Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 34: Trai đẹp siêu cấp

Quản Thiên Dật giơ điện thoại, một thân một mình tiến vào căn biệt thự tối mịt.

Bên ngoài, bầu trời màu xanh sẫm tràn ngập tử khí đè xuống, nơi chân trời vẫn còn sót lại tia nắng cuối cùng của hoàng hôn.

Nương theo ánh sáng từ điện thoại, Quản Thiên Dật cẩn thận tiến lên từng bước.

Dưới sự bao trùm của bóng tối, khung cảnh bên trong biệt thự như có chút khác biệt rất nhỏ nào đó, khoảnh khắc ánh đèn quét qua luôn khiến tim Quản Thiên Dật thoáng chệch nhịp.

Không biết vì sao, tim cậu ta đập rất nhanh.

Trái tim đập dồn dập trong l*иg ngực khiến cậu ta cảm thấy xương sườn cũng nhức nhối, từng tiếng “thình thịch thình thịch” va thẳng vào màng tai khiến cậu ta không thể nghĩ ngợi gì khác.

Tấm thảm cũ kĩ “nuốt chửng” hết thảy tiếng bước chân, ngoài tiếng tim đập của mình, Quản Thiên Dật không hề nghe thấy bất kì một âm thanh nào khác, yên tĩnh như bị cô lập trong một không gian tách biệt.

Tim đập thình thịch.

Quản Thiên Dật chậm rãi hít sâu, mãi lâu sau mới nhận ra hơi thở của mình hơi hơi run rẩy.

Cậu ta ép mình phải bình tĩnh lại.

Nhất định là do chuyện xảy ra ở đây hồi chiều làm cậu ta hoảng sợ quá mức nên mới đâm ra ám ảnh như vậy…

Chẳng phải chỉ là một căn nhà ma còn chưa khai trương thôi sao?

Có…có gì đáng sợ đâu?

Nói cho cùng cũng chỉ là vài món đạo cụ và cơ quan thôi, cậu ta là một blogger sự kiện siêu nhiên, cũng xem như dày dặn kinh nghiệm, đã đến không ít những nơi như bệnh viện bỏ hoang hay ngôi làng ma ám, mấy thứ này làm sao có thể hù dọa cậu ta được chứ?

Quản Thiên Dật bình tĩnh lại, giơ điện thoại cao hơn một chút.

Ánh đèn le lói quét qua sàn nhà.

Quản Thiên Dật cau mày, chậm rãi tìm kiếm một thứ gì đó giữa khung cảnh xa lạ.

Chiếc máy mà đồn rằng có thể dò được sự tồn tại của ma quỷ cậu ta mua được qua một người bạn thân thiết.

Người bạn kia của cậu ta có quen biết với mấy người ở chợ đen. Bỗng một ngày nọ, người kia ra vẻ thần bí đề cử cái máy này cho cậu ta, nói chiếc máy này cực kì nhạy bén, độ chính xác cao đến phát sợ, còn kể cho cậu ta một loạt những ví dụ vô cùng thần kỳ.

Quản Thiên Dật cũng không biết có phải lúc đó mình không được tỉnh táo không, hay là bị mấy câu ba hoa chích chòe của người kia mê hoặc mà đến khi nhận ra, cậu ta đã bỏ ra 24 nghìn tệ mua chiếc máy về.

Bây giờ nghĩ lại…trăm phần trăm là cậu ta bị lừa.

Tự dưng báo động trong căn nhà ma không thể khai trương do đứt vốn dọa cả đám giật nảy mình, nếu không phải tại cái máy ghẻ này hẳn là họ đã không sợ hãi đến vậy.

Lại còn không tắt được nữa chứ… Chẳng biết do hãng nào sản xuất, không thân thiện với người dùng chút nào.

Nhưng bất kể là thế nào, Quản Thiên Dật cũng dám chắc rằng mình đã bị lừa.

Ánh sáng từ đèn pin tản xa khiến ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối trở nên mờ nhạt và u ám, như thể có thứ gì đó khó nói thành lời đang cuộn trào ngay ngoài tầm mắt.

Ngay khi cậu ta đang nghĩ xem sau khi quay về phải tính sổ với người bạn kia của mình thế nào…

Bên ngoài trời sụp tối, tia nắng cuối cùng tắt hẳn phía chân trời đằng xa, bóng đêm lặng lẽ trùm xuống.

“Tít tít tít tít tít…!!!” Tiếng máy móc ồn ào đột ngột vang vọng khiến Quản Thiên Dật giật mình.

Cậu ta hoảng hồn giơ cao điện thoại, trông thấy một chiếc máy vuông vắn màu đen nằm dưới ánh đèn trên sàn nhà cách đó không xa. Tiếng kêu đơn điệu, chói tai vang vọng trong phòng khách trống trải, nghe mà rợn người.

Thì ra là ở đây.

Khi nhìn thấy chiếc máy, Quản Thiên Dật thở phào, vội vàng bước đến nhặt.

Nhưng lạ thay, cậu ta vừa mới cầm máy lên thì nó lập tức ngưng bặt.

Sự tĩnh lặng chết chóc đột ngột bao trùm.

Cảm giác rùng rợn chạy dọc sống lưng Quản Thiên Dật, bầu không khí xung quanh đã trở nên rét buốt từ lúc nào, hệt như những chiếc kim sắt đâm vào làn da khiến cậu ta không khỏi rùng mình, sởn da gà da vịt.

Cảm giác này vô cùng quái lạ.

Mọi thứ trước mắt bị bao phủ trong bóng tối dày đặc không thể nhìn thấu, chỉ còn ánh sáng nhờ nhờ hắt ra từ chiếc điện thoại trên tay.

Tuy không nhìn thấy gì song cậu ta lại cảm nhận được rõ ràng… sự tồn tại của một thứ kì quái nào đó trong bóng tối phía trước, và thứ đó đang từ từ lại gần cậu ta.

Mặt Quản Thiên Dật trắng bệch, cậu ta vô thức nuốt nước bọt, nỗi sợ đột ngột ập đến khiến cậu ta không thể di chuyển dù chỉ nửa bước.

Con ngươi cậu ta co lại, gần như không dám chớp mắt.

Điện thoại giơ lên cao dần.

Ánh đèn cũng hắt lên cao hơn, soi sáng bóng tối trước mặt.



“Aaaaaaaaaa!!!!!”

Diệp Ca khựng lại.

Anh nghe thấy tiếng hét chói tai loáng thoáng vọng lại từ bên kia cánh cửa biệt thự. Rõ ràng người nọ chỉ cách anh nhiều nhất mười mấy mét, thế nhưng tiếng hét thảm thiết kia lại như vọng tới từ nơi cách xa vài ngàn mét.

Cánh cổng biệt thự đen kịt trước mắt anh lúc này trông như một con quái thú đang há to miệng, chờ đợi con mồi mới bước vào.

Diệp Ca không do dự nữa, quyết đoán bước lên.

Hơi thở trên người anh dần thay đổi theo mỗi bước chân.

Quỷ khí dày đặc và lạnh lẽo bao quanh cơ thể Diệp Ca. Khi đến gần cửa, trên người anh đã không còn chút mùi vị con người nào.

Ngay khi anh bước vào bên trong, bầu không khí xung quanh lập tức thay đổi hoàn toàn. Sự ấm áp và ẩm ướt của đêm hè bị âm khí u ám và rét lạnh thay thế, bóng tối xung quanh trở nên sền sệt như keo, chúng như có ý thức, tranh nhau kéo đến.

Diệp Ca nghe thấy… một giọng nói kì lạ vang lên phía sâu trong căn phòng không chút ánh sáng.

Đó không phải là tiếng nói của bất cứ loài sinh vật nào, cũng không thể nghe được nó đang nói gì, chỉ có thể cảm nhận được sự tham lam và ác ý trong giọng nói đó.

Diệp Ca dừng lại.

Anh nhắm mắt, chậm rãi hít một hơi thật sâu…

Cảm giác này…

Hệt như một người đã đói ba ngày ba đêm được ném vào một hang động với đủ loại sơn hào hải vị.

Cảm giác đó bất ngờ ập đến khiến ngay cả Diệp Ca cũng phải phân tâm.

Từng lỗ chân lông trên cơ thể anh đều đang kêu gào…đói quá, đói quá, thèm quá, thèm quá!

Chúng tham lam cắn nuốt âm khí xung quanh, sau khi được giếng âm bồi bổ lại càng thêm đói khát, điên cuồng hấp thu toàn bộ âm khí quanh mình, như cỏ cây hút nước sau nhiều ngày phơi mình dưới nắng gắt.

Diệp Ca cảm nhận được quỷ khí trong cơ thể mình đang phát ra những tiếng thở dài thỏa mãn, liên tục thúc giục anh ăn tiếp.

Nhưng giờ vẫn chưa phải lúc.

Anh gắng gượng đè nén cảm giác thèm ăn, chậm rãi tiến từng bước về phía trước.

Âm khí sau lưng Diệp Ca khép lại, hoàn toàn nuốt chửng bóng dáng anh.

Thế nhưng, có lẽ vì âm khí dày đặc trên người anh không khác gì đồng loại nên ngôi nhà không lập tức bài trừ anh, nó vẫn đang tự động cắn nuốt bất kì con mồi nào lạc vào lãnh thổ của nó, song lại không đặc biệt tấn công kẻ xâm nhập này.

Diệp Ca bình tĩnh đi trong căn nhà.

Lúc này anh đã hiểu câu nói “căn nhà sẽ sống lại vào ban đêm” của con ma hù dọa kia có nghĩa gì.

Và nó khác hẳn với chuyện ‘một căn nhà bị ma ám’.

Cả tòa nhà biến thành một sinh vật sống, mỗi một viên gạch, miếng ngói, vách tường, sàn nhà, những món đồ gia dụng bên trong, thậm chí ngay cả bụi bẩn bám bên trên chúng đều nảy sinh ý thức. Âm khí ảnh hưởng, thôi thúc chúng biến thành những loài sinh vật đáng sợ, tàn nhẫn cắn nuốt và ăn thịt bất cứ kẻ nào dám xâm nhập vào địa bàn của chúng.

Chúng kết hợp với nhau tạo nên một hệ sinh thái hoàn mỹ, như đàn vi khuẩn trong bụng quái vật, chung sống với nhau trong một trạng thái quái dị nhưng hòa hợp.

Diệp Ca lơ đãng bước đi.

Thật ra…nơi này mang lại cho anh cảm giác như đã trở lại trò chơi vậy.

Chúng đều là những sự tồn tại to lớn và đáng sợ, lợi dụng âm khí nuôi dưỡng vô số quái vật bên trong, để chúng tàn sát lẫn nhau, hoặc tồn tại cùng nhau, sau đó ném loài người vô tội vào bên trong để chúng săn gϊếŧ giải trí.

Điểm khác biệt có lẽ là đám quái vật trong trò chơi đáng sợ hơn nhiều, hoàn cảnh trong đó cũng kinh khủng và tàn khốc hơn.

Diệp Ca lôi suy nghĩ đang lang thang trong đầu trở về.

Không xa phía trước, một bóng người đen sì ngã sấp dưới đất, cơ thể Quản Thiên Dật như bị rút xương, tay chân mềm oặt dán chặt trên mặt sàn, chiếc điện thoại vẫn chiếu sáng lờ mờ cùng thiết bị thăm dò vuông vắn nằm chỏng chơ gần đấy. Dưới ánh sáng u tối, sắc mặt cậu ta xanh xao lạ thường, khuôn mặt méo mó vì hoảng sợ, đôi mắt lồi hẳn ra vằn kín tia máu, trợn trừng nhìn chằm chằm ra xa, dường như cậu ta đã mất đi sự tỉnh táo, bị nỗi sợ xâm chiếm toàn bộ đầu óc.

Cậu ta đờ đẫn há hốc miệng, nước bọt chảy dọc xuống theo khóe môi, thân thể không ngừng run rẩy.

Khi người bình thường lạc vào giếng âm, dù người đó có may mắn không bị âm khí nuốt chửng thì cũng sẽ phát điên trước nỗi sợ vượt khỏi lẽ thường không thể tả thành lời, gây ra những tổn thương không thể cứu chữa.

…May mà chỉ mới qua năm phút.

Vẫn còn có cơ hội cứu được.

Diệp Ca cúi người, ngón tay lạnh băng nhẹ nhàng quẹt qua trán đối phương.

Một luồng khí đen bị kéo ra, sau đó nhanh chóng biến mất trên đầu ngón tay anh.

Ngay sau đó, gương mặt vặn vẹo dữ tợn của Quản Thiên Dật lập tức bình tĩnh trở lại, tùy đôi mắt vẫn còn đờ đẫn nhưng mí mắt đã dần dần khép lại, thỉnh thoảng thân thể cậu ta vẫn còn run rẩy song nhịp thở đã dần đều đặn hơn.

Lúc này, căn nhà bắt đầu rung chuyển.

Dường như nó đã nhận ra kẻ xâm nhập này muốn cướp con mồi đã nằm ngay bên miệng nó.

Không thể chấp nhận được!

Bóng tối xung quanh như nước nóng sôi sục, cuộn trào lao về phía chàng thanh niên đứng giữa phòng khách, hệt như một bầy sâu lúc nhúc đang phát ra những tiếng kêu bén nhọn, điên cuồng lao đến như thủy triều đen kịt.

Trên mặt đất, ánh đèn yếu ớt từ điện thoại lập tức bị nhấn chìm, nguồn sáng nhỏ bé duy nhất cũng biến mất.

Bóng tối bao trùm gương mặt tái nhợt của chàng thanh niên.

Cả căn phòng rộng lớn chỉ còn tiếng lại tiếng gầm âm u của căn nhà…sàn nhà rung chuyển, cầu thang gào thét, bụi bặm và đồ đạc trong nhà phát ra những tiếng cót két vang dội.

Đột nhiên, một tia sáng lặng lẽ xé toạc bóng tối trước mắt.

Lưỡi dao sắc bén phản chiếu lại ánh sáng chói lòa.

Âm khí dày đặc trong không khí bị cắt mở, ánh đèn từ camera điện thoại lại lóe lên, chiếu sáng một khoảng không nhỏ hẹp.

Rốt cuộc anh đã có thể gắng gượng trông thấy cảnh tượng xung quanh.

Bóng tối đặc sệt từ bốn phương tám hướng cuộn về phía trung tâm phòng khách như một cơn lốc dữ dội. Giữa mắt bão, trong tâm lốc đáng sợ đến gần như có thể phá hủy hết thảy mọi thứ, chàng thanh niên cao ráo lẳng lặng đứng đó.

Anh bình tĩnh đứng giữa gió bão, như ngọn hải đăng duy nhất chiếu sáng giữa mặt biển đang gào thét.

Bất kể mưa to gió lớn thế nào cũng không thể phá hủy được.

Lưỡi hái hình trăng khuyết khổng lồ nằm trong tay anh linh hoạt và nhẹ nhàng như một phần cơ thể của anh, lưỡi dao mỏng nhẹ sắc bén như ánh trăng tụ lại, nhẹ nhàng, nhanh chóng khuấy nát âm khí xung quanh.

…Nó là răng.

Âm khí bị nghiền nát như thức ăn bị cắn xé, nhanh chóng hấp thu vào cơ thể chàng thanh niên.

Diệp Ca thỏa mãn híp mắt.

Ánh đèn từ dưới đất hắt lên, phác họa khuôn cằm xinh đẹp, hôn lên gò má nhợt nhạt của anh,

Bên dưới hàng mi dày hơi rủ, đôi mắt màu hổ phách nhàn nhạt trong suốt dần sẫm màu, như có một giọt mực đen đặc rơi xuống, bóng tối lan tỏa sâu trong mắt anh, cuộn tròn như một vòng xoáy sâu thẳm.

Đã lâu lắm rồi…anh không ăn no…

Từ khi quay lại xã hội loài người đến nay, anh vẫn luôn cẩn thận kiểm soát “cơn thèm ăn” của mình.

Thế nhưng, anh không thể…ăn quá nhiều.

Chút tỉnh táo lóe lên trong mắt anh.

Nội tâm Diệp Ca giằng xé, mấy ngón tay trắng bệch vì nắm lưỡi hái quá chặt, anh chật vật tìm lại lí trí của mình giữa cơn thèm khát.

…Anh không thể ăn quá nhiều.

Vũ khí là một phần cơ thể của anh, chỉ cần sử dụng, dù cho anh không có chủ ý, nó vẫn sẽ “ăn” một phần sức mạnh của đối phương.

Ăn càng nhiều, anh sẽ càng thêm mạnh mẽ.

Ăn càng nhiều, anh sẽ càng khó…trở thành con người.

Diệp Ca chỉ mới trải qua một lần ăn uống vô độ, nhưng dù là lần đó, anh cũng chưa từng chạm đến giới hạn của mình… Dường như anh sẽ chẳng bao giờ được thỏa mãn.

Nhưng anh cũng không có ý định thăm dò giới hạn cuối cùng của bản thân.

Cũng không mảy may muốn biết rằng… Sau khi thực sự ăn no, mình sẽ biến thành loại quái vật gì.

Diệp Ca run rẩy hít sâu một hơi, đè nén cơn lốc màu mực sâu thẳm trong mắt mình.

Anh cúi người nhặt chiếc máy rơi trên mặt đất lên.

Tay còn lại nắm lấy cổ áo Quản Thiên Dật, kéo cậu ta đi về phía trước.

Trong tay anh, một người đàn ông trưởng thành nặng trịch lại như nhẹ bẫng đi.

Căn biệt thự toan cản trở anh.

Nhưng sức mạnh của nó đã bị giảm đi phần lớn, âm khí vẫn thét gào, nhưng lại không thể gây ra bất kì thương tổn nào cho kẻ xâm lược này, trái lại còn hệt như dâng mỡ miệng mèo.

Lần đầu tiên, âm khí trong giếng âm sụt giảm một cách nhanh chóng.



Bên ngoài cổng sắt.

Trình Sách Chi ngồi trên ghế lái, bốn thanh niên còn lại chen chúc ở hàng sau, chiếc xe vốn không quá lớn lúc này càng thêm chật chội.

Cậu ta lo lắng cúi đầu nhìn đồng hồ, chăm chăm nhìn kim giây và kim phút quay từng vòng.

Dẫn bốn thanh niên kia rời đi từ phía trước căn biệt thự hết sức đơn giản.

Vốn Quản Thiên Dật là người lớn gan nhất trong nhóm, sau khi họ thoát ra còn đứng lại trước biệt thự cũng chỉ vì Quản Thiên Dật kiên quyết như vậy.

Chứ thực tế thì sau một ngày dài xóc nảy trên xe, cộng thêm chuyến tham quan đầy hoảng sợ lúc chiều, họ đều đã vừa mệt vừa đói rồi.

Dù căn nhà đó có bị ma ám hay không cũng chẳng có ai sẵn lòng ở lại nơi âm u như vậy sau khi màn đêm hạ xuống.

Thậm chí Trình Sách Chi còn chẳng cần phải nói nhiều, bốn người trẻ tuổi đã không chút do dự chấp nhận đề nghị “ra xe đợi trước, để đồng nghiệp của tôi vào trong tìm bạn các cậu”.

Song, khi từng phút từng giây dần dần trôi qua, ngay cả mấy thanh niên nọ cũng cảm thấy có điều bất thường.

Ở hàng ghế sau, Hà Liên do dự hỏi:

“Khi…khi nào họ mới trở lại thế?”

“Nhanh thôi.” Trình Sách Chi bồn chồn trả lời, thế nhưng thật lòng cậu ta cũng không dám khẳng định.

Cậu ta cầm điện thoại, bàn tay rịn mồ hôi, ngón tay không ngừng siết chặt rồi lại buông lỏng, lòng bàn tay dính dớp và ẩm ướt, dán chặt lên điện thoại khiến màn hình cũng nhòe đi.

Thật lòng lúc này Trình Sách Chi cũng vô cùng bối rối.

Tuy cậu ta hoàn toàn tin tưởng Diệp Ca, nhưng sau khi anh rời đi, vô số nghi vấn xuất hiện trong đầu cậu.

Cậu ta không biết “căn nhà sẽ sống lại” trong lời hai con ma kia ghê gớm đến mức nào, lỡ như…nó khủng khϊếp quá thì sao? Ngộ nhỡ Diệp Ca dự đoán sai tình hình thì sao? Vậy thì chẳng phải việc cậu ta không lập tức báo cáo cho cấp trên là hại bạn rồi à.

Ma hù dọa lớn bay tới, ngồi trên vai cậu ta:

“Không cần lo đâu.”

Trình Sách Chi ngây người. Cậu ta nhìn mấy cô cậu thanh niên phía sau qua kính chiếu hậu, chắc chắn họ không chú ý bên này rồi mới xoay người, nhỏ giọng hỏi: “Sao mi biết?”

“Chuyện đương nhiên mà.” Ma hù dọa nhỏ cũng bay tới, ngồi trên bả vai còn lại của cậu ta, nó nói chắc nịch: “Yên tâm đi, anh đẹp trai sẽ không sao đâu.”

Trình Sách Chi: “…”

Sao cậu ta không thấy yên tâm chút nào vậy?

Ma hù dọa lớn lén lút nhìn quanh, sau đó ghé sát lại nói nhỏ bên tai Trình Sách Chi: “Tui cảm thấy anh đẹp trai ấy rất mạnh luôn.”

Ma hù dọa nhỏ gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy!”

Trình Sách Chi ngạc nhiên.

Cậu ta vô thức ngoái nhìn căn biệt thự đằng xa.

Trong bóng tối, phần lớn căn biệt thự bị cỏ hoang che khuất, chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy nóc nhà đen mờ mịt, khiến người ta cảm thấy hoang mang.

…Rất mạnh?

Trình Sách Chi sững người.

Cậu ta biết anh đồng nghiệp này của mình cực kì bí ẩn, anh ấy còn có thể nhìn thấy ma quỷ này nọ, nhưng mà…rất mạnh sao?

Trong phút chốc, cậu ta không tài nào khớp được từ này với Diệp Ca luôn quen thói lười biếng trong ấn tượng của mình… Nhưng lúc này nghĩ kĩ lại thì, hình như cũng không có gì không hợp lý…

Nếu vậy tại sao anh ấy lại từ chối tham gia ban Chiến đấu chứ?

Trình Sách Chi có cảm giác cho dù cậu ta có nghĩ nát óc cũng không cách nào hiểu được chuyện này, dường như người đồng nghiệp vốn đã thần bí của cậu ta lại càng thêm xa cách, khó hiểu.

Ngay lúc cậu ta đang thất thần, bỗng có tiếng “sột soạt” vang lên từ bụi cỏ hoang sau cánh cổng sắt.

Ngay sau đó, một bóng người mờ ảo bất chợt xuất hiện.

Hình như người đó…còn kéo theo một người nữa?

Trình Sách Chi nheo mắt muốn nhìn rõ hơn… Bước chân người nọ không hề chậm lại, bóng dáng cũng dần trở nên rõ ràng.

Chàng thanh niên quay lưng lại với bóng tối dày đặc, vẫn dáng vẻ thong dong bình thản như mọi ngày, hàng mi dài khẽ rủ, bàn tay với những khớp xương rõ ràng xách cổ áo một người đang hôn mê bất tỉnh, kéo cậu ta ra từ bụi cỏ hoang.

Hà Liên ở hàng ghế sau thốt lên một tiếng kinh ngạc: “…Trời ơi!”

Cô vội vàng mở cửa lao ra ngoài.

Những người còn lại thấy vậy cũng gấp gáp xuống xe.

Diệp Ca thả tay, Quản Thiên Dật vẫn đang hôn mê lập tức ngã xuống đất, bốn người thanh niên vội vàng xúm lại, lo lắng nhìn bạn mình.

“Cậu…cậu ta bị sao thế?” Một cậu trai lo lắng hỏi.

“Các cơ quan trong biệt thự vẫn chưa tắt.” Diệp Ca bình tĩnh trả lời: “Sợ quá ngất xỉu thôi.”

Mọi người: “…”

Đúng lúc này, cô gái tóc ngắn bịt mũi, nhăn mày, nhỏ giọng hỏi: “Mùi gì vậy…”

Những người còn lại đều sững ra, sau đó nhìn về hướng mùi hương tỏa ra…

Quản Thiên Dật…không kiềm chế được…

Nét mặt ai nấy đều có vẻ khó xử.

Bấy giờ, Trình Sách Chi cũng vội vã chạy ra khỏi xe. Còn chưa chạy được mấy bước, cậu ta đã thấy Diệp Ca quay sang nhìn mình, bình tĩnh nói:

“Gọi cấp cứu đi.”

Trong bóng đêm, đôi mắt chàng niên như sẫm hơn bình thường, trông có vẻ xa lạ.

Trình Sách Chi khựng lại, “À” một tiếng rồi cúi đầu lấy điện thoại ra, bấm dãy số quen thuộc.

Sau khi nói rõ địa chỉ và tình hình, cậu ta cúp điện thoại rồi quay sang nhìn Diệp Ca.

Lúc này chàng thanh niên đã rời mắt, cúi đầu nghiên cứu chiếc máy màu đen trong tay.

Trình Sách Chi gãi đầu.

Không rõ vì sao cậu ta lại cảm thấy…vừa rồi người nọ hơi đáng sợ?

Vừa rồi cậu ta đã liên lạc đến bệnh viện hợp tác với Cục, họ thiết lập cho nhân viên của Cục quản lí một đường dây riêng. Ngoài chữa trị cho nhân viên trong Cục, họ cũng tiếp nhận luôn cả những người bình thường bị vướng vào những sự kiện siêu nhiên.

Họ đã rất chuyên nghiệp với những vụ này rồi.

Nhưng nơi này cách thành phố M quá xa, nên mặc dù bệnh viện nằm ở rìa thành phố thì cũng phải nửa giờ sau mới đến được.

…Hiển nhiên, phía bệnh viện đã thông báo cho Cục quản lí.

Mấy chiếc xe con đen bóng chạy theo sau xe cấp cứu, trên xe toàn là nhân viên của Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên.

Chỉ mới nửa giờ ngắn ngủi, cửa căn biệt thự vốn bị bỏ hoang bỗng nhộn nhịp hẳn lên.

Ngoại trừ xe cấp cứu và nhân viên của Cục, một vài cư dân sinh sống quanh đây cũng chạy đến góp vui, tò mò đứng bên ngoài dải phân cách dòm ngó dáo dác.

Trình Sách Chi hơi hồi hộp.

Tuy cậu ta chẳng có tình cảm gì với căn biệt thự này, nhưng cậu ta lại hiểu rất rõ thái độ của Cục với những hồn ma vô hại.

Trình Sách Chi giấu hai con ma hù dọa ra sau lưng.

Triệu Đông bước xuống từ một chiếc xe, đi thẳng về phía Diệp Ca và Trình Sách Chi.

Cậu ta nghiêng đầu nhìn nhân viên y tế cáng Quản Thiên Dật lên xe cấp cứu, thở dài thương cảm: “Tội nghiệp, chắc phải lâu lắm cậu ta mới thoát được khỏi cú sốc này.”

Trình Sách Chi ho khan một tiếng, gượng gạo đổi chủ đề.

“À phải, các anh định xử lý căn nhà bị ma ám này thế nào thế?”

“Đương nhiên là cử người bên ban Chiến đấu đến tiêu diệt rồi.” Triệu Đông nhún vai: “Nhưng mà chắc là lần này sẽ rắc rối hơn chút đấy.”

“Sao thế?”

“Đây là đất tư nhân, chúng ta phải liên lạc với chủ nhà trước rồi mới cử người tới được.”

“Nơi này có chủ thật à?” Trình Sách Chi ngạc nhiên: “Các anh liên lạc được rồi à?”

Cậu ta còn tưởng nơi đây đã bị bỏ hoang hẳn rồi chứ? Có khi chủ nhà còn quên mất mình có căn nhà như vậy luôn, nếu không sao có thể bỏ trống trong thời gian dài như vậy chứ.

“Ừ, mới hoàn thành thủ tục bàn giao nửa tháng trước.”

Khoan đã, vậy là…cái chỗ quỷ quái này cũng bán được thật á?

Trình Sách Chi càng bất ngờ hơn.

Có khi nào là bị cò nhà chơi đểu không?!

Triệu Đông cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, nói tiếp: “Chủ nhà nhất quyết muốn đến tận nơi xem thử, vậy nên chúng ta…”

Cậu ta còn chưa nói xong đã nghe tiếng động cơ xe từ cuối đường vọng đến, đèn xe sáng rực cắt ngang màn đêm.

Chiếc xe thể thao dáng dài dừng lại cách đó không xa, Trình Sách Chi nhận ra mẫu xe này – là một hãng xe mà dù cậu ta có làm việc quần quật cả trăm năm cũng không mua nổi.

Cậu ta thèm thuồng nhìn thêm vài lần.

Cửa xe mở ra, một người đàn ông bước xuống.

Áo trắng quần đen đơn giản, vai rộng, dáng cao, chân dài, làn da nhợt nhạt, đôi mắt đen thẳm lạnh lùng, tỏa ra khí thế mạnh mẽ của một kẻ bề trên.

Ấu mài…

Lúc này, Trình Sách Chi cảm giác mình bị ma hù dọa lây bệnh mất rồi, cậu ta không khỏi âm thầm khen ngợi:

Đẹp trai siêu cấp luôn!

Cậu ta quay đầu nhìn hai con ma hù dọa mình giấu sau lưng, định bụng nhạo báng chúng vài câu, hỏi xem chúng có thích kiểu hình thế này không.

Nhưng vừa quay sang, Trình Sách Chi đã sững người.

…Sau lưng cậu ta trống không.

Há?

Hai con ma hù dọa chỉ cần nhìn thấy trai đẹp là không kiềm lòng được đâu mất rồi?

————————-