Hái Trăng

Chương 24: Anh thấy đẹp không?

Kết thúc thời gian nghỉ trưa. Vân Ly đυ.ng trúng Hà Giai Mộng trên hành lang.

“Cô Nhàn Vân, tối nay có lễ hội Halloween đấy, cô có tham gia không? Hay là tôi với cô cùng đi nha?”

Vân Ly thành thật đáp: “Tôi cũng định đi mua ít cà phê hạt, vừa rồi tôi thấy cà phê trong phòng nghỉ của Phó Thức Tắc hết rồi, nên hẹn anh ấy cùng đi mua.”

Hà Giai Mộng cười đầy ẩn ý: “Có thật chỉ đi mua hạt cà phê không?”

“Thật mà.” Vân Ly cố gắng khiến giọng của mình tự tin hơn: “Cô đi cùng tụi tôi luôn đi?”

“Thôi thôi. Tôi không muốn làm cái bóng đèn sáng nhất khu Hải Thiên Thương Đô này đâu.”

“...”

Đi chưa được hai bước, Hà Giai Mộng lại gọi giật cô lại: “Đúng rồi. Cô Nhàn Vân?”

Vân Ly: “Sao vậy ạ?”

“Bộ phận kinh doanh cho người đến bảo tôi nhắn hỏi cô, có thể tuyên truyền thông qua tài khoản của cô trên trạm E giúp EAW được không? Phí quảng cáo vẫn như lần trước.”

“Có yêu cầu gì đặc biệt không?”

Hà Giai Mộng suy nghĩ một lát mới nói: “Chỉ cần ghi hình các thiết bị bên trong trung tâm trải nghiệm để kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự hứng thú tiếp cận của khách hàng là được.”

Vân Ly không chắc chắn liệu mình có quay dựng được đến mức độ đó không, nên chưa vội đồng ý: “Tôi suy nghĩ chút đã rồi trả lời nhé.”

Buổi chiều Phương Ngữ Ninh nói khu trung tâm trải nghiệm đang thiếu người, cần Vân Ly qua hỗ trợ trang trí. Vân Ly bèn ôm một thùng đồ decor lớn tới đó.

Ra khỏi lối thoát hiểm, cô đi thẳng vào cửa trung tâm, phát hiện đã có không ít người tới.

“Chị Ly Ly”

Vân Ly nhìn quanh.

Phó Chính Sơ từ cửa chạy vào, hớn hở nói: "Nghe nói tối nay ở đây tổ chức sự kiện, nên em đến xem trước. Vốn định tới thưởng thức trà chiều, nào ngờ bị túm qua làm culi miễn phí.

Vân Ly buồn cười: "Em thảm thật đấy."

Phó Chính Sơ lẩm bẩm: "Chuẩn luôn. Sau đó em quyết chết chùm còn hơn sống cọc, quắp theo cậu út. Ai dè, đến nơi ổng ngồi một xó làm biếng, để một mình em làm."

Vân Ly nhìn theo hướng cậu ta chỉ, Phó Thức Tắc đang ngồi trên ghế nghỉ chân trong hội trường, một tay dựa vào tay vịn ghế, chống cằm nhìn về phía bên này.

"Chị Ly Ly?" Thấy Vân Ly không đáp lời, Phó Chính Sơ lại vội vàng gọi cô.

Vân Ly phục hồi tinh thần: "Dù sao em cũng trưởng thành rồi, phải kính trên nhường dưới, giúp đỡ người lớn trong nhà chứ.”

Phó Chính Sơ: "Em trở về làm việc đây."

"Này, từ từ!" Vân Ly vội vàng gọi cậu nhóc lại.

Phó Chính Sơ xoay người hỏi: “Sao thế ạ?”

Vân Ly che nửa khuôn mặt của mình, áy náy nói: "Phó Chính Sơ, xin lỗi em."

Mặt cậu chàng nghệt ra: "Rốt cuộc là sao ạ?"

"Thì là… tối qua lúc uống rượu ấy…" Vân Ly chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống, căng thẳng thú tội: "Chị nói với cậu út của em, hình như em thích chị..."

Phó Chính Sơ: "..."

Vân Ly giải thích cặn kẽ lý do cho cậu chàng, cô cũng biết mình hành động như vậy là không đúng, dù rất áy náy nhưng lại không thể ngăn cản bản thân được.

Ấy vậy cậu thanh niên Phó Chính Sơ lại chẳng để ý mấy, nghe xong lập tức hít một hơi thật sâu, nói thẳng một câu: "Chị Ly Ly, chị thích cậu út à?"

Vân Ly: "..."

"Khó trách vừa rồi còn bênh cậu ấy.”

Vân Ly: "..."

Vân Ly: "Em có thể giúp chị giữ bí mật không?"

Phó Chính Sơ: "Vâng."

Hai người không hẹn mà cùng lâm vào trầm tư.

Bỗng Phó Chính Sơ trở nên nghiêm túc: “Chị Ly Ly, sức khỏe của cậu em không được ổn cho lắm, dạ dày cũng không tốt.”

“Nhưng mà cậu em là một người rất được, thôi em không nói nữa. Chị Ly Ly cố lên!”

Vân Ly cảm thấy trái tim ấm áp, khẽ cười: “Cảm ơn em.”

Trang trí lại trung tâm đa phần là việc tay chân, nào là dán ruy băng, treo đèn nháy và những đồ decor nho nhỏ lên tường. Vân Ly quan sát xung quanh một lượt, mới bê thang qua, chuẩn bị bắt tay vào công việc.

Vừa leo lên cái thang, Phó Chính Sơ đã tri kỷ kéo cậu út nhà mình tới giúp: “Chị Ly Ly, chị xuống đi, em gọi cậu út đến giúp nè.”

Vân Ly: …

Vân Ly trèo xuống khỏi thang, ấp úng nói: “Em gọi anh ấy qua làm gì chứ…”

Phó Chính Sơ: “Cũng đâu thể một cô gái như chị trèo lên trèo xuống nguy hiểm trong khi có ông đàn ang cao to sờ sờ đứng ở đây được. Em ra làm nốt việc ở bên kia đây.”

Vân Ly biết cậu nhóc Phó Chính Sơ đang âm thầm hỗ trợ mình, cho dù Phó Thức Tắc được “điều đến” danh chính ngôn thuận nhưng Vân Ly vẫn cảm thấy bối rối, ngượng ngùng. Cô chỉ sang cái ghế bên cạnh: “Hay là anh ngồi tạm đây nhé?”

Phó Thức Tắc nhàn nhạt liếc cô một cái: “Ngồi đây ngắm cô à?”

Cô thoáng tưởng tượng ra viễn cảnh ấy, quả là không hình dung nổi: “Ý tôi không phải vậy.”

“Đưa đây.” Phó Thức Tắc nhận lấy dây ruy băng trên tay cô.

Vân Ly: “Hả?”

Phó Thức Tắc hơi khựng lại, tích chữ như vàng, đáp cụt lủn: “Tôi giúp.”

Vân Ly vô công rỗi nghề loanh quanh bên cạnh cũng không ổn cho lắm đành cầm đồ trang trí cần treo lên, đứng dưới thang, mỗi khi Phó Thức Tắc treo xong một món cô lại đưa tiếp cho anh món khác.

Vân Ly cảm thấy không khí như hiện tại… cũng khá tốt?

Cô đắm chìm trong niềm hạnh phúc nho nhỏ của mình, cái thùng trên tay cũng nhanh chóng thấy đáy.

“Anh có thể chờ ở đây một chút được không?” Vân Ly ngẩng đầu nhìn về phía anh.

“Ừ.”

Cô ôm cái thùng chậm rãi rời đi, đến khu vực để đồ đổi một cái thùng carton khác.

Lúc quay về, Phó Thức Tắc lạnh mặt nhìn thẳng về phía cô.

Có tật giật mình, cô thoáng chột dạ, không nói không rằng, chăm chăm đưa đồ decor cho Phó Thức Tắc.

---

Tan làm, Vân Ly về thay một bộ váy liền thân màu trắng, trang điểm nhẹ nhàng để chuẩn bị tới buổi hẹn.

Hai người gặp nhau ở trước cửa trung tâm EAW, anh mặc một chiếc áo khoác mỏng màu đen, hai tay đút túi quần, cúi đầu dựa lưng vào bức tường gạch đỏ, xa xa ánh đèn led tại quảng trường trung tâm lấp lánh tựa dải ngân hà rực rỡ.

Thấy cô đi đến, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt chăm chú dừng trên khuôn mặt cô vài giây rồi nhanh chóng rời đi.

Chỉ là một cái nhìn ngắn ngủi cũng dễ dàng khuấy động trái tim cô.

“Tối nay tôi muốn chụp ít ảnh để làm tư liệu đăng tập đặc biệt chủ đề Halloween. Đã lâu không cập nhật hoạt động trên tài khoản.”

Lúc này anh hoàn toàn tỉnh táo, chẳng còn vẻ mơ màng, mong manh khi chìm trong hơi men, Vân Ly hít một hơi thật sâu, lo lắng hỏi: “Anh thấy đẹp không?”

Phó Thức Tắc có vẻ hoàn toàn không ngờ tới cô sẽ hỏi câu này, anh không đáp.

Hôm nay cô đã dốc hết tài nghệ makeup ra, vì thế không tin nổi mà dò hỏi: “...Không đẹp à...”

Vài giây trôi qua... người kia vẫn không trả lời.

Vân Ly thất vọng, lẩm bẩm một mình: “Chắc là đẹp hơn bình thường một tẹo chứ nhỉ?”

Phó Thức Tắc: …

Quảng trường trung tâm lúc này đã chật ních các quầy hàng lớn nhỏ, hệt như buổi hội trợ dành cho thiếu nhi mấy hôm trước. Trên cây treo cơ man là đồ decor Halloween.

Còn cách quầy cà phê hạt một đoạn, nhưng từ xa Vân Ly đã ngửi thấy hương cà phê nồng nàn, quyến rũ. Trước quầy, người đứng xếp hàng đông đúc, tấp nập. Mặt bàn trưng bày mấy chục hộp giả gốm màu đỏ son. Đằng sau cũng chất từng chồng túi da bò đựng hạt cà phê.

Chủ quán hỏi Phó Thức Tắc muốn loại cà phê nào, sau đó đưa ít hạt cho anh ngửi thử.

Vân Ly: “Thế nào?”

Phó Thức Tắc: “Ừm, khá thơm.”

Vân Ly: “Tôi ngửi thử được không?”

Phó Thức Tắc gật đầu.

Vân Ly không thấy anh đưa lại hạt cà phê cho mình… do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn đánh bạo cúi đầu, ngửi ngửi hạt cà phê trên tay anh. Ngoài mùi cà phê nồng nàn còn có hương chocolate rất nhẹ.

“Sao lại thơm vậy nhỉ?” Vân Ly cảm thán, cô bất ngờ ngẩng đầu, vừa vặn phát hiện ai đó cũng đang nhìn mình chằm chằm, nhưng cô lại chẳng đọc được ý nghĩ khác thường gì từ đôi mắt đó.

Vân Ly cân nhắc từ ngữ một lúc, hai má dần nóng lên: “Ý tôi là hạt cà phê…”

“...”

Vân Ly chỉ là tay mơ trong "môn nghệ thuật thưởng thức cà phê", cô nhờ ông chủ giới thiệu cho mình một loại uống thử.

“Tôi vừa chọn được một loại mà mình thích nhất, anh muốn thử không?”

Phó Thức Tắc nhận lấy hạt cà phê trên tay cô, ngửi ngửi: “Thơm đó.”

Vân Ly: “Vậy tôi tặng anh một gói nhé.”

Phó Thức Tắc: “Không cần.”

Bị từ chối thẳng thừng vốn cũng đã nằm trong dự đoán của cô, Vân Ly không ngạc nhiên lắm, cô nghĩ ngơi một lúc mới nói tiếp: “Nhưng tôi muốn tặng anh.”

“...”

Nhìn người con trai đối diện, cô tự nhủ cần thu liễm lại bản thân chút, uyển chuyển diễn đạt lại: “Trước đây anh đã giúp tôi mấy lần. Tôi không thích nợ ân tình người khác lắm.”

“Nếu là vì nguyên nhân này.” Phó Thức Tắc chăm chú nhìn động tác đóng gói điêu luyện của chủ quán, vẻ mặt dửng dưng như chẳng để tâm: “Vậy không cần trả.”

Vân Ly liếc mấy quầy hàng bên cạnh, ở góc khuất có một sạp kẹo nhìn tương đối giản dị, chính là loại kẹo mạch nha mà hồi tiểu học thi thoảng cô lại thấy bán trước cổng trường.

Vân Ly: “Tôi qua bên kia mua ít đồ nhé.”

Phó Thức Tắc: “Ừ.”

Vân Ly: “Anh đợi tôi nhé.”

Nói xong, cô nhanh chóng chạy đi.

Ông lão cầm chiếc nồi đồng nhỏ, múc một ít nước đường, nhỏ lên mặt nồi sắt, phác hoạ hình dáng khách yêu cầu.

Trong quá trình đợi kẹo cứng lại thành hình, não cô lướt qua khoảnh khắc ngửi hạt cà phê vừa rồi, lòng bàn tay anh chỉ cách mũi cô tầm hai centimet… Vân Ly giơ tay ôm lấy gò má nóng bừng, thoáng bồi hồi, ngượng ngùng, bối rối.

Cô chẳng nhớ nổi lần cuối cùng trái tim được trải nghiệm những cảm xúc thăng hoa này là khi nào nữa.

Tim đập loạn nhịp, hình ảnh và mọi thứ liên quan đến người đó cứ thường trực từng giờ từng phút trong đầu, không xua tan nổi. Chỉ cần ngửi hạt cà phê, nghe thấy giọng nói, nhìn thấy đồ vật gợi nhớ đến anh, cô đều cảm thấy xao xuyến, nhớ nhung khó tả.

Có lẽ anh… cũng không quá ghét bỏ cô…

Suy nghĩ này như tiếp thêm sự can đảm cho Vân Ly, bình thường cô không phải kiểu người chủ động trong việc giao tiếp với người khác, cô tương đối bị động, có xu hướng né tránh nói chuyện với người lạ.

Trong hiện tại, ánh trăng trên cao luôn khiến người ta khát cầu, nhưng lại xa vời, chẳng thể với tới.

Nhưng hiện tại, giây phút này đây, Vân Ly cảm giác như ánh trăng đang ở ngay trước mắt.

Vân Ly cong môi tủm tỉm cười.

Đúng thế, cô may mắn biết bao, trong đời có thể gặp được ánh trăng của mình, ánh trăng ấy còn ở ngay trước mắt.

Sau khi tạo hình xong, ông lão bán hàng gắn kẹo lên một que trúc, đưa cho vân Ly.

Là hình một quả bí ngô đang ngoác cái miệng rộng ra, nhìn dễ thương cực kỳ.

Cô đi đến đưa cho Phó Thức Tắc.

“Cho tôi?”

Phó Thức Tắc nhìn chằm chằm món đồ chơi làm bằng đường trong tay. Kẹo được làm bằng đường mạch nha, có màu nâu sáng óng ánh, ngon mắt. Khó mà tưởng tượng được chỉ trong phút ngắn ngủi có thể tạo ra được hình dáng tinh tế, đẹp mắt như thế.

Nhưng… thứ đồ này… ăn thế nào?

Anh liếc Vân Ly, chiếc kẹo hình bí ngô còn to hơn cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Vừa rồi có vẻ vì chạy vội, cho nên đôi má cô ửng hồng.

Cô chăm chú liếc nhìn món đồ chơi bằng kẹo trong tay, chậm rãi thưởng thức, sau đó mới đưa về bên môi… liếʍ thử.

...

Anh cũng đâu thể bắt chước liếʍ theo được?

Vân Ly liếʍ liếʍ môi, cắn một miếng nhỏ, để ý Phó Thức Tắc vẫn đang nhìn mình, có chút ngạc nhiên: “...Anh đang nhìn trộm… tôi à?”

Hiếm khi anh nói dối, Phó Thức Tắc có vẻ hơi bối rối, quay sang chỗ khác: “Không phải.”

Buổi tối, thời tiết se lạnh, nhưng anh chỉ cảm thấy cả người nóng bừng.

Đèn led trang trí xung quanh cũng trở nên chói mắt, đến khi anh lấy lại tinh thần thì chiếc kẹo bí ngô trên tay đã bị anh cắn nát mất rồi.

“...”

---

“Ủa? Vân Ly?”

Khi hai người đang dạo quanh vài quầy hàng gần đó, bả vai Vân Ly bị vỗ một cái, cô theo bản năng co rụt người lại.

Ngước mắt nhìn lên, cô bắt gặp một gương mặt quen thuộc, mà cô đã nghĩ cả đời sẽ không gặp lại.

Khuất Minh Hân tiến lên phía trước, thân thiết chào hỏi cô: “Đã bao lâu rồi, tụi mình không gặp nhau nhỉ? Không ngờ lại gặp cậu ở đây?”

“Sao cậu không nói gì? Không nhớ mình à? Hồi cấp Ba…”

Vân Ly ngắt lời cô ta: “Nhớ chứ.”

“Đây là bạn trai cậu à? Nhìn đẹp trai thật đấy.” Khuất Minh Hân không hề nhận ra vẻ xa cách qua thái độ của Vân Ly, vẫn liến thoắng bắt chuyện.

Vân Ly: “Không. Anh ấy là đồng nghiệp của tôi.”

“Cậu đi làm rồi á? Mình nghe mấy đứa bạn cấp Ba nói cậu học thẳng lên cao học mà, hình như đang chuẩn bị thi…” Khuất Minh Hân hào hứng kể tiếp: “Tốt nghiệp đại học xong mình đến Nam Vu làm việc, bạn mình cũng học cao học ở Đại học Khoa học Công nghệ Nam Vu đó. Nay chúng mình rủ nhau đi chơi.”

“Đi thôi.” Đột nhiên Phó Chính Tắc "tích chữ như vàng" đứng bên cạnh, bất ngờ lên tiếng. Nói xong cũng chẳng chờ cô mà đi thẳng về phía trước.

Vân Ly phản ứng lại, vội vàng chào Khuất Minh Hân: “Tụi tôi đi trước đây.”

Khuất Minh Hân cười đáp: “OK! Vậy hôm nào hẹn hò đi ăn nhé! Đã lâu không gặp lại bạn cũ rồi.” Sau đó cô ta vẫy vẫy tay, quay đầu đi cùng bạn mình.

Vân Ly đuổi theo Phó Thức Tắc, lại nghĩ tới Khuất Minh Hân.

Tại sao cậu ta lại tỏ vẻ thân thiết với cô như vậy?

Chẳng phải chính cậu ta đã từng nói ghét cay ghét đắng kiểu người như cô sao?

Năm lớp Mười, khi đó tính cách Vân Ly vẫn còn tương đối cởi mở.

Khai giảng chưa lâu cô đã làm thân được với mấy bạn ở kí túc xá, trong đó người thân thiết với Vân Ly nhất là Đặng Sơ Kỳ.

Tính tình Đặng Sơ Kỳ cởi mở, hòa đồng lại hoạt ngôn, hai người tương đối hợp tính, quan hệ với bạn bè trong lớp cũng không tệ.

Đến lớp Mười Một, sau khi phân khối, Vân Ly chuyển sang lớp chuyên tự nhiên. Ở lớp mới cô lại chẳng quen ai cả.

Chính vào lúc đó cô và Khuất Minh Hân biết nhau.

Khuất Minh Hân đối xử với ai cũng nhiệt tình, bao gồm cả Vân Ly.

Lúc vô tình gặp trên đường cô ta đều tươi cười chào hỏi, đôi mắt cười híp lại nhìn cực kỳ thiện cảm.

Cô ta cũng có sở trường nắm bắt bầu không khí, khuấy đảo đám đông, là MC xuất sắc của trường, luôn đứng tại nơi bắt mắt nhất. Bạn học ai nấy đều quý mến Khuất Minh Hân, Vân Ly cũng chẳng ngoại lệ.

Ban đầu cô khá thích lớp mới này, tuy bạn bè thân thiết đều không học cùng nhưng cô cũng sẵn sàng xây dựng tình cảm với bạn mới, ngượng ngùng làm quen mọi người.

Nhưng kì lạ là, dù cô cố gắng đến đâu, các bạn trong lớp đều giữ khoảng cách nhất định với cô như có như không.

Trường Vân Ly được nghỉ trưa hai tiếng. Bình thường các học sinh nội trú thường quay về kí túc xá nghỉ ngơi, nhưng cũng có một nhóm ở lại lớp học làm bài tập hoặc buôn chuyện.

Trưa hôm đó Vân Ly không buồn ngủ lắm, biết Khuất Minh Hân với nhóm bạn gái hay ở lại lớp buổi trưa, cho nên cũng định ở lại bồi dưỡng tình cảm.

Chưa kịp bước vào phòng học, âm thanh nói chuyện rôm rả đã truyền ra.

“Cuối tuần set kèo đánh Tam Quốc Sát rủ cả Vân Ly đi nhé? Tiết thể dục giữa giờ hôm nay cậu ấy bảo cậu ấy cũng biết chơi.” Vân Ly nghe cô bạn đứng cạnh mình trong tiết thể dục hôm nay đề nghị.

(*) Tam Quốc Sát (三国杀 hay Legends of the Three Kingdoms) là một game chiến thuật. Có cả dạng chơi bằng bài.

Một giọng nữ khác chen vào: “Cậu ta cũng biết chơi á? Thấy cậu ta ngoan ngoãn, hiền hiền, còn tưởng không biết cơ.”

Khuất Minh Hân ngập ngừng nói: “Tớ không thích rủ thêm cậu ta đâu. Nói thật tớ không thích tính cậu ta lắm.”

Cô bạn vừa rồi thắc mắc: “Sao thế? Tớ thấy cậu ấy cũng dễ thương mà!”

Khuất Minh Hân: “Tớ cứ thấy thảo mai kiểu gì ấy. Bạn cùng kí túc xá với cậu ta trước kia kể với tớ là, cậu ta có quan hệ thân thiết với tất cả đám con trai trong lớp. Tớ không ưa dạng trà xanh.”

“Thế á…”

“Tớ ghét kiểu con gái thế lắm. Nếu các cậu rủ cậu ta thì tớ không đi nữa.”

Đột nhiên Vân Ly có cảm giác lòng dạ con người thật quá khó hiểu.

Cô biết trên đời có vô vàn kiểu người: chú bán thịt nướng cả người chi chít hình xăm nhưng luôn thân thiết, hào phóng với người khác, cũng có những con người nhìn thì đẹp đẽ, hoàn hảo nhưng trái tim lại lạnh lùng, nhỏ nhen.

Có điều Vân Ly luôn ngỡ rằng kiểu người này cô sẽ chẳng bao giờ gặp trong cuộc đời bình lặng của mình. Trong nhận thức của cô, kiểu người trong ngoài bất nhất cùng lắm chỉ giới hạn ở em trai cô - Vân Dã, mỗi lần giận dỗi bỏ nhà ra đi đều lén hỏi cô ba mẹ có lo lắng đi tìm nó không, hoặc mỗi lần Đặng Sơ Kỳ - chúa tể lười làm bài tập - mỗi sáng đều mượn cô sách bài tập chép bài, nhưng khi nghe tin thầy cô sắp đến lại tỏ vẻ nghiêm túc cầm sách nghiên cứu…

Chỉ mới mấy tiếng trước, lúc đi mua nước ngoài hàng tạp hoá ở cổng trường, Khuất Minh Hân mới thân thiết nói cô ta cũng mua chai nước cam ép giống cô.

Giờ phút này Vân Ly rất muốn xông thẳng vào lớp, nói cho tất cả bọn họ biết, cô không phải người trong miệng Khuất Minh Hân.

Vân Ly thích bầu không khí hoà hợp, thoải mái, thích sống vui vẻ, chan hòa với những người xung quanh.

Nhưng hai chân cô nặng như đeo chì, không tài nào nhúc nhích.

Dù cố gắng đến thế nào, cô cũng chẳng sải bước nổi.

Nếu cô có thể dũng cảm hơn một chút thì tốt rồi.

Cuối cùng Vân Ly vẫn chọn lặng lẽ quay lại kí túc xá.

Thật ra hiện tại Vân Ly cũng không rõ vì sao trước đây mình dễ dàng bị đả kích như thế. Cũng không phải cô chưa từng chứng kiến cảnh nói xấu sau lưng, bằng mặt nhưng không bằng lòng.

Cô đột nhiên hiểu ra, có lẽ bởi vì mình luôn rất thích Khuất Minh Hân. Bị đâm sau lưng bởi một người mà mình đặt nhiều tình cảm sẽ đau đớn, xót xa hơn nhiều so với một người mình chẳng quan tâm.

---

Đang thất thần nghĩ về chuyện hồi cấp Ba, Vân Ly không chú ý tới phía trước có hai con thú nhồi bông hình bí ngô đang tiếp cận mình, cho đến khi chiếc bụng bông mềm căng tròn của nó chạm đến người cô.

Chờ cô hồi thần, con thú nhồi bông to gấp đôi Vân Ly đã ôm trọn lấy cô.

???

Vân Ly sững người tại chỗ, không biết nên phản ứng thế nào.

Một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay cô, bất ngờ kéo cô về phía sau, thậm chí Vân Ly còn cảm giác rõ một cơn gió phất qua gò má, đến khi định thần lại cô đã đứng sau lưng Phó Thức Tắc rồi.

Cô thất thần một lúc, thuận theo độ ấm trên cổ tay nhìn xuống, bàn tay người kia vẫn đang đặt trên cổ tay cô.

Dường như Phó Thức Tắc vẫn chưa nhận ra, vừa rồi anh chỉ cảm thấy con thú nhồi bông lớn trước mắt sắp nuốt chửng Vân Ly nên hành động hoàn toàn theo bản năng, kéo cô lại, đứng chắn trước mặt cô.

Hình như người đang mặc bộ đồ thú nhồi bông cũng bị bất ngờ, ngơ ngác mất mấy giây, mới tiếp tục hoạt động ban nãy, thân thiết ôm lấy anh.

“...”

Sau đó tiện thể nhét một quả bóng bay hình con thỏ vào tay anh.

“...”

Thấy anh không nhận, người đóng giả thú nhồi bông vẫn kiên trì đưa cho anh bằng được.

Phó Thức Tắc chỉ đành nhận cho xong.

Bóng bay được bơm đầy hơi, hai chiếc tai hồng phồng lên, cầm thứ đồ trẻ con này khiến Phó Thức Tắc không được tự nhiên cho lắm.

Anh đột nhiên xoay người, nhét quả bóng bay vào tay Vân Ly.

“Cho cô.”