Bức Thư Tình Đêm Qua

Chương 23: Ăn em (hơi H)

Anh đã đi rất nhiều lần, nhưng cô không biết.

Hứa Từ vừa định mở miệng, Tống Lê đã nghe thấy tiếng chó sủa trong sân, nghiêng đầu nhìn mới phát hiện vừa rồi bọn họ hoảng không để ý đường đi mà đi vào trong một con ngõ nhỏ.

Mái hiên rất nhỏ, Hứa Từ che áo khoác lêи đỉиɦ đầu, vừa đủ che hai người, mưa gió đều bị ngăn ở bên ngoài. Nhưng Tống Lê vẫn sợ anh đứng bên ngoài bị mưa xối ướt nên duỗi tay ôm lấy eo anh kéo vào bên trong.

“Hình như chúng ta dọa đến chó của nhà người ra rồi.”

“Ừ.”

“Chờ một chút, nó sẽ không lao ra cắn người chứ.” Cô cau mày, “Em không muốn bị cắn.”

Anh cười, “Sẽ không bị cắn đâu.”

Lúc sau Hứa Từ lại nhìn vào mắt cô, “Tống Lê.”

“Dạ?”

Tống Lê hơi ngẩng đầu lên, sau khi tẩy trang làn da trắng nõn không tì vết, cánh môi phấn hồng như có ánh sáng, đôi mắt đó dường như biết nói.

Giống như trước kia quấn lấy anh vậy, nói, “Hứa Từ, anh có muốn hôn em không? Anh có thể hôn em mà.”

Tống Lê vẫn sững sờ đứng đó, mở to đôi mắt hồ ly sáng long lanh nhìn anh, Hứa Từ liền nhẹ nhàng cúi xuống.

Cánh môi dán sát, cảm xúc mềm mại nhuốm hơi thở của mưa ẩm, ướŧ áŧ mát lạnh.

Anh tăng thêm lực đạo, bóp cằm cô nhấc lên, Tống Lê ưm một tiếng, tay đi theo ôm cổ anh.

Hứa Từ cắn môi cô, “Giúp anh lấy kính xuống.”

Không có kính ngăn cản, cảm xúc trong mắt anh mãnh liệt như muốn tràn ra, khiến cô bị tình triều bọc kín không kẽ hở.

Ngay khi kính được gấp lại bỏ vào túi, Hứa Từ liền nắm cổ tay cô đè trên vách tường, cúi đầu cắn môi cô, đầu lưỡi liếʍ láp đường viền môi rồi luồn vào trong, ngậm lấy lưỡi thơm bên trong mυ'ŧ mát.

Vừa trơn vừa mềm, anh như được nhấm nháp miếng bánh pudding sữa ngon miệng, hút hết không khí bên trong, Tống Lê gần như chìm đắm trong nụ hôn sâu của anh.

“A... Hứa Từ...”

Chiếc áo khoác bị rơi trên mặt đất không ai để ý tới, thân hình cao lớn của Hứa Từ ép cô vào giữa anh và bức tường, giống như hình bóng chồng lên nhau, cô giãy giũa muốn vỗ vào vai anh, nhưng tay lại bị trói trên đỉnh đầu không thể nhúc nhích.

Anh hôn rất mãnh liệt, triền miên xâm nhập rồi liếʍ cắn, điên cuồng sắc tình như muốn nuốt lấy đối phương.

Đầu gối Tống Lê ở bên trong đùi anh giãy giụa, mỗi một cái cọ xát rất nhỏ cũng sẽ làm anh mất khống chế.

Mưa sau lưng vẫn chưa ngừng, thậm chí càng lúc càng lớn, hơi thở hừng hực bốc lên nồng nặc trong không không gian chật hẹp.

Cuối cùng anh cũng dừng lại, hôn gương mặt cô, sau đó đến cổ, cúi đầu dựa vào trên vai cô cắn từng chút một vào da thịt mềm mại sau tai.

Hơi thở ấm áp lập tức trở nên nóng bỏng, phóng đại vô số lần bên tai, gió thổi mưa bụi vào, Tống Lê bị lạnh đến phát run.

“Hứa Từ...”

Đầu gối bị anh cọ đến đỏ lên, cơ thể đã lạnh đi như bị ai đó ném cục sắt nóng đỏ vào vậy, khí nóng bốc ra xèo xèo, nước lạnh sôi trào.

“Đừng nhúc nhích.” Mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay dinh dính, “Hôn một chút nữa thôi.”

Nói xong, phiến mềm mại kia lại dán vào, làn da trắng nõn sau tai cô đã thảm đến không nỡ nhìn.

“Hôn thì hôn, nhưng anh... anh đừng....”

Đừng cắn.

Từ cổ đi xuống là từng mảng đỏ, cảm giác ngứa tê dại xen lẫn chút đau, anh không khống chế được lực đạo, chỉ muốn cô ngoan ngoãn một chút, để không dễ kích khởi thú tính đang ngo ngoe rục rịch trong cơ thể.

Mặt lưỡi thô ráp đảo qua da thịt trơn mềm, da đầu cô tê rần, áo khoác tây trang bị cô nắm chặt đến nhăn nhúm.

Khi Hứa Từ hôn lên cánh môi, Tống Lê muốn cắn ngược lại anh, Hứa Từ vừa nhấc đầu liền né tránh, trước khi cô tức giận lại nở nụ cười cúi xuống.

Phiến môi mềm mại dán sát, một chút lại một chút nghiêng đầu mυ'ŧ hôn, sống mũi cao thẳng cọ vào nhau, hơi thở nóng bỏng gắt gao dây dưa.

Tấm lưng Hứa Từ cong thành hình vòng cung đẹp đẽ, trong bóng tối có thể thấy rõ quai hàm anh căng chặt, cổ trắng ngần và vành tai đều nhiễm sắc đỏ, sắc dục thanh lãnh như dã thú bừng bừng phấn chấn, cố tình trêu đùa âu yếm con mồi của anh.

Tống Lê mỗi lần muốn mυ'ŧ môi anh đều bị anh đậu một chút lại lùi lại.

Tâm trí nhộn nhạo như ngọn nến đung đưa trước gió, có người thổi nhẹ một chút sẽ dập tắt, trái tim đều bị anh treo lơ lửng trên không trung.

Tống Lê yếu ớt rêи ɾỉ trong nụ hôn ướŧ áŧ kéo dài, tay Hứa Từ đã luồn vào trong áo khoác, xoa xoa da thịt mềm mại trên ngực cô qua lớp áo len.

“A... đừng...”

Ven đường có người cầm ô đi ngang qua, cô càng phản ứng dữ dội hơn, hai tay thò vào áo khoác tây trang ôm lấy lưng anh, hai đùi cọ vào trong đầu gối anh, Hứa Từ lập tức kẹp chặt chân cô lại.

Vật cứng nhô lên trong quần tây áp vào eo cô, Tống Lê lập tức thành thật hơn, hai má đỏ bừng như con tôm vừa bị hấp chín.

“Sợ hãi hay là thẹn thùng?” Anh dừng lại, thân hình chắn người cô.

Đôi mắt ẩn hiện trong bóng tối lại sáng như sao, dính thêm chút sắc dục càng rung động lòng người.

Tống Lê kiễng chân cắn cằm anh, “Anh là biếи ŧɦái sao?”

Hứa Từ không hôn lại cô, nhưng tay lại không an phận, lòng bàn tay không nhịn được cứ dán vào miêu tả vòng eo cô, đầu ngón tay sờ đến nội y cô mang lại dấu vết, nhẹ nhàng kéo nó ra, so với dùng một tay cởi bỏ còn muốn quyến rũ hơn.

“Không phải.” Nhưng nếu cô thích như thế, anh cũng có thể.

“Vậy anh muốn làm gì?” Tống Lê không cam lòng yếu thế mà móc lấy thắt lưng anh, “Muốn ngày mai cùng em lên hot search à? Em hiện tại rất nổi tiếng, muốn ké fame phải trả tiền đấy.”

Hứa Từ không nhịn được bật cười, “Anh đang nghĩ xem trước đây em lớn mật như thế nào, hiện tại chó sủa một tiếng, người đi qua một tí cũng khiến em khẩn trương.”

Anh cúi đầu, xoa nhẹ vành tai cô, “Tống Lê, em có được không đấy.”

Khi trợ lý lái xe đến đây, trời vẫn mưa rất to. Sau khi cô ấy xuống xe thì bắt taxi trở về, xe đậu trong ngõ nhỏ, màn mưa ngoài cửa kính chắn hết tầm nhìn.

Câu nói vừa rối giống như một lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Sau khi lên xe Tống Lê ngồi trên đùi anh, áo khoác bị ném lên ghế trước, Hứa Từ đỡ eo cô, kiên nhẫn lột áo len ra, cách lớp vải mềm mại của nội y xoa hai khối thịt mềm trước ngực.

Lần này người chủ đạo là cô, nhưng anh mới là người muốn bỏ hết màn dạo đầu mà hung hăng thao lộng.

Tống Lê bắt gặp ánh mắt rực lửa khó nhịn của anh, đầu ngón tay miêu tả hình dáng cơ bụng mà đốt lửa, “Hứa Từ, rốt cuộc là ai không được?”

Phía dưới lều trại đã dựng cao, cứng ngắc như muốn đỉnh phá đường chỉ quần tây. Cách lớp vải sẫm màu không nhìn thấy vết ướt, cô cúi đầu liếʍ hai cái, cổ họng Hứa Từ tràn ra tiếng thở dốc khàn khàn gợi cảm.

“Hừ...”

Trong giây phút khóa quần bị người kéo ra, tay anh cũng kéo mảnh vải cuối cùng trên người cô.

Chiếc nội y màu đen mềm mại, vải dệt rất mỏng, anh móc trên đầu ngón tay, nhưng trước khi ngón tay anh kịp chạm vào đầṳ ѵú cô thì căn côn ŧᏂịŧ cứng đến đỏ lên đã chạm vào trước.

“Em không ngậm vào được, cho nó ăn thứ khác vậy.” Tống Lê nâng lên hai bên vυ' mềm kẹp lấy côn ŧᏂịŧ thô dài loát động.

Bên trong xe không bật đèn, anh không nhìn thấy, chỉ cảm thấy côn ŧᏂịŧ kia bị hai luồng thịt mềm như đậu hũ kẹp lấy.

“Tống Lê...”

Hứa Từ đưa tay vuốt ve má cô, ngón tay mảnh khảnh cuốn lấy sợi tóc, ngón tay cái đè lên khóe môi, Tống Lê vươn đầu lưỡi ra liếʍ, ngậm lấy.

Chiếc lưỡi hồng hào sắc tình liếʍ láp đầu ngón tay anh, lại giống như trẻ con mυ'ŧ vào, cự vật giữa háng căng phồng, hưng phấn mà phun ra chất nhầy.

Hứa Từ bế bổng cô lên hôn, trước ngực dính rất nhiều dịch tiết ra, anh liếʍ sạch sẽ một chút rồi cuốn hai đầṳ ѵú đã đứng thẳng vào khoang miệng.

Anh ăn rất dùng sức, Tống Lê bị anh mυ'ŧ có hơi đau, ôm đầu anh muốn đẩy ra, nhưng rồi lại ưỡn ngực đưa đến nhiều hơn, Hứa Từ ngậm lấy mảng lớn thịt vυ' như muốn nuốt toàn bộ vào trong bụng.

Khi Hứa Từ nhả đầṳ ѵú ra, viên thịt run rẩy so với anh đào còn đỏ hơn, dính nước đặc biệt hấp dẫn.

Cô khẽ ậm ừ, tiếng nức nở nhỏ bé yếu ớt, như cầu xin lại như dụ dỗ, “Ưʍ... Hứa Từ...”

Anh liếʍ dọc chiếc cổ mảnh mai của cô, tìm được cánh môi cô sau đó liếʍ láp bốn phía.

“Ăn cái gì khác?”

Một tay Hứa Từ đỡ lấy gáy cô, một tay khác thò vào qυầи ɭóŧ, tìm được viên thịt châu sung huyết kia kɧıêυ ҡɧí©ɧ nó, giọng khàn khàn, “Anh chỉ muốn ăn em thôi.”

Giờ phút này du͙© vọиɠ của anh so với tiếng mưa rơi càng nôn nóng hơn.