Du͙© vọиɠ chiếm hữu của Tống Lê rất mạnh, từ trước đến nay đều như thế.
“Tống Lê.” Con ngươi đen nhánh của Hứa Từ nhìn cô, “Anh và em còn chưa chia tay.”
Giọng điệu bình thản của anh như một nhát dao sắc nhọn đâm vào tim cô.
14 tuổi năm ấy, Tống Lê đã sớm biết Hứa Từ, nhưng biết tên của anh lại bởi vì Minh Dư.
Minh Dư là bạn từ nhỏ của cô, cả hai quen nhau từ hồi mẫu giáo. Lên sơ trung lại không học cùng ban, sau khi khai giảng thì có bạn cùng bàn mới, vô cùng thông minh, học cái gì cũng nhanh, thành tích vô cùng giỏi nhưng lại quá lạnh nhạt.
Minh Dư không thích kết bạn với những người quá nhàm chán, nói với cậu ta mười câu thì một câu cậu ta cũng không thèm trả lời. Tống Lê hỏi người đó là ai?
Đúng lúc Hứa Từ vừa từ văn phòng giáo viên đi ra, Minh Dư liền chỉ vào, “Kia kìa, cái người mặc áo sơ mi trắng đó, nhìn thấy không? Tên là Hứa Từ, đứng đầu khối đó.”
Minh Dư nói cậu ta đối với ai cũng hờ hững, hỏi mượn cục tẩy cũng không cho mượn. Nói là có bệnh sạch sẽ nên không bao giờ đưa đồ của mình cho người khác dùng.
Nhưng khi anh cùng Tống Lê ở bên nhau lại khác hoàn toàn.
Cục tẩy của anh là của cô, vở của anh là của cô, áo khoác của anh cũng là của cô.
Tống Lê thậm chí còn viết hai chữ “Tống Lê” lên mặt anh bằng bút dạ đen khi anh đang nằm ngủ trên bàn.
Bởi vì anh cũng là của cô.
Trước khi không nhìn ra Hứa Từ khi yêu đương sẽ trở thành như vậy.
Anh là người duy nhất không có khả năng yêu sớm, lại cam tâm tình nguyện trở thành tù binh của cô.
Lời này nói ra như vậy cũng không đúng, chỉ là khó có thể tưởng tượng được một người lạnh lùng như anh khi yêu đương lại cuồng nhiệt như vậy, mà Tống Lê thì lại hoàn toàn ngược lại với anh.
Cô có ngoại hình xinh đẹp, tính cách cũng tốt, rất nhiều nam sinh thích cô, mà nữ sinh ghét cô cũng nhiều.
Cô thường nói rằng không kết hôn, muốn yêu đương thì phải oanh oanh liệt liệt, cũng không cho rằng cả đời chỉ yêu một người mới là tốt.
Anh hắn là không thích một nữ sinh như vậy, nhưng lại không khống chế được.
Hứa Từ nhìn giống như người không dễ rung động, nếu rung động thì sẽ liều mạng cả đời.
Tống Lê không nên trêu chọc người như vậy.
Cho nên lúc ấy Minh Dư không dám tưởng tượng, nếu cô đi rồi thì anh sẽ khổ sở đến như nào.
Tống Lê nhớ rõ năm đó khi cô rời đi cũng là vào tháng mười, tháng mười năm đó mưa đặc biệt nhiều.
Vừa qua lễ Quốc Khánh, phố phường vẫn rợp bóng cờ đỏ, không khí lễ hội vui mừng vẫn còn, cô lại thấy bóng lưng cô đơn của anh bị mưa bao phủ.
Minh Dư đã hỏi cô một câu, “Lê Lê, nếu cậu đi rồi, Hứa Từ phải làm sao bây giờ?”
Đúng vậy, một mình anh phải làm sao bây giờ?
Tống Lê ghét những ngày mưa, Hứa Từ biết rõ cô sẽ không ra ngoài nhưng vẫn đợi cô dưới lầu.
Anh không chờ đến khi mưa tạnh, nên đã gọi điện thoại cho cô.
“Là vấn đề ở anh sao?” Anh cố hết sức khống chế giọng nói của mình để cho cô không cảm thấy anh đang quá để ý, “Lê Lê, anh không có thích ai khác.”
Tống Lê không thích cô em họ của anh, anh vẫn luôn biết.
Vốn dĩ là quan hệ không thân thiết không gần gũi, vốn dĩ là tính cách lãnh đạm ít giao tiếp cho nên anh từ trước đến nay đều không quá để ý đến con bé.
Trong điện thoại chỉ có tiếng thở nhẹ của cô.
Trước kia ở trước mặt anh cô luôn nói rất nhiều, không vui cũng muốn kêu anh, vui cũng muốn kêu anh.
“Hứa Từ, giúp em lấy cặp sách.”
“Hứa Từ, em muốn uống trà sữa.”
“Hứa Từ, sau khi tan học em về nhà cùng anh được không? Chỉ có hai chúng ta thôi.”
“Hứa Từ, anh có yêu em không?”
Nói không bao lâu liền có chút lãnh diễm, lại còn duỗi tay túm lấy cà vạt trên đồng phục anh kéo xuống.
Sức lực không lớn, nhưng anh cũng phối hợp mà cúi xuống, nghe được tiếng cô cắn vành tai anh nhẹ giọng nói, “Hứa Từ, anh có muốn hôn em không?”
Cô cười đến vô cùng xinh đẹp khiến anh không thể kiểm soát được nhịp tim của mình.
Cũng chính là tháng mười năm đó, cô bỏ mặc anh trong cơn mưa mà cô ghét nhất, thậm chí ngay cả một câu chia tay cũng không nói.
...
“Cho nên em cảm thấy, rời đi chín năm thì anh có thể cam chịu em không còn là bạn gái của anh nữa sao?”
Đôi mắt Hứa Từ tràn ngập sự đau đớn, nhìn cô.
Sau đó, anh vào phòng lấy áo khoác cô bỏ lại mặc cho cô, bên ngoài gió lớn lại lạnh, không biết khi nào trời lại mưa.
Đã mười giờ tối, anh phải đưa cô về nhà.
Tống Lê nằm lấy quần áo của cô không nhúc nhích, Hứa Từ đóng cửa lại không nhìn cô thay quần áo.
Tuy rằng đã qua nhiều năm, quần áo không còn vừa nữa nhưng được bảo quản rất tốt, trông vẫn như mới.
Tống Lê không thiếu tiền, mua quần áo đều là loại tốt nhất, rất nhiều bộ quần áo mặc vài lần liền ném ở một bên.
Cô thậm chí còn không nhớ rõ mình đã để bao nhiêu bộ quần áo ở chỗ Hứa Từ.
Chưa đến mười phút, cửa phòng lại bị người mở ra.
Hứa Từ đứng ở cửa, cô ở bên trong, hai chân như không nhúc nhích.
Đôi mắt sâu thẳm của anh gần như hút chặt lấy cô, “Tống Lê, anh cho em mười giây chuẩn bị, nếu em không thay quần áo và rời đi bây giờ, mười giây sau anh sẽ hôn em, nếu em không trốn, anh sẽ cho rằng em vẫn còn thích anh.”
“Mười, chín, tám...”
Anh chưa kịp đếm xong, Tống Lê đã ném quần áo trong tay xuống, chạy tới hôn lên môi anh.
Hứa Từ ôm lấy gáy cô, răng môi dây dưa, động tác cũng không nhẹ nhàng.
Môi cô căng mọng hồng hào, khi ra ngoài không trang điểm, khuôn mặc sạch sẽ xinh đẹp. Đôi môi đỏ tô điểm cho khuôn mặt thanh thoát, quyến rũ như những trái anh đào đỏ mọng.
Hơi thở lạnh lẽo của người đàn ông tàn sát bừa bãi trong miệng cô, đầu lưỡi Tống Lê bị anh câu lấy, gắt gao dây dưa ở bên nhau. Anh dùng sức mà mυ'ŧ vào, liếʍ cắn, lưỡi cô bị quấn đến tê dại, hàm răng ở mặt trên lưu lại những dấu vết đau đớn.
Hơi thở người đàn ông dần dần nóng bỏng dồn dập, anh há mồm, môi lưỡi cạy hàm răng cô ra, cướp lấy không khí trong miệng cô.
Hứa Từ ôm cô đến trên bàn, hai chân cô vòng qua eo anh, làn váy thuận thế bị anh vén lên.
Tống Lê vừa há miệng thở dốc đã bị anh một lần nữa ngậm lấy, nuốt trở lại cổ họng những tiếng nức nở nhỏ bé yếu ớt. Cánh môi bị anh dùng sức liếʍ cắn, trong dồn dập có thể cảm nhận một tia dịu dàng, nhưng lại bị bao trùm bởi cảm giác đau đớn tê dại.
Tay anh di chuyển trên đùi cô, dần dần hướng lên trên, bao trùm da thịt mềm mại trước ngực cô khi khóe mắt cô trào ra vết ẩm ướt.
“Hứa Từ...” Cô đã gọi cái tên này rất nhiều lần, nhưng những lúc như thế này lại hấp dẫn nhất.
Hơi nóng trong phòng tăng vọt, giống như có thứ gì đó ẩm ướt đang lên men, nở ra tràn ngập không khí, trong hơi thở đều là mùi ẩm ướt nóng bỏng.
Anh như dã thú săn đêm, cuối cùng cũng lộ ra móng vuốt xé xác cô, gặm nhấm cô rồi cho cô vào trong bụng.
Hứa Từ để lại trên người cô một chuối dấu vết ướŧ áŧ, Tống Lê mặt đỏ bừng, tim đập loạn xạ, đôi mắt ướt dầm dề chăm chú nhìn anh.
Tóc ngắn màu đen, làn da trắng, sống mũi cao, đôi mắt một mí dài và hẹp, anh không khác nhiều so với nhiều năm trước, chỉ là ngũ quan càng thêm lập thể và sâu hơn.
Hứa Từ cắn cổ cô từng li từng tí, giọng nói khàn khàn, “Làm không?”
Lực đạo không nặng, nhưng ngứa ngáy, cô đưa tay ôm cổ anh, “Làm.”
“Tống Lê,” anh hôn lên môi cô, hơi thở nóng rực, “Chín năm rồi anh không làm.”
“Cho nên, em có khóc anh cũng sẽ không dừng lại.”
“Anh sẽ muốn rất nhiều.”
“Thẳng đến khi đền bủ đủ chín năm phải làm trong mơ của anh.”
Hứa Từ che lại hai mắt cô, cúi đầu ấn xuống một nụ hôn sâu. Trước khi cô kịp nhận ra, cô đã bay lên không trung rồi được ôm tới trên giường, quần áo xộc xệch nằm dưới thân anh.
Nệm rất mềm, cơ thể nóng bỏng của Hứa Từ đè trên người cô không một kẽ hở, còn có một cây gậy cứng rắn đè trên bụng cô, cách một tầng vải mà cọ xát làm cả người cô mềm như nước.
Tống Lê luôn nghĩ rằng anh không thể nhận ra cô trong bóng tối, nhưng cô lại không biết Hứa Từ còn hiểu rõ thân thể cô hơn chính bản thân cô.
Chiếc váy ngủ trên người nhăn dúm dó bị đẩy đến ngực, cô không mặc nội y, qυầи ɭóŧ cũng là màu đen, vải thiếu đến đáng thương.
Cảnh xuân phía dưới bị nhìn không sót tí gì, Hứa Từ vùi đầu hôn lên bụng dưới của cô, dùng lưỡi liếʍ mυ'ŧ, hút ra dấu vết đỏ thắm.
Một đường hướng lên trên, sau đó cắn vào núʍ ѵú mềm.
Tống Lê rướn cổ mảnh khảnh kêu ra tiếng, cảm giác vừa khuất nhục vừa hưởng thụ vô cùng, mười ngón tay luồn vào mái tóc ngắn của anh, bên tai vang lên tiếng chép chép anh liếʍ láp.
Cảm giác tê dại chạy đến tứ chi và xương cốt, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt làm cô cảm thấy thẹn sinh ra phản ứng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không ngừng dựng thẳng eo lên rồi ngã xuống.
Đυ.ng một chút vào núʍ ѵú cô liền khóc, dùng sức mυ'ŧ vào liếʍ cắn như muốn mệnh.
“Hứa Từ... Hứa Từ...”
Anh ngay cả cà vạt còn chưa rối loạn, cô lại ở dưới thân anh khóc đến mắt đỏ hoe, dây vai mỏng manh tuột xuống, chiếc váy ngủ như cánh ve được anh vén lên đến ngực, nhăn thành một nhúm.
Hứa Từ rút thắt lưng ra, kéo khóa quần xuống, giải phóng bộ phận cứng đến phát đau.
Côn ŧᏂịŧ thô dài, gân guốc sung huyết trông dữ tợn đáng sợ. Qυყ đầυ đẩy âʍ ɦộ bên ngoài sang một bên, hùng hổ mà trườn mạnh vào âʍ ɦộ mềm mại của cô.
Môi âʍ ɦộ cô phấn nộn, hai mảnh hơi mỏng tạo thành một đường nối, anh cẩn thận mà đem phần đầu chen vào nhưng bị nó kẹp chặt.
Tiểu huyệt cố sức mà muốn nuốt vào cự vật của anh, “Đau...”
Lâu rồi không làm, nơi đó của cô chặt như lần đầu tiên vậy.
Nước mắt Tống Lê trào ra, nắm lấy cánh tay anh không cho anh đi vào thêm nữa. Qυყ đầυ kẹt cứng ở miệng huyệt không ra vào được, cô không thoải mái, anh lại càng không dễ chịu.
“Đi vào sẽ không đau nữa.” Anh nhẫn đến ra một thân mồ hôi, ánh mắt ẩn nhẫn trầm mặc, nhưng vật phía dưới lại phi thường hung tợn.
Hứa Từ mở hai đùi cô ra, nâng cao mông cô đè xuống, “Lê Lê ngoan, nuốt vào đi.”
Anh thẳng lưng đi vào hoàn toàn.