Kế tiếp lộ trình rất thuận lợi, mọi người rất mau tới Sở cảnh sát.
Trong vòng một ngày lại tới hai lần, trước đây cậu là một vị khách khác xứ rất được chào đón, nhưng giờ cậu lại trở thành nghi phạm của một vụ gϊếŧ người, Diệp Thần nghĩ thật trớ trêu.
Trên đường đi, cậu đã moi ra rất nhiều thông tin từ miệng của viên cảnh sát trẻ, chờ khi họ đến đồn cảnh sát, hai người đã " chỉ hận gặp nhau quá muộn ",hận không thể cùng nhau mặc chung một cái quần.
Nếu không phải việc làm thủ tục khá dễ thở, thậm chí không cần Chu Thiến ra mặt, thì Sử Triết, viên cảnh sát trẻ tuổi, đã dám vỗ ngực đảm bảo cho Diệp Thần rồi.
"Cảnh sát Sử, thái độ của cậu rất có vấn đề."
Chờ Diệp Thần bị đưa đi và Chu Thiến đi theo để trao đổi, cảnh sát Lý kéo Sử Triết sang một bên, thấp giọng cảnh cáo, "Cậu ta là nghi phạm, cậu tại sao lại cùng cậu ta nói chuyện thoải mái như vậy? Quên nhiệm vụ của mình rồi sao? "
"Không thể nào, cậu ta chắc chắn không phải là hung thủ. "
Sử Triết ưỡn ngực, cao giọng nói," Lý Đội, tôi nhìn người rất chính xác. Cậu ta là người tốt, là một người rất hiếm gặp trong Thị trấn lý tưởng này, còn là một người tốt không sợ phép tắc và trật tự! Người tốt như vậy sao có thể là kẻ gϊếŧ người? "
" Chao ôi... "
Cảnh sát Lý thở dài, ánh mắt trở nên rất phức tạp," Cậu chỉ mới ở đây nửa tháng, có từng gặp qua người tốt chưa? Vậy đi, cho dù bọn họ đã từng xuất hiện, còn bây giờ thì sao? Đã xảy ra chuyện gì?"
Sử Triết rất muốn phản bác, nhưng chỉ có thể hừ lạnh, cái gì cũng không thể nói. Trên mặt lộ ra biểu cảm thất vọng, ngay cả ánh mắt cũng trở nên ảm đạm không ánh sáng.
"Anh bạn trẻ, đây là vùng đất lý tưởng. Người tốt chỉ có hai kết cục là sa đọa và chết. Hãy chấp nhận sự thực đi."
Cảnh sát Lý nghiêm túc nói: "Cậu là cảnh sát, mặc dù được "trật tự" bảo hộ, nhưng vẫn không thể kéo dài được lâu. Thời gian không còn nhiều nữa, mau chuẩn bị cho mình một bộ đi... "
" Không, thà chết chứ không chịu thỏa hiệp! "
"Đứa nỏ này, sao lại không chịu nghe lời chứ..."
Nói chuyện phiếm nãy giờ, Chu Thiến cũng đã ra ngoài với Diệp Thần.
Kết quả tự nhiên như mong đợi, Diệp Thần thoát khỏi hiềm nghi, nhưng sắc mặt hai người lại trông có vẻ không khả quan lắm.
Quá trình thẩm vấn của cảnh sát rất đơn giản, cũng có phần khô khan. Hơn nữa, Diệp Thần còn có đầy đủ bằng chứng ngoại phạm, cùng với vị luật sư Chu Thiến "đủ tư cách" đứng ra bảo lãnh cho cậu.
Điều duy nhất vẫn khó hiểu là, so với tội phạm gϊếŧ người, thì cảnh sát lại coi trọng trật tự hơn thế nhưng lại có người có thể lách luật, giả mạo thân phận người khác.
Lại là trật tự, Diệp Thần rất có thể sẽ bị PTSD*.
(PTSD*: Rối loạn Stress sau sang chấn.)
Về lý do khiến mặt cả hai đều tối sầm lại, đều là vì ảnh chụp thi thể ở hiện trường.
Đó là ảnh chụp của một tác phẩm "nghệ thuật", rất có mỹ cảm. Nếu màu nền không phải của con người, chắc chắn nó sẽ trở thành một tác phẩm nghệ thuật trang trí có giá trị lớn.
Nghĩ đến bức ảnh đó, Diệp Thần nhị không được liên tưởng nhân cách phụ đến vụ án, theo bản năng rùng mình một cái.
Một người điên cuồng như thế nào mới có thể gϊếŧ người như vậy?
Một người bình tĩnh như thế nào mới có thể tạc cẩn thận như vậy?
Một kẻ cố chấp như thế nào mới có thể xử lý từng chi tiết tỉ mĩ như thế...
Nhân cách đó, đáng sợ và điên cuồng hơn cậu tưởng tượng rất nhiều! Nếu sự thật gặp mặt nhau, thì liệu cậu có bị cắt thành cái dạng này không?
"Hình như cậu có tâm sự?"
"Đương nhiên rồi."
Chu Thiến vẫn nhạy bén như vậy, Diệp Thần tâm sinh cảnh giác, trên mặt lại cười khổ:
"Cô cũng đã xem ảnh rồi, có thể tưởng tượng ra cảnh hắn ở hiện trường, còn có tâm lý như thế nào không? Thật không khóe là hắn lại giả danh tôi. "
Tuy rằng người nọ xác thật đáng chết.
"... Chà, có lẽ Lệ tỷ nói đúng. "
Diệp Thần không rõ nguyên nhân, Chu Thiến đẩy đẩy gọng kính, "Cậu nên tự mình chuẩn bị một cái quan tài."
Diệp Thần khóe miệng giật giật, "Cám ơn cô đã quan tâm, tôi sẽ cẩn thận."
Dù chỉ là tiếp xúc ngắn ngủi nhưng Chu Thiến vẫn có thể nhạy cảm phát hiện ra Diệp Thần có chút thay đổi, cô chỉ ra rằng: "Có vẻ như đói thực sự là thứ gia vị phổ biến khiến tất cả thức ăn đều trở nên ngon miệng. ①"
Diệp Thần hơi ngạc nhiên, không nhịn được cười: "Không phải luật sư các người đều luôn rất nhạy bén sao?"
Chu Thiến khinh thường đáp, Diệp Thần liền biết đáp án. Chắc bà này giỏi châm biếm là hơn làm luật sư nhỉ?. Cop qua cop lại, 𝑡𝗋ở lại 𝑡𝗋ang chính ﹎ T𝗋𝖴mT𝗋uyệ n.𝑽N ﹎
[Bong bóng, mọi người có thấy ảnh chưa? ]
[Chời ôi, nhìn bộ dạng của hai người chơi, bức ảnh chắc rất khủng khϊếp. ]
[Tôi chỉ thấy một màu đen, có vấn đề gì với góc độ không? ]
[Không biết, thật kỳ lạ...]
...
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp còn chưa có xem ảnh chụp, Diệp Thần tự nhiên không có cách nào biết, không biết cậu nghĩ như thế nào mà lại hỏi Chu Thiến: "Nói đến đói, cô đã chơi "The Hunger Games" chưa?"
"Bạo lực tàn khốc và đẫm máu."
Chu Thiến cảnh giác: "Cậu muốn làm gì? Tôi khuyên cậu không nên xằng bậy"
" Yên tâm, tôi bản tính thuần lương, sao có thể lỗ mãng như vậy? Thân là một người tốt, đương nhiên phải dùng cách "nhẹ nhàng" nhất để giải quyết rắc rối. "
Nói xong, Diệp Thần điều chỉnh khóe miệng, bày ra nụ cười hiền lành, đi về phía Sử Triết đang buồn rầu.
"Cậu muốn làm gì thì làm, đừng kéo tôi vào. Hơn nữa, hãy nhớ lời hứa của mình." Chu Thiến nhìn bóng lưng Diệp Thần, lông mày nhíu lại càng chặt.
"Cảnh sát Sử, hình như cậu cũng có tâm sự?"
"Ờ..."
Sử Triết hơi sững sờ, khi nhìn thấy đó là Diệp Thần, cậu ta gượng cười, "Tôi biết cậu không phải hung thủ. "
"Tất nhiên, giống như cậu và tôi những người có ý thức mạnh mẽ về công lý và sứ mệnh thà tự làm tổn thương chính mình, còn hơn là làm hại người khác. "Diệp Thần nói một cách nghiêm túc.
"Khụ khụ, được, như vậy cũng tốt."
Sử Triết chưa từng gặp qua ai khoe khoang như thế này và cảm thấy có chút khó chịu, nhưng Diệp Thần lại như không nhìn ra, tiếp tục hỏi:
"Có phải cậu đang gặp rắc rối không? Cậu biết đó, tôi là người rất tốt bụng,. Đặc biệt là đối với bạn bè, trừ khi cậu không nhận tôi là anh em."
"Như thế nào? Tôi, tôi chỉ là......"
Sử Triết có chút nóng nảy, bọn họ tuy rằng chỉ hận gặp nhau quá muộn, nhưng rốt cuộc tiếp xúc với nhau cũng không đến ba mươi phút, lại nhìn thấy bộ dáng nhất quyết không bỏ qua của Diệp Thần, đành phải mịt mờ nói:
"Cậu chỉ mới tới trấn nhỏ, còn chưa cảm nhận được gì, nơi này rất không an toan. Chà, tóm lại cậu nên để ý nhiều hơn đến cảm xúc và trạng thái tinh thần của mình... Trời sắp tối rồi, về nhanh đi! Nhớ, tối nay tốt nhất không nên ra ngoài. Ngoài ra, hãy khóa cửa lại, cẩn thận các đồng bạn nhé! "
Cẩn thận với đồng bạn? Điều đó có nghĩa là gì?
Chưa kể Sử Triết hoàn toàn không biết gì về kỳ nghỉ của cậu với nhóm Du Trạch, kể cả khi biết, cậu ta cũng sẽ không dùng từ "nhóm" để hình dung.
"Tôi nhớ rồi, nhân tiện, cảnh sát Lý ở đâu?"
"Tại sao cậu lại tìm ông ấy?" Sử Triết cảnh giác hỏi, "Tôi không phải đã nói với cậu..."
"Thư giãn đi, tôi chỉ đang tự hỏi liệu tôi có thể công tác ở đồn cảnh sát này hay không thôi? Cậu biết đấy, tôi có ý thức cao về nhiệm vụ và tôi sinh ra để trở thành cảnh sát. "Diệp Thần mạnh dạn nói.
Nhìn thân thể mảnh mai của Diệp Thần, Sử Triết vô cùng nghi ngờ, "Từ bỏ đi, không có khả năng đâu. Cậu còn chưa trải qua khóa huấn luyện đặc biệt gì, hơn nữa ở đây khác với thế giới bên ngoài, cho nên cậu thật sự không thích hợp."
"Có phù hợp hay không? Làm rồi thì sẽ biết."
"Nhìn xem, tên sát nhân đó đang giả danh tôi để phạm tội, phải không? Với cái điệu bộ biếи ŧɦái đó và thân là cảnh sát của công lý giống như tôi, cậu có thể chịu được không? "
Diệp Thần nảy ra một ý:" Tên này rất gian xảo, nhất định không dễ bắt, tại sao không để tôi làm mồi mà dụ hắn ra? "
" Ý của cậu là, muốn trở thành người cung cấp thông tin cho cảnh sát của chúng tôi? "
"Bingo, nhìn kỹ tôi một chút, rất thích hợp đúng không?"
Diệp Thần xoay người đi tới trước mặt ông, Sử Triết hoàn toàn không nói nên lời, nhưng cậu ta vẫn nghiêm túc giới thiệu cậu với cảnh sát Lý.
Mặc dù cảnh sát Lý rất ngạc nhiên, nhưng ông cũng cảm thấy phương pháp này cũng rất khả thi. Nên ông không chỉ đồng ý mà còn cấp "giấy chứng nhận" cho Diệp Thần!
【Chúc mừng người chơi đã kích hoạt nhiệm vụ phụ "Tìm ra kẻ gϊếŧ người giả mạo bạn", nhiệm vụ có giới hạn trong 3 ngày, điểm thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ là 40 điểm và nhận được sự tín nhiệm của đồn cảnh sát】
【Chúc mừng người chơi đã đạt được đạo cụ "Tuyến Nhân Chứng Thư*" sử dụng một lần, chứng chỉ này chỉ có hiệu lực trong nhiệm vụ phụ】
*Người cung cấp thông tin.
Lời nhắc hệ thống đến quá bất ngờ, biểu cảm của Diệp Thần gần như méo mó khi nhìn thấy củ khoai tây nóng hổi trong tay mình.
Cậu chỉ muốn liên lạc với cảnh sát, mắc mớ gì lại kích hoạt nhiệm vụ phụ?
Nhiệm vụ phụ đương nhiên là chuyện tốt, nhưng vấn đề là, Boss của nhiệm vụ phụ này chính là nhân cách phụ của cậu, đối với Diệp Thần mà nói, bất kể lựa chọn như thế nào, đều sẽ là rắc rối lớn.
Trừ khi cậu tự mình vào tù, nếu không thì nhiệm vụ sẽ thất bại.
Nhưng nếu cậu không tận tâm, thì có thể bị nghi ngờ?
Không sợ bị người chơi khác và cảnh sát nghi ngờ, dù sao, cậu cũng có thể sử dụng "cài đặt cá nhân" để giải thích mọi thứ. Sợ là sẽ bị khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nghi ngờ!
Nghĩ đến đây, Diệp Thần buồn bực nhưng lại chẳng thể nói: Như vậy cũng được sao, sẽ OOC đó, nhân cách phụ trốn đi lại còn muốn gϊếŧ cậu, lại không được buff thêm, bây giờ không chỉ phải đề phòng nhân cách phụ, mà ngay cả khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng phải đề phòng...
Phải chăng đây là cái giá của sự "gian lận"?
Cậu ở đây chán nản, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng không nói nên lời...
[May mắn chết tiệt gì vậy? Cậu ta không phải là kẻ tình nghi sao? Làm thế nào mà đã trở thành cảnh sát trong nháy mắt rồi? ]
[Cũng kích hoạt nhiệm vụ phụ luôn. ]
[Đây là vận khí trong truyền thuyết sao? ]
[Nhiệm vụ phụ, thật là một kho báu quý giá, nhưng nó lại được kích hoạt bởi cậu ta. ]
[Nói cách khác, "Tuyến Nhân Chứng Thư" rất hữu ích cho người chơi nha! ]
[Cũng không sao, không hữu ích lắm. ]
[Chao ôi, tại sao người chơi này lại không chết? Nếu không chết, tôi có thể chú ý đến! ]
...
Không lo nợ nhiều, Diệp Thần vội vàng nhìn đi chỗ khác.
Lúc này, cảnh sát Lý lấy ra một ống chất lỏng quen thuộc, nhìn Diệp Thần nghiêm túc nói:
"Muốn sống tốt thì cứ uống đi. Đây là phần thưởng của cậu vì đã phục vụ chúng tôi, nó có thể giúp cậu sống qua đêm nay. "
Diệp Thần nhận lấy nó, nhưng nghi ngờ của cậu lại càng ngày càng lớn," Cảnh sát Lý, làm sao vậy? "
" Đừng nên hỏi thì đừng hỏi. Được rồi, trời tối rồi, mau về đi, nhớ đừng ra ngoài vào buổi tối." Sau đó, cảnh sát Lý bắt đầu đuổi theo mọi người.
Mặc dù Chu Thiến đang trò chuyện với các nhân viên cảnh sát khác, nhưng cô ấy vẫn luôn chú ý đến Diệp Thần.
Khi nhìn thấy cảnh sát Lý đưa cho Diệp Thần "Tuyến Nhân Chứng Thư" và chất lỏng quen thuộc, cô nhướng mày ngạc nhiên. Nhưng cô ấy không phải là Lữ Kiệt, vì vậy cô không lập tức bước tới hỏi, mà định hỏi trên đường về.
Tuy nhiên, khi hai người rời khỏi đồn cảnh sát và đến một nơi không có người qua lại, Diệp Thần đột nhiên dừng lại.
"Có chuyện gì không?"
Diệp Thần liếc nhìn con hẻm cách đó không xa, lại nhìn lên bầu trời, cười nói: " Cô hứng thú với việc cũng tôi đi nói chuyện với chó đầu người không?"
Vẻ mặt Chu Thiến thay đổi, cô vội vàng liếc nhìn xung quanh, cuối cùng đưa mắt về nơi con hẻm tối cách đó không xa, bất định nói: "Nó đi theo? Trốn ở đó à?
" Có lẽ vậy. "Diệp Thần nhún nhún vai, "Dự cảm nói cho tôi biết, nó sẽ xuất hiện trên đường đi và tấn công chúng ta."
Thực ra đó không phải là ảo giác, trên đường đến đồn cảnh sát, Diệp Thần đã tìm thấy chó đầu người. Nó có cái mũi rất nhạy bén và đang ở phía sau rất xa, nếu Diệp Thần không đề phòng thì cậu cũng sẽ không dễ dàng nhìn thấu được.
"Đây là chuyện của anh, tôi không quản, cũng không có bản lĩnh để quản."
Nhìn đường phố bẩn thỉu, ánh mắt Chu Thiến càng thêm cảnh giác, do dự không biết có nên đi đường vòng hay không.
"Được rồi, tôi sẽ không tránh né, cô muốn hỏi cái gì?"
"Cậu không về sao?" Chu Thiến kinh ngạc, "Quên lời cảnh báo của hướng dẫn viên rồi?"
Không chỉ hướng dẫn viên, mà còn có Sử Triết và Cảnh sát Lý đã nhấn mạnh: Đừng ra ngoài vào ban đêm.
Nhưng Diệp Thần đã có kế hoạch của riêng mình, cậu sẽ đợi chó đầu người tới cửa để xác minh một số suy đoán.
Chấp nhận rủi ro thì hơi mạo hiểm, nếu nếu linh cảm sai thì... Hehe, cậu cũng không phải là không có chuẩn bị.
"Nói cho tôi biết suy đoán của cậu, và tác dụng của chứng chỉ này."
Chu Thiến hỏi rất đơn giản, Diệp Thần cũng không giả bộ ngớ ngẩn để nói dối, "Cô thật may mắn, trước đây tôi mơ hồ đưa ra phỏng đoán, một số trong số đó thậm chí còn sai. Bây giờ... "
Cậu không nói thêm gì nữa, trực tiếp đưa chứng chỉ lại cho Chu Thiến.
Chu Thiến không ngờ Diệp Thần lại hào phóng như vậy, không sợ cô ta giật lấy à?
Sau khi cầm giấy chứng nhận và xem kỹ hơn, cô ngạc nhiên: "Nó thực sự có thể giúp cậu tìm ra người vi phạm đó? Nó hoạt động như thế nào?"
""Xem cẩn thận thì, là luật người vi phạm quy định "tội phạm", hơn nữa còn có hạn chế."" Luật người vi phạm bao gồm rất nhiều, chẳng hạn như cứu người trái phép, chữa bệnh trái phép, hôn trái phép, thậm chí là đi tiểu trái phép... Những điều này nằm trong phạm vi của chứng chỉ "tội phạm" bất hợp pháp và phải nằm trong phạm vi 50 mét, cậu hoặc nó mới có thể nhận thấy được.
Thứ này tương đương với một kỹ năng bị động, chỉ có hiệu lực trong ba ngày.
"Vậy, cậu kích hoạt một âm mưu mới hay một nhiệm vụ phụ?" Chu Thiến nhạy bén phát hiện.
"Nhiệm vụ phụ, cô có muốn không? Tôi chia sẻ cho cô."
Sự hào phóng của Diệp Thần khiến nữ hoàng mặt lạnh cũng phải e dè.
Rất ít người chơi có thể cưỡng lại sự cám dỗ của nghiệm phụ phụ, nói đúng hơn là phần thưởng, vì tuyệt đại đa số các nhiệm vụ phụ không thành công, cũng không có hình phạt.
Vấn đề là, trên đời này không có cái gọi là bữa trưa miễn phí.
Diệp Thần bây giờ đề xuất chia sẻ nhiệm vụ phụ, khả năng cao là cô sẽ được yêu cầu cùng cậu giải quyết con chó đầu người kia!
Diệp Thần làm sao có thể không nhìn ra sự do dự của Chu Thiến?
Cậu giật giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười chua xót, "Thưa quý bà, bà có phải sợ tôi dùng "đối phó với con Chó đầu người" để trao đổi không?"
"Còn không phải sao?" Chu Thiến hỏi ngược lại.
"Tôi rất muốn, nhưng tôi biết cô có lẽ sẽ không đồng ý."
Chu Thiến muốn nói gì đó, nhưng Diệp Thần lại không cho cô cơ hội, "Cho dù cô đồng ý, đến lúc đó cô cũng sẽ không thể làm được gì. Hơn nữa, dù tôi có chết hay không thì cũng không phải kết quả tốt. "
Khi chết, Chu Thiến có thể tự mình nhận nhiệm vụ, nhưng không duyên vô cớ lại hại chết bạn đồng hành của mình, cho dù là người bình thường thì cũng không cảm thấy thoải mái. Với bản chất của Chu Thiến, nó rất có thể sẽ để lại một cái bóng tâm lý. Quan trọng hơn, điều này sẽ vi phạm nghiêm trọng của nhân vật "luật sư" và "nữ hoàng" của cô ấy.
Nếu như Diệp Thần còn sống sót, hai bên nhất định sẽ có ân oán, nếu nhiệm vụ phụ yêu cầu hợp tác, lúc đó bọn họ nhất định sẽ đề phòng lẫn nhau, tốn công vô ích.
Chu Thiến nhanh chóng đoán ra, khi cô định cưỡng lại sự cám dỗ này, thì lại nghe thấy Diệp Thần nói:
"Tôi sẽ không chia sẻ nhiệm vụ miễn phí, cô cũng không tin. Điều kiện của tôi là nếu chúng ta may mắn có thể hợp tác sau này hoàn thành nhiệm vụ, thì điểm thưởng nhất định phải chia đôi, nếu thất bại, sau khi tôi và cô sống sót rời khỏi đây, cô cũng sẽ phải bồi thường cho tôi 5 điểm. "
Điều kiện như vậy tương đương với cái bánh trên trời rơi xuống, tính như thế nào cũng đều không lỗ.
Chu Thiến phải đối mặt với bốn kết quả: thứ nhất, nhiệm vụ thành công và tất cả họ đều sống; thứ hai, nhiệm vụ thành công và một trong số họ chết; thứ ba, nhiệm vụ thất bại và tất cả họ đều sống; thứ tư, nhiệm vụ thất bại và một trong số họ hoặc tất cả đều sẽ chết.
Ngoại trừ kết quả thứ ba, cô chắc chắn sẽ không thua. Ngay cả khi là kết quả thứ ba, thì cô cũng có thể sống sót rời khỏi kịch bản, cũng nên thấy đủ, hơn nữa nói không chừng còn có thể quỵt nợ.
Nhưng tại sao Diệp Thần lại hào phóng như vậy?
Chu Thiến ngạc nhiên, lại nghe thấy Diệp Thần nói với giọng điệu ủy khuất:
"Thật ra, tôi chia sẻ nhiệm vụ với cô, là vì tôi không muốn lãng phí nó. Rốt cuộc, tôi rất có thể sẽ chết dưới tay con chó kia, mà nhiệm vụ này là trách nhiệm của tôi. Cứ coi như tôi vì các cô mà lưu lại chút tâm ý đi. "
Lần này Chu THiến thực sự bị sốc, cô không thể duy trì tính cách lạnh lùng của mình nữa, cô vô cùng cảm động trước sự hào phóng và tính cách cao thượng này của Diệp Thần.
"Tôi không ngờ rằng cậu vậy mà thực sự là..."
Diệp Thần luôn nói mình là "người tốt", đến nỗi Chu Thiến, người đã nghe nhiều về điều đó, càng ngày càng tin rằng đây là vì sắm vai nhân vật, và thậm chí còn hơn thế nữa cô tin rằng Diệp Thần là một tên phúc hắc.
Nhưng bây giờ, cô không còn có thể nghĩ như vậy nữa.
Mặc dù người này thích gây chuyện, mặc dù hơi tự ái nhưng trái tim lại rất nhân hậu, rộng lượng và vị tha hơn cả tưởng tượng... Trong một khoảnh khắc, Chu Thiến cảm thấy cô thật ích kỷ và đáng khinh, đứng trước mặt Diệp Thần, cô có hơi xấu hổ.
Cô hiếm khi xấu hổ về bản thân, thậm chí còn có ý muốn ở lại và giúp đỡ Diệp Thần.
May mắn thay, lý trí của cô vẫn còn sống, tuy cô không hấp tấp nói ra, thậm chí bây giờ còn bắt đầu hoài nghi: Cậu ta là đang diễn, rồi khơi dậy sự đồng cảm của mình, khiến mình chủ động ở lại?
Nhưng vào lúc này, cô lại nhận được lời nhắc của hệ thống - nhiệm vụ phụ, phần thưởng hoàn thành là 30 điểm!
Mặc dù vẫn thấp hơn 10 điểm, và không có giấy chứng nhận "Tuyến Nhân Chứng Thư" và chất lỏng màu xanh lá cây đậm kia, nhưng như vậy đã đủ.
"Cậu thực sự..."
"Đi nhanh đi, sẽ muộn đó."
Diệp Thần cười ngắt lời, "Nếu tôi may mắn sống sót thì sao? Chà, trên thực tế, con chó trông rất biếи ŧɦái, còn thể lực thì có thể nó không bằng tôi. "
"... Cậu là người tốt và vị tha nhất mà tôi từng gặp, thực sự rất tốt bụng." Cô nhìn chằm chằm Diệp Thần thật lâu trước khi bước từng bước nặng nề và rời đi từ một con phố khác.
Cho đến khi Chu Thiến rời đi, Diệp Thần mới lẩm bẩm một mình: "Được người khác khen, tôi có hơi ngại."
Tuy nhiên, khán giả là người duy nhất biết được sự thật và chứng kiến
quá trình hoạt động của Diệp Thần, bây giờ họ đang hét ầm lên ở phòng phát sóng trực tiếp!
Tác giả có chuyện muốn nói: ①: Từ nhà triết học người Đức Schopenhauer.