Hôn Trộm Ánh Trăng

Chương 6

Edit: YuanKit

Beta: Camellia

Sau trò bắn súng, Tống Dương dẫn Quý Dạng đi chơi chỗ khác.

Nhưng tiệc vui chóng tàn. Lúc ra khỏi khu trò chơi chuẩn bị về nhà, Bàng Thời Nhạc nói muốn cùng Quý Dạng chơi một trò.

Nó bày mấy vật cản nho nhỏ ở cửa, nói là có thể vừa cõng cô, vừa nhảy bằng một chân.

Hồi học tiểu học ở thành phố, Quý Dạng cũng từng chơi nhảy một chân, nhưng chưa nghe vụ cõng người nhảy một chân bao giờ.

Cô cảm thấy trò này hơi nguy hiểm, mà Bàng Thời Nhạc có vẻ cũng chẳng lớn hơn mình là mấy, khó mà cõng cô lên được, nguy hiểm quá đi chứ.

Quý Dạng từ chối ngay và luôn.

Nhưng Bàng Thời Nhạc vẫn luôn mồm bảo cậu có thể.

Cuối cùng, nó vừa dỗ vừa lừa được Quý Dạng lên lưng.

Không ngờ Bàng Thời Nhạc đánh giá sức lực và thể lực mình quá cao, vừa đứng lên đã không vững, xiêu vẹo, ngã nghiêng về phía trước khiến Quý Dạng cũng ngã theo.

Mũi và cằm bị đều bị đập xuống đất.

Đi đôi với cơn đau thì còn kèm theo cả máu.

Quý Dạng sờ chiếc mũi rướm máu của mình, đờ đẫn một lát liền khóc um lên. Cô sợ đến mức khóc như muốn chết, dọa Bàng Thời Nhạc đơ tại chỗ. Bàng Thời Gia và Tống Dương rất mau đã chạy tới.

Bàng Thời Gia lập tức vỗ vào ót Bàng Thời Nhạc một cái, gân xanh nổi rõ trên trán: “Mợ nó, mày làm gì lắm tật thế hả? Toàn gây phiền toái cho anh!”

Bàng Thời Nhạc không dám hé răng, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Tại em ý nặng quá.”

Quý Dạng nghe vậy càng khóc to hơn.

Trời nghe mà muốn sập đến nơi.

Bàng Thời Gia thấy máu chảy trên mặt cô, nói không hoảng loạn là nói dối, nhưng lại chẳng biết giải quyết thế nào. Cậu cáu kỉnh gãi gãi tóc, dỗ như không dỗ: “Ơ kìa, đừng khóc, tiểu……tiểu công chúa……”

Bàng Thời Gia định hỏi ý Tống Dương xem có nên đưa cô về nhà rồi tạ lỗi với ông bà cụ hay không.

Lời chưa kịp tuôn ra.

Một bóng hình tiến đến.

Quý Dạng đang khóc đến rung động trời đất thì chợt cảm giác mình bị ai đó bế lên.

Sức người bế cô rất khỏe, xương rắn chắc, vô cùng quen thuộc.

Quý Dạng mở to đôi mắt đẫm lệ, thấy mặt Tống Dương sáp gần trước mắt.

Cô bé thút thít nhưng ngừng hẳn tiếng khóc. Không biết vì sao tuy vẫn rất đau, vẫn rất sợ nhưng khi thấy Tống Dương, cô liền cảm thấy an tâm đến kỳ lạ.

Không còn sợ hãi như vậy nữa.

Y như ngày hôm đó, anh đã cứu cô khỏi nơi đáy giếng.

Tống Dương ôm Quý Dạng đi vào khu trò chơi.

Anh đặt cô ngồi trên ghế, nâng mặt cô lên nhìn. Nước mắt trộn lẫn với máu, không biết bị thương ở đâu, cũng không thể xem được vết thương có nặng hay không.

Tống Dương: “Đừng cựa quậy.”

Quăng lại lời đó xong, anh liền quay đầu đi ra ngoài.

Quý Dạng muốn sờ mũi của mình, nhưng vì Tống Dương đã nói phải ngồi im, cô lại không dám động vào, chỉ đành nén nước mặt ngồi im chờ.

Một lát sau, Tống Dương về, trên tay là chậu nước ấm không biết lấy từ đâu, còn có chiếc khăn lông vắt trên thành chậu.

Quý Dạng nhìn Tống Dương ngồi xổm, nhúng khăn lông vào nước ấm, vắt khô, rồi thấy anh cầm khăn lông đưa đến muốn lau mặt cho cô.

Cô nhắm chặt mắt lại, lông mi run rẩy, vẫn còn khụt khịt khóc.

Tay cầm khăn lông của Tống Dương chợt ngừng lại, cảm thấy buồn cười.

Thiếu niên cong môi, giọng vẫn hơi khàn như mọi khi, thản nhiên bảo: “Anh còn chưa chạm vào mà nhóc con đã mong manh như vậy rồi à.”

Quý Dạng không hiểu “mong manh” là cái gì. Nhưng theo trực giác của cô, từ này chắc không phải để khen ngợi mình.

Cô nói khẽ khàng còn kèm cả thứ giọng ngập vị sữa: “Em không có mong manh.”

Tống Dương nhướng mày, bảo: “Thế tại sao cứ thích khóc như vậy.”

Quý Dạng không lên tiếng.

Khăn lông ấm áp chạm vào mặt cô.

Từng chút một chùi hết vết máu.

Lát sau, Quý Dạng lén mở mắt liếc Tống Dương.

Có lẽ đôi khi Tống Dương rất lạnh lùng, đánh người không ghê tay, nhưng lúc lau mặt cho cô lại dịu dàng, lau vào không đau tí nào. Anh ngồi xổm xuống xem ra vẫn còn cao hơn cô khi ngồi trên ghế.

Thiếu niên hờ hững lau máu trên mặt cô, lại lấy nước ấm rửa khăn lông.

Lau xong, Tống Dương nhìn vào mặt cô: “Mũi nhóc chỉ chảy máu một xíu thôi, không phải sợ, mặt không bị sao.”

Thấy Quý Dạng im lặng, Tống Dương lại hỏi: “Nhóc muốn soi gương không?”

Quý Dạng gật đầu.

Tống Dương đứng dậy, tìm nửa ngày cũng không mò đâu ra chiếc gương nào trong khu trò chơi, cuối cùng đành bế Quý Dạng đến chỗ máy chơi game, khởi động nó lên, để cô tự ngắm mặt mình trên màn hình đen thui.

Quý Dạng nhìn khuôn mặt nhỏ trên màn hình. Hình như đúng là không có vấn đề gì, chỉ duy đôi mắt đỏ lên vì khóc, có hơi khó coi.

Cô xem qua, cũng yên tâm nên không lằng nhằng gì nữa.

Bởi vì máy chơi game rất cao, Quý Dạng với không tới nên Tống Dương phải bế cô soi. Ngắm vuốt xong, Quý Dạng quay người, vùi mình vào ngực Tống Dương, không sợ trời đất mà ôm cổ anh, khẽ nói:

“Anh ơi, em muốn về nhà.”

Tống Dương sững người.

Anh rũ mắt, liếc Quý Dạng một cái, định bảo là mặt nhóc bị thương chứ có phải chân đâu mà không đi lại được?

Chẳng qua, không hiểu sao, thấy cô bé mềm mại nhỏ nhắn nằm gọn trong lòng, ôm cổ anh, lời này đến miệng rồi lại thu về.

Được lắm, từ lúc nhóc con này đến thị trấn Cửu Long, anh chẳng có ngày bình yên.

Tống Dương bế Quý Dạng ra ngoài khu trò chơi.

Ở cửa, Bàng Thời Gia vẫn đang lên lớp thằng em: “Người ta là con gái con đứa lại bị mày làm cho ngã vỡ mặt. Tội mày đáng được lên bàn thờ lắm biết không?”

Bàng Thời Nhạc cúi đầu nghe dạy dỗ.

Thấy có người đi ra, Bàng Thời Nhạc ngẩng đầu liếc trộm. Nhìn thấy Quý Dạng, nó định gọi nhưng bị anh trai gào cho.

“Nhìn cái gì mà nhìn! Mày ngại chưa gặp đủ rắc rối à?”

Tống Dương người cao chân dài, đi đường rất nhanh, âm thanh inh ỏi dần biến mất ở phía sau.

Quý Dạng tựa vào vai Tống Dương. Vì trận khóc vừa rồi, người cô như cạn kiệt năng lượng, giờ đây có hơi mệt mỏi. Cô kê cằm trên vai anh, ngoái nhìn con hẻm nhỏ của thị trấn Cửu Long. Ánh mặt trời của mùa hè vào xế chiều rọi xuống, loạt tia vàng lóng lánh xuyên qua ngọn cây khá chói chang, chói đến hoa cả mắt.

Quý Dạng dời mắt.

Cô nghiêng đầu, ngắm gò má của Tống Dương.

Ở góc độ này có thể thấy dáng người rõ ràng của thiếu niên, đường cong dưới cằm rất đẹp mắt. Cô để ý thấy vết thương phía đuôi mắt của anh đã đỡ hơn, trên mũi cũng không dính băng keo cá nhân, nhưng vẫn còn hằn vết ở đó.

Quý Dạng thoáng chốc bị thu hút bởi khuyên tai đen của Tống Dương cứ đung đưa khi anh đi đường.

Nhìn chằm chằm một hồi, cô vươn tay, cẩn thận gảy hai ba chiếc khuyên đính trên lỗ tai anh.

Hình như Tống Dương không có phản ứng.

Quý Dạng lại giơ tay, lần này lớn mật hơn, sờ soạng rồi búng mấy cái khuyên tai.

Tống Dương liếc cô, lạnh nhạt hỏi: “Nhóc làm trò gì đấy?”

Cô sợ tới mức rụt tay về ngay.

Sau một lúc lâu, cô mới non nớt, ngây ngô nhỏ giọng xin lỗi: “Anh cho em xin lỗi.”

Tống Dương không nói gì.

Chỉ nghe thấy tiếng cười cách đó không xa vang đến: “Anh Dương đấy à, anh đưa đứa trẻ này đi đâu?”

Vài thiếu niên với mái tóc được nhuộm xanh nhuộm vàng đang ngồi xổm trong con hẻm hút thuốc thì vô tình nhìn thấy Tống Dương, trong lòng anh chính là Quý Dạng. Hình ảnh này nhất thời khiến mọi người đều cảm thấy sửng sốt, mới lạ: Đại Ma Vương ở thị trấn Cửu Long ai gặp cũng phải sợ hãi nay lại đang ôm một đứa trẻ trong lòng, cảnh tượng này thật sự rất buồn cười.

Một thiếu niên tóc vàng lên tiếng: “Bé gái đó là ai? Có thể cho em ôm cái được không?”

Quý Dạng nghe xong, vô thức nép sát vào cổ anh, siết chặt lấy Tống Dương.

Tống Dương: “Phắn.”

Thiếu niên tóc vàng cười hì hì: “Ôi anh Dương đã coi người ta là cô vợ nhỏ rồi hử, che chở gớm thế.”

Mấy thiếu niên bất lương phía sau nghe được lời này cũng cười ầm lên.

Sắc mặt Tống Dương trầm xuống, vừa định chửi tục nhưng nhớ tới trong ngực vẫn đang ôm một “bé công chúa”, anh liếc mắt nhìn xuống Quý Dạng, chỉ thấy khuôn mặt của cô gái nhỏ đang vùi vào đầu vai anh, chỉ để lộ ra đôi mắt to tròn tựa như quả nho đen.

Tống Dương liền đè những lời này xuống, cười lạnh: “Dạo này thiếu đòn đúng không?”

Thiếu niên tóc vàng nghe thế lập tức giật thót: “Đâu có, anh Dương.”

Mấy tên phía sau cũng lập tức phụ họa, vội vàng nói: “Tụi em chỉ nói đùa một chút, là…nói bừa…nói bừa thôi.”

Thiếu niên tóc vàng thấy tình thế có vẻ không ổn: “Tụi em không làm phiền anh nữa.”

Nói xong cũng cùng mấy huynh đệ co giò bỏ chạy.

Tống Dương ôm Quý Dạng, tiếp tục đi về hướng nhà cô.

Quý Dạng nằm trên vai Tống Dương một lúc, hơi nhúc nhích, quay mặt lại, nhìn qua một bên mặt của Tống Dương, khẽ gọi: “Anh ơi.”

Tống Dương nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Quý Dạng nghĩ ngợi: “Vợ bé có nghĩa là gì?”

Bước chân anh thoáng dừng lại, suýt nữa thì sặc nước miếng. Qua một hồi, anh nhắm mắt lại, tiếp tục đi về phía trước, mặt không đổi sắc nói dối:: “Ý là em gái nhỏ.”

Quý Dạng: “Ồ.”

Cô nắm lấy góc áo phông đen của anh nói: “Vậy em sẽ làm vợ bé của anh.”

Tống Dương: ” …”

Đây có lẽ là cảm giác tự đào hố chôn mình.

Quý Dạng ngược lại cảm thấy không có vấn đề gì.

Cô có thể làm em gái của Tống Dương.

Thật tốt khi được làm em gái của anh ấy.

Nếu về sau anh còn có thể ôm cô giống như vậy thì càng tốt.

Nhưng lại sợ Tống Dương không thích cô làm em gái của anh, nên cô nghĩ tốt hơn vẫn là nên hỏi ý kiến của anh trước.

Quý Dạng nhỏ giọng hỏi thêm một câu: “Em có thể không?”

Tống Dương không biết nên nói cái gì.

Thiếu niên trầm mặc, quai hàm căn chặt, gương mặt lạnh lùng, cứ thế ôm lấy Quý Dạng đi về phía nhà cô.

Khi bế cô gần đến cửa nhà, Tống Dương mới trả lời: “Không được.”

Quý Dạng hỏi: “Vì sao ạ?”

Đến cửa nhà.

Tống Dương thả Quý Dạng xuống.

Quý Dạng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn lên Tống Dương, vẫn đang chờ đợi anh trả lời.

Tống Dương không còn cách nào khác đành phải ngồi xổm xuống, đưa đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm vào cô: “Nhóc có thể là em gái anh, nhưng không thể làm vợ của anh, hiểu không? Nhóc còn quá nhỏ, có nói sao nhóc cũng không hiểu. Dù sao nhóc cứ nhớ kĩ cái từ “vợ bé” này không được nói với ai, cũng không phải từ tốt đẹp gì, hiểu chưa? “

Quý Dạng không hiểu.

Nhưng cô vẫn gật đầu, “Em hiểu rồi ạ.”

Thiếu niên thở dài, đưa tay lên, thản nhiên xoa xoa tóc cô, nhẹ nói: “Nhóc về đi.”

Quý Dạng xoay người chạy vài bước vào sân, lại thò đầu ra ngoài, vẫy tay: “Tạm biệt anh.”

Thấy cửa sân đóng lại, nghe tiếng bước chân của Quý Dạng đi vào trong nhà, Tống Dương mới quay người trở về.

Tống Dương lấy bao thuốc từ trong túi ra, ngậm một điếu thuốc vào miệng, dùng tay trái ném chiếc bật lửa bạc lên không trung rồi chụp vào trong tay, dùng ngón tay cái hất nhẹ nắp bật lửa ra, châm khói.

Thiếu niên cắn điếu thuốc, chậm rãi đi về, vừa đi vừa bẻ các khớp ngón tay, xương phát ra tiếng răng rắc.

Đã đến lúc phải đến xử lý những kẻ đó rồi.

HẾT CHƯƠNG 6