Trích Tinh

Chương 1-1. Kiếp Trước Bị Mất Khống Chế, Trọng Sinh Trong Sợ Hãi

Đầu đông, tiết trời ảm đạm và lạnh lẽo, dải lụa đỏ bao phủ bầu trời kéo dài đến noãn các, khiến cho nhiệt độ nơi này thật nóng.

Xuyên qua tấm rèm châu, tầng tầng lớp lớp lụa đỏ che khuất tầm nhìn trên giường.

Trên giường có một nam nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang đứng trên giường, làn da mịn màng mỏng manh khiến người ta không thể rời mắt, hai cổ tay bị lụa đỏ quấn chặt treo lên cao, hai chân tách rộng ra, cổ chân cũng bị lụa đỏ buộc sang hai bên, do hai tay và hai chân không thể hoạt động nhiều nên y chỉ có thể hướng eo về phía trước để phần mông có thể nâng cao lên.

Cặp mông tròn trịa, hai chân thon dài mở rộng không khép lại được, có thể nhìn thấy rõ hậu huyệt cùng với những nếp gấp màu hồng vẫn còn ướt nước, nhìn thoáng qua cũng có thể biết nó đã bị thao nhiều đến mức nào.

Cẩn thận quan sát hậu huyệt thì có thể thấy lúc nào nó cũng chảy ra nước, lớp lụa bên dưới đã ướt đẫm, tiểu huyệt kiên tục đóng mở, giống như tiếng thở hổn hển vội vàng của y, vô cùng khát vọng dươиɠ ѵậŧ. Hậu huyệt của y đã bị bôi bình xuân dược.

Loại xuân dược này rất mạnh, người bình thường chỉ cần bôi một chút là được, mà hậu huyệt của y lại bị bôi tận nửa bình.

Thao y, thuần phục y.

Cánh cửa noãn các bị người bên ngoài đẩy ra, người tới mặc một bộ hôn phục màu đỏ thẫm thêu chỉ vàng, cả người nồng nặc mùi rượu, mang theo cảm giác lạnh lẽo của mùa đông khiến người trên giường rùng mình.

Nam nhân nhìn người không nhúc nhích được trên giường, nở nụ cười thỏa mãn lại nham hiểm, sau đó bắt đầu xé rách y phục của mình, nhanh chóng lột bỏ sạch sẽ, đứng ở trên giường.

Bàn tay phải do cầm đao quanh năm nên phủ đầy vết chai, véo cặp mông tròn trịa, giọng nói thô ráp trầm thấp mang theo vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, "Ta và ngươi đã bái thiên địa, làm như vậy ngươi cũng không tức giận đâu nhỉ? "

"Thứ súc sinh tàn sát sư môn, thiên địa bất dung!"

Nam nhân bị trói vừa mở miệng, hơi thở của y đã không còn ổn định, y nghiến răng mắng chửi, cố gắng khắc chế du͙© vọиɠ làm hai mắt y phủ lên một tầng nước mỏng.

“Súc sinh thì súc sinh.” Người bị mắng cũng không thèm quan tâm, dùng ngón trỏ ấn nhẹ vào tiểu huyệt, rồi đột nhiên tiến vào.

"A ưʍ..."

Ngón trỏ vừa tiến vào đã bị vách thịt quấn chặt lấy.

“Đây cũng không phải lần đầu tiên tên súc sinh này thao ngươi.” Hắn vừa nói vừa rút

ngón tay ra, cầm dươиɠ ѵậŧ đã sưng tấy của mình đâm vào bên trong.

"A ha..."

Tiểu huyệt đã bị bôi xuân dược dễ dàng mở ra, dươиɠ ѵậŧ đâm thẳng vào, tiểu huyệt như hút lấy dươиɠ ѵậŧ từng chút một.

"Mỗi ngày ngươi đều bị tên súc sinh này thao, không phải còn không bằng súc sinh sao?" Người kia dùng sức đỉnh về phía trước, cố ý kêu lên: “Sư huynh.”

"Sư huynh, hậu huyệt của ngươi thật chặt!"

Vừa nói, hắn vừa từ từ đẩy vào, rút ra một chút rồi lại đâm vào thật sâu.

Cứ như vậy, người bị trói không khỏi rêи ɾỉ, "Ưm ưʍ..." Y không nhịn được nhấc mông lên cao hơn nữa, muốn nhiều hơn nữa.

Tống Cận Tuyết từ lúc vào phòng tân hôn đã bị bôi xuân dược, đến nay đã hai canh giờ, nếu không có tấm lụa đỏ buộc tay chân lại, căn bản y không thể đứng nổi, dươиɠ ѵậŧ phía trước khẽ co giật, tràn ra từng giọt chất lỏng trắng đυ.c.

“Dâʍ đãиɠ!” Người phía sau dần dần tăng tốc, “Ngày thường lúc nào cũng tỏ ra đoan chính, gặp dương vât còn không phải cũng nâng mông lên kẹp thật chặt sao!”

Người này chính là cửu sư đệ của Tống Cận Tuyết, Giang Viễn, trước đây Tống Cận Tuyết chưa từng để ý đến hắn.

Giang Viễn thở hổn hển, va chạm ngày càng bạo lực, tiếng nước va chạm bạch bạch vang vọng trong noãn các.

“Ưm ưm… A… Súc sinh… Súc sinh ưm ưm… là do dược tính… ưn…"

“Ngày hôm qua không dùng xuân dược, không phải ngươi cũng bị ta làm đến run rẩy sao? Dâʍ đãиɠ! Thật dâʍ đãиɠ! A… thật chặt… không nỡ để ta rút ra sao? Hửm?"

"A ha ... ưm ..."

"Hôm nay tướng công sẽ thao chết ngươi!"

Tấm lụa đỏ trên người Tống Cận Tuyết đung đưa, y cũng lắc lư qua lại theo những lần va chạm, hai mông của y bị đâm đến tê dại, kɧoáı ©ảʍ lan ra toàn thân. Hậu huyệt nhỏ hẹp nóng hổi được xoa dịu lại càng hút mạnh hơn.

"Sư huynh, sư huynh tốt của ta, trước đây mọi người đều là đệ tử của Đao Tông, ngày nào cũng luyện đao cùng một chỗ, tại sao ta lại không biết mông ngươi to mềm như vậy? Làm sao ngươi có thể kiêu ngạo dụ dỗ nam nhân như vậy?" Giang Viễn thúc mạnh, hắn thích nói những lời sỉ nhục y, hành hạ y như thế này, hắn cảm thấy đời này của hắn không có nhiều chuyện vui, toàn bộ đều do Tống Cận Tuyết mang lại.

Giang Viễn dùng hai tay bóp hai cái cặp mông của Tống Cận Tuyết, kéo sang hai bên rồi mới buông ra, bờ mông đàn hồi nảy lên, để lại dấu mười đầu ngón tay. Tầm nhìn của hắn rõ ràng hơn, dươиɠ ѵậŧ đỏ tía của hắn chen vào tiểu huyệt nhỏ đến đáng thương, chỗ giao hợp của hai người chảy ra càng nhiều nước.