu phóng khoáng tài mạo song toàn, không nghĩ tới Tống sư ca sẽ dạng chân để cho ta thao."
Người kia nói xong thì cởi khuy quần, lộ ra dươиɠ ѵậŧ màu đỏ tím đã cứng từ lâu, không biết hắn ta là loại yêu tộc gì, trên dươиɠ ѵậŧ nhô lên từng đốm từng đốm tròn, qυყ đầυ chọc vào lỗ động phía trước vừa đẩy đã tiến vào hơn phân nửa.
"Ưʍ......" Tống Cận Tuyết bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ ngẩng đầu thở hổn hển, một điểm nhỏ nhô lên ma sát với thành ruột xúc cảm đặc biệt rõ ràng, huyệt thịt lập tức kẹp chặt.
"Thật biết kẹp." Người kia bắt đầu dùng sức ra vào, sức lực quá lớn làm Tống Cận Tuyết lên xuống theo hắn ta, chỗ giao hợp giữa hai người dính chặt vào nhau, tinh hoàn tựa như cũng chen vào hơn phân nửa.
Người sau lưng ôm Tống Cận Tuyết kia dùng hai tay mạnh mẽ xoa nắn đầu ti của y, hai vật nhỏ yếu ớt bị kéo lên lại buông xuống, lại dùng sức bóp mạnh.
"A ưʍ.....Đừng sờ......"
Dường như đầu ti của Tống Cận Tuyết cực kỳ mẫn cảm, hơi chạm vào, cả người lập tức ưỡn thẳng lưng, sướиɠ đến mức nước bọt cũng chảy ra.
Phía dưới không ngừng bị ra vào một nén hương, kẻ kia mới bắn một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc vào trong cơ thể Tống Cận Tuyết. Lúc kẻ kia xuất tinh, trên qυყ đầυ bỗng nhiên sưng lớn, giống như thắt nút ở trong cơ thể Tống Cận Tuyết, dâʍ ŧᏂủy̠ vốn đang nhỏ xuống lập tức bị chắn lại hoàn toàn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc bắn ra cũng lưu lại trong cơ thể không chảy ra ngoài, tràng đạo của Tống Cận Tuyết như được tưới nước, lỗ nhỏ co rút kịch liệt đạt đến cao trào.