Thật là một chú chó tốt, có thể làm bạn tốt, cũng rất đáng.
Chó Đầu Người bị ánh mắt nóng rực của Diệp Thần làm cho hoảng sợ, "Tôi..."
"Không cần nói, tôi hiểu."
Mũi có thể dò đường, thịt chó có thể cầm máu, còn có thể hành động côn đồ khi cần thiết, Diệp Thần càng ngày càng hài lòng với Chó Đầu Người.
Hmm, có thể có những "tính năng" khác cần được phát triển, chẳng hạn như... Mức độ trung thành?
Suy cho cùng, loài chó vẫn luôn trung thành với con người, đặc biệt là chủ nhân của chúng.
"Cẩu huynh, tôi rất vui vì được gặp anh."
Trước "lời thú nhận tình cảm" bất ngờ của Diệp Thần, Chó Đầu Người sốc đến lỗ tai.
"Các người muốn xào CP sao?"
Giọng nói lạnh như băng của Lệ tỷ từ phía sau truyền đến, Diệp Thần đứng lên như không có chuyện gì xảy ra, vỗ vỗ lớp bụi không tồn tại trên người, "Tay anh ta bị gãy, cần nối lại."
"Tôi cũng không phải bác sĩ." Lệ tỷ không thể hiểu được.
Diệp Thần nhìn eo Lệ Tỷ... Đừng hiểu lầm, cậu chỉ là tò mò về những mầm giống kia.
"Không thành vấn đề."
Lệ tỷ cười hào phóng chỉ vào mấy con búp bê, "Nếu như cậu muốn cậu ta như vậy."
Diệp Thần không có ý kiến, cậu sợ Lữ Kiệt sẽ không đồng ý.
"Tính kia nữa."
Đảo mắt về phía Chó Đầu Người, ngay lập tức Chó Đầu Người đứng thẳng người và nói: "Tôi sẽ đưa cậu ta đến bệnh viện."
Rất nhanh nhẹn, Diệp Thần rất đắc ý, "Không vội, một lát nữa cũng sẽ không chết."
Máu đã ngừng chảy, Diệp Thần không quan tâm Lữ Kiệt có bị tàn tật hay không.
Chó Đầu Người là vệ sĩ của cậu, mặc dù cậu đã sử dụng "vũ điệu" để làm cho Lệ tỷ sợ hãi, nhưng để tránh ngoài ý muốn, cậu vẫn không thể để Cẩu huynh rời đi.
Bên cạnh đó, mọi người là người chơi và biết tất cả mọi thứ. Nếu "Danh Sách Nguyện vọng" không thể sửa chữa cơ thể, cũng không nói đến, thì còn có thể dùng tích phân.
Mặc dù cậu cũng rất tò mò không biết Lữ Kiệt đã ăn trộm thứ gì, nhưng là một người lịch sự và văn minh, cậu nên đợi đến khi anh ta tỉnh lại mới hỏi.
Bỏ qua đoạn nhạc đệm, cả ba đến phòng khách nhỏ.
Diệp Thần cùng Lệ tỷ đối mặt đã ngồi xuống, Chó Đầu Người thì đứng bên cạnh Diệp Thần một cách nghiêm túc.
"Nói cho tôi biết về bãi rác, và Du͙© vọиɠ Bảo Khiết tối hôm qua đại diện cho điều gì?" Diệp Thần thản nhiên hỏi.
"Bãi phế liệu đương nhiên là nơi xử lý rác thải. Còn Du͙© vọиɠ Bảo Khiết? Haha, cậu quan tâm nó nhiều như vậy. Chẳng lẽ tên xâm nhập Chuông Trật Tự có liên quan đến cậu?"
Chỉ mới đến hai ngày sau khi họ đến nơi thì đã có chuyện gì đó đã xảy ra với Chuông Trật Tự, và nó thậm chí còn tức giận đến mức muốn "dọn sạch" Thị trấn lý tưởng, vì vậy họ rất khả nghi.
"Đoán đi."
Diệp Thần không thừa nhận cũng không phủ nhận, cậu cười thần bí, "Cô không muốn tự do sao? Nói cho tôi biết tất cả những gì cô biết, có lẽ tôi có thể giúp cô."
"Ha ha......"
Lệ tỷ cười một tiếng, khinh bỉ nhìn Diệp Thần kiêu ngạo.
"Chàng trai, đừng tưởng cậu nắm được 1 cái trật tự thì có thể đe dọa tôi"
Nếu không phải vì xấu hổ khi bị ép nhảy trong một bài hát nữ, Lệ tỷ làm sao có thể khách khí với Diệp Thần như vậy?
Bạn biết đấy, thân phận của cô là...
"Đừng lo lắng, mọi người đã ngồi xuống rồi, tại sao còn phải đánh nhau? Nhiều bạn bằng nhiều đường, nhiều não, thậm chí là cẩu... khụ khụ, óc lợn, cũng có lúc linh quang chợt lóe."
Diệp Thần rất chân thành nói: "Ba người thợ giày cũng có thể vượt qua Gia Cát Lượng. Tôi ở đây có thiện chí lớn nhất, tới vì cô thoát khỏi đại nạn."
Khóe miệng Lệ tỷ giật giật - Nói hay lắm, vậy đưa tay trượt trên màn hình để làm gì?
《 Giang Nam style*》 của Psy..
(Ụt bà năm ăn soài, bà năm ăn soài)
"Được rồi, cậu thắng."
Cô hít một hơi dài, hung tợn nói: "Tôi hy vọng cậu có thể làm những gì cậu nói, bạn, của, tôi!"
"Tất nhiên, hợp tác vui vẻ."
Diệp Thần đặt điện thoại xuống.
"Cậu muốn tìm đường chết, tôi sẽ không ngăn cản. Tuy nhiên, tôi có một yêu cầu mà cậu phải đồng ý."
Nếu không thì dù có là nhảy cô cũng sẽ chấp nhận!
"Nói thử xem."
Lệ tỷ hiếm khi thật sự nghiêm túc: "Nếu có thể tìm được lối vào bãi phế liệu, nhất định phải đưa tôi đến đó!"
Diệp Thần suýt nữa trợn tròn mắt, nói nhiều như vậy, cô ta vẫn là còn không biết cửa vào!
Nhưng cậu không hề trở mình, thậm chí còn phấn khích ngồi thẳng dậy.
Bởi vì......
【 Hệ thống nhắc nhở: Tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ chính ban đầu "Khám phá bí mật của thị trấn lý tưởng" đã đạt 30%, người chơi đã đóng góp hơn một nửa, hãy tiếp tục duy trì nó.】
【 Lời nhắc của hệ thống: Vì nhiệm vụ chính đã được thay đổi, nhiệm vụ chính ban đầu sẽ được tự động chuyển đổi thành nhiệm vụ phụ và phần thưởng cho nhiệm vụ phụ này vẫn là 50 điểm, được chia cho tất cả các thành viên.】
【 Lời nhắc của hệ thống: Người chơi Diệp Thần, vì sự thờ ơ của bạn, NPC "Hướng dẫn viên du lịch" của cốt truyện-Lệ Xuân Hà,
khiến sự yêu thích đối với bạn đã giảm xuống -50. Hãy tiếp tục làm việc chăm chỉ, và có cơ hội kích hoạt nhiệm vụ ẩn duy nhất trong kịch bản Thị Trấn lý tưởng ~】
Nhiệm vụ ẩn!
Trong Lệ tỷ vẫn còn ẩn giấu một nhiệm vụ?
Chỉ là điều kiện kích hoạt...... Ân, thực thần kỳ.
Lệ Xuân Hà,
tên đất tốt, trách không được họ gọi là "Lệ tỷ".
Diệp Thần đang có tâm trạng phun tào, phòng phát sóng trực tiếp lại bùng nổ.
[Vận may cứt chó gì đây trời! ]
[ Cứ như vậy là xuất hiện nhiệm vụ ẩn rồi? Điều kiện kích phát thật mẹ nó...... Cứt chó! ]
[Hướng dẫn viên du lịch này là một "M" đang run nhỉ? ]
[Trước đây, mọi người đều sợ cô ấy, tôn trọng cô ấy, nhưng hóa ra là hướng đi sai lầm. ]
[Nào, người chơi, hãy làm nổ tung độ hảo cảm của cô ấy, chúng tôi muốn xem nhiệm vụ ẩn rốt cuộc là thứ gì! ]
[Cốt truyện mới, rất mong chờ. ]
[Ừ, tôi luôn nghĩ "bãi phế liệu" chỉ là một khái niệm, không nghĩ là thật sự tồn tại. ]
"Đưa cô đến đó không phải là không thể, chỉ là..."
Như những gì khán giả mong muốn, Diệp Thần tiếp tục thử điểm mấu chốt của Lệ tỷ: "Mặc dù bản chất của tôi là lương thiện, tốt bụng và vị tha, nhưng điều đó cũng rất công bằng."
Đắp vàng lên mặt như thế này có thực sự tốt không?
"Loại luật công bằng nào?"
"Khụ khụ......"
Diệp Thần ngượng ngùng cười cười, "Tuy rằng có chút xấu hổ, dù sao cũng phải để ý chút ý tứ chứ? Cô không giữ ý tứ, liền thật không đủ ý tứ."
Chó Đầu Người bị một đống "ý tứ" làm cho mông lung, Lệ tỷ cũng vậy.
"Tốt lắm, tôi quả nhiên không nhìn lầm người."
Lệ tỷ hừ lạnh một tiếng: "Không có mấy người dám cùng tôi mặc cả. Nếu như cậu tìm được lối vào bãi phế liệu, tôi sẽ không ngại chiếu cố cậu, vô pháp cự tuyệt chỗ tốt."
Cũng không sai biệt lắm, đến lúc tìm được đường, Lệ tỷ chỉ sợ sẽ trực tiếp bạo tẩu đi?
"Thỏa thuận rất công bằng."
Diệp Thần vội hỏi: "Nói cho tôi biết cô biết gì về bãi phế liệu."
Lệ tỷ im lặng hồi lâu, cho đến khi Diệp Thần có chút không kiên nhẫn, sau đó trầm giọng nói: "Cậu có biết vì sao nơi này được gọi là Thị Trấn lý tưởng không?"
"Ban đầu, ở đây chỉ có một ngôi nhà của một người thất vọng tự xây dựng cho bản thân và đồng nghiệp của mình, để chữa lành những vết thương không muốn cho ai biết trong họ..."
Nhưng trước khi vết thương lành lại, nó sẽ bị thối rữa, sẽ đọa biến.
Nó không chỉ ảnh hưởng và thậm chí thay đổi người thất vọng, mà còn tạo ra một kẻ điên.
Kể từ đó, Thị Trấn lý tưởng cũng thay đổi từ quê hương của những kẻ thất vọng thành thiên đường của kẻ sa đọa.
Còn về thời điểm đột biến xảy ra và nguyên nhân gây ra nó, Lệ tỷ không nói. Cô chỉ nói với Diệp Thần rằng nó có liên quan đến "bãi phế liệu" mà cậu đang muốn đến.
"Vong Ưu Thủy, Du͙© vọиɠ Chi Lục, bao gồm cả quán bar Hương Diệp cùng Đồn cảnh sát, đều có liên quan đến bãi rác." Lệ tỷ bình tĩnh nói, "Chỉ có thể nói với cậu nhiêu đây, cuối cùng, tôi có điều muốn nhắc nhở cậu. "
Cô nhìn lên đồng hồ trên tường, "Cậu chỉ còn chưa đầy một ngày."
"Một ngày?"
Diệp Thần cau mày, "Tại sao? Chuông Trật Tự?"
"Sự tức giận của nó không phải là thứ mà con người có thể chịu đựng được, nhưng..." Lệ tỷ chỉ ra, "Đây không phải là cơ hội sao?"
Mỗi lần "Rửa sạch Trật Tự" là những lần nguy hiểm nhất đối với Thị Trấn lý tưởng. Ngoài ra, cũng là lúc tiến vào "Bãi phế liệu" mà còn sống!
"Về phần mình có chết ngay sau khi tiến vào hay không, tôi cũng không biết."
Lệ tỷ nói rất dễ nghe, nhưng Diệp Thần càng nghe lại càng ngưng trọng.
Không chỉ vì bãi phế liệu, mà còn vì cậu không nhận được lời nhắc nhiệm vụ ẩn.
Sai ở đâu?
Cô đã nói hết những điều nên nói, thấy Diệp Thần vẫn ngồi ngây ngốc, Lệ tỷ nhíu mày:
"Tại sao cậu còn chưa đi? Thay vì lãng phí thời gian với tôi, tốt hơn là cậu nên đến quán bar Hương Diệp và đồn cảnh sát. Nhân tiện, tôi có quan hệ rất tốt với chủ quán bar. Nếu cậu thực sự có cơ hội tiến vào bãi phế liệu, tôi sẽ không ngại gửi cho cậu thêm một ít Lam Sắc Yêu Cơ. "
"So với điều này, tôi còn tò mò hơn về Lam Sắc Yêu Cơ cùng với cách thức chế biến các loại đồ uống khác."
Có thể đây là chìa khóa kích hoạt?
"Cậu sẽ biết khi cậu vào bãi phế liệu."
Lệ tỷ sốt ruột nói: "Đương nhiên, nếu có thể làm bạn bè với trùm mafia, có lẽ hắn sẽ nói cho cậu biết."
Ôi trời, nhiệm vụ ẩn thực sự rất khó kích hoạt.
Diệp Thần lý trí chọn từ bỏ lòng tham, quyết định đi về phía quán bar trước.
Lúc này, một giọng nói bất ngờ cắt ngang mọi người!
""A tỷ, em ngửi thấy mùi của mụ mụ, nói, nói, nói......."
Xung quanh, ở trong biệt thự, bốn phương tám hướng, vang vọng giọng nói trẻ con!
Diệp Thần tinh tường nhận thấy được sự căng thẳng trong mắt Lệ tỷ, cậu lập tức đứng dậy, nhanh chóng nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy một đứa trẻ ở góc phía nam của lầu hai biệt thự... Không phải, đó là một con búp bê tinh xảo.
Đẹp, quyến rũ và bị cuốn hút trong nháy mắt...
"Diệu Kỳ, ai cho phép em ra ngoài? Mau trở về!"
Rõ ràng là có vẻ lo lắng trong lời cảnh báo nghiêm khắc của Lệ tỷ.
Cô đứng lên chắn tầm mắt của Diệp Thần, cố nặn ra một nụ cười: "Để cậu chê cười rồi, đây là con búp bê mới do tôi làm, còn chưa kịp rút linh hồn... Được rồi, mau rời đi đi. Đến quán bar thì nói tên tôi, ông trùm chắc chắn sẽ đến chỗ cậu. "
Giấu đầu lòi đuôi.
Diệp Thần đâu thể như không nghe thấy?
Cậu nhìn Lệ tỷ, cười như không cười nói: "Đứa trẻ đó dường như đang tìm mẹ nó. Lệ tỷ, cô biết đấy, vấn đề lớn nhất của tôi là tôi rất có ý thức về công lý."
Lệ tỷ mặt lập tức gục xuống, "Lập tức rời đi, nếu không đừng trách tôi vô lễ."
Diệp Thần còn chưa kịp làm gì, thì búp bê trên lầu hai lại lo lắng, "Chị à, anh ấy là mụ mụ, em muốn có mụ mụ, em rất nhớ mụ mụ, mụ mụ của em, mụ mụ của em..."
Sự kỳ diệu của con rối chính là khi nó mở miệng, âm thanh lại phát ra từ mọi hướng, âm thanh nổi vờn quanh.
Giọng nói đó như có ma lực, không chỉ khiến người ta choáng váng, trong đầu Diệp Thần thậm chí còn cảm nhận được sự lo lắng cùng lưu luyến của Diệu Kỳ!
Âm thanh của Diệu Kỳ, vậy mà thực sự có thể lây nhiễm trí não của cậu!
Nhìn thấy con rối tên Diệu Kỳ chân ngắn từ trên lầu chạy tới, Diệp Thần quay đầu chạy về phía cửa không chút nghĩ ngợi.
Mẹ nó thật là tà môn!
Ai thích nhận nhiệm vụ ẩn thì cứ nhận đi, trừ phi Nhân Cách Phụ quay lại, nếu không cậu nhất định sẽ không quay lại cái biệt thự này.
"Mụ mụ, đừng đi, đừng bỏ Diệu Kỳ, Diệu Kỳ rất nhớ người..."
Diệp Thần bước chân về phía cửa bất giác nhẹ nhõm một hơi, vẻ mặt lại càng ngày càng vặn vẹo.
Nhưng so với biểu tình, càng dằn vặt và vặn vẹo hơn chính là nội tâm - cậu vậy mà lại thực sự cảm thấy rằng cậu đang bỏ rơi đứa con của chính mình!