“Cô ấy ở bên trong à.”
Thẩm Niệm Hoà thản nhiên trả lời, giọng điệu kiên quyết.
“Anh hiện tại tốt nhất không nên đi vào.” Tầm mắt Giản Trúc rơi xuống tờ giấy trên tay Thẩm Niệm Hoà, anh thu mắt lại, lập tức nở nụ cười, “Thanh Hoan cuối cùng cũng chịu rời khỏi anh rồi.”
Tờ giấy này là đơn xin từ chức của Hứa Thanh Hoan.
“Trả lại cho tôi.”
Vẻ mặt Thẩm Niệm Hoà hơi trầm xuống.
“Sao vậy, vội vàng đi tìm cô ấy như thế là vì tờ đơn xin từ chức này?” Giản Trúc không trả lại cho anh ta, tay ôm ngực dựa vào cánh cửa cười một tiếng, lộ ra một cỗ quyến rũ toát ra từ trong xương cốt, “Cô ấy từ chức không tốt sao, anh rõ ràng rất mong chờ cô ấy rời khỏi đây mà.”
Thẩm Niệm Hoà im lặng, môi mỏng mím chặt, một lúc sau mới nói, “…Tôi không có.”
Cửa phòng nghỉ mở ra, Hứa Thanh Hoan từ bên trong đi ra.
Đồ mà Giản Trúc mua cho Hứa Thanh Hoan là một chiếc váy nhỏ màu đỏ, kích thước vừa vặn, tôn lên dáng người chữ S quyến rũ của cô, váy ngắn làm lộ đôi chân dài miên man trắng nõn đầy mị hoặc.
Mái tóc ẩm ướt mềm mại rũ xuống trên vai, dưới ánh nắng ban ngày, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc, đôi mắt hạnh nhân ướŧ áŧ, hàng mi cong còn vương lại chút hơi nước, mê hoặc động lòng người.
Hai người đàn ông vừa nhìn thấy liền sững sờ một lúc.
Đồng tử Giản Trúc giãn ra, một tia ngạc nhiên lướt qua đáy mắt.
Có chút hối hận rồi.
Anh không nên vội vàng đem đến cho cô mặc.
Đàn ông luôn có sự chiếm hữu gần như hoang tưởng đối với người con gái mà họ yêu.
Muốn độc chiếm vẻ đẹp của cô ấy, thân thể của cô ấy, tất cả mọi thứ.
Bây giờ, vẻ đẹp của cô, ngoại trừ anh còn có người đàn ông khác nhìn thấy mất.
Khó chịu, vô cùng khó chịu.
Giản Trúc thu lại nụ cười, vẻ mặt vô cảm, không chút thương tiếc cầm đơn từ chức che mặt Thẩm Niệm Hoà, chặn ánh mắt anh không cho tiếp tục nhìn Hứa Thanh Hoan.
Thẩm Niệm Hoà: “…”
Anh lặng lẽ lấy tờ đơn từ chức xuống, hít sâu một hơi bình ổn lại cơn giận, áp chế sự hoảng loạn trong lòng.
Hứa Thanh Hoan khẽ nhíu mày, nheo đôi mắt hạnh, một tay che miệng và mũi rồi hắt hơi một cái.
Mặc dù đã thay một thân quần áo sạch sẽ, cơ thể cũng không thấy lạnh.
Nhưng mũi cứ có chút ngứa, sẽ không phải là bị cảm rồi đi?
Hứa Thanh Hoan buồn bực xoa xoa mũi, cô bây giờ mới nhìn thấy sự tồn tại của Thẩm Niệm Hoà, cùng với tờ đơn xin từ chức anh cầm trên tay.
Nghĩ đến lần trước Thẩm Niệm Hoà không chút do dự bỏ tờ đơn vào máy huỷ tài liệu.
Hứa Thanh Hoan bây giờ đã thông minh hơn, không cho Thẩm Niệm Hoà một chút cơ hội nào, lập tức kéo cổ tay Giản Trúc, “Đi thôi, tiểu Lê.”
Chỉ cần cô chạy nhanh, Thẩm Niệm Hoà liền không thể đuổi kịp cô được!
Giản Trúc thấy vậy, cảm giác khó chịu trong lòng biến mất ngay lập tức, cười đến vui sướиɠ.
Dùng phong thái của người chiến thắng liếc nhìn Thẩm Niệm Hoà. Dường như muốn nói, nhìn đi, Thanh Hoan chọn tôi, không phải anh.
Mặc cho Hứa Thanh Hoan vội vàng nắm tay anh rời đi.
Thẩm Niệm Hoà nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, đơn từ chức trong tay bị nắm đến nhăn nhúm.
Trở lại văn phòng, anh nhìn chằm chằm vào tờ đơn từ chức hồi lâu, cuối cùng cũng đóng dấu phê duyệt.
Từ nhỏ, Hứa Thanh Hoan đã thích theo đuôi anh ta, dính chặt như keo. Anh đi đâu cô cũng đi theo.
Đuổi không đi, cũng không dám rời khỏi.
Khi Hứa Thanh Hoan thực sự rời đi như anh mong muốn, anh nên cảm thấy hạnh phúc mới phải.
Nhưng anh ngược lại cảm thấy lòng mình thật trống trải và khó chịu.
Thầm Niệm Hoà nghĩ, thói quen thực sự là thứ vô cùng đáng sợ.