Vì Sao Các Ngươi Tự Nhiên Lại Thích Ta

Chương 11

Xung quanh yên tĩnh.

Tiếng sấm ngoài cửa sổ dần dần lắng xuống, cuối cùng im bặt.

“Này.”

Hứa Thanh Tri đẩy đầu Hứa Thanh Hoan, “Không sấm nữa rồi, dậy nhanh lên.”.

Sau một hồi mê man, cuối cùng Hứa Thanh Hoan cũng có chút phản ứng, cô dùng tay chống đỡ thân trên, từ trong lòng ngực Hứa Thanh Tri đứng dậy.

Một thân trang phục công sở của Hứa Thanh Hoan còn chưa thay, cổ áo sơ mi có hai cúc không cài, hơi mở ra, cổ áo rũ xuống theo động tác của cô, lộ ra một màn cảnh xuân trước ngực.

Vừa lúc đập vào mắt Hứa Thanh Tri.

Bầu ngực trắng nõn, được áo ngực màu đen bao lấy, áo ngực lại là loại quây, hai bầu ngực ép lại với nhau tạo ra khe rãnh sâu hút tinh tế.

Vừa nhìn là khiến người ta muốn đem mặt vùi vào trong đó, dùng đầu lưỡi liếʍ láp rồi hút ra lưu lại những vệt đỏ.

Ánh mắt Hứa Thanh Tri chợt trở nên nặng nề, hầu kết lăn lộn, vẻ mặt có chút kỳ quái, trong nháy mắt anh bừng tỉnh phục hồi tinh thần lại, quay mặt đi, không hề nhìn lại.

Hứa Thanh Hoan bị tiếng sấm dọa cho sợ tới mức hai chân mềm nhũn, ngồi thẳng dựng người lên, nhưng đầu gối vẫn còn quỳ trên mặt đất, không đứng dậy được.

“Anh, đỡ em dậy.”

Hứa Thanh Hoan mở to đôi mắt hạnh mơ màng nhìn anh trai, nước mắt vẫn còn vương trên khóe mắt, chưa hề tan đi, đáng thương nhìn chằm chằm Hứa Thanh Tri còn đang nằm trên mặt đất, “Chân em mềm nhũn rồi.”

“Đừng nói lung tung.”

Hứa Thanh Tri đứng dậy, một tay túm cánh tay Hứa Thanh Hoan lên, “Với một chút can đảm này của em, sau này còn có thể làm nên trò trống gì.”

“Đừng nói nữa.” Hứa Thanh Hoan run rẩy đứng lên, “Anh không sợ sét đánh, thì làm sao mà hiểu được cảm nhận của em.”

Thấy Hứa Thanh Hoan cẩn thận bước đi, Hứa Thanh Tri cười nhạo, “Em là nai con mới được sinh ra sao.” Phát ra lời nói chanh chua, cảm giác quái dị trong lòng mới tiêu tan đi một chút.

Sau khi châm chọc, Hứa Thanh Tri vẫn đỡ Hứa Thanh Hoan đến mép giường, lại rót cho cô một chén nước, “Cảm thấy đỡ chút nào chưa.”

“Khá hơn rồi.”

Hứa Thanh Hoan uống một ngụm nước ấm, tay chân lạnh băng cuối cùng cũng có một chút sức lực, “Cảm ơn anh.”

“Muốn đi khám bác sĩ tâm lý không?” Hứa Thanh Tri luôn cảm thấy có chút không bình thường.

Nếu nói khi còn nhỏ sợ hãi sét đánh còn có thể hiểu được, nhưng hiện tại một người hơn hai mươi tuổi, phản ứng sợ hãi vẫn còn mạnh mẽ như vậy, Hứa Thanh Tri thắc mắc liệu đó có phải là vấn đề tâm lý hay không.

Hứa Thanh Hoan cầm cốc nước có chút nóng, khói nhẹ lượn lờ, mang theo một tia nhiệt khí, làm mắt cô mờ mịt.

Một lát sau, cô lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không cần đâu anh, em…… sẽ thử nỗ lực để khắc phục.”

Cô có thể nói cái gì?

Chẳng lẽ nói, kiếp trước vào một ngày dông tố cô bị một người điên gϊếŧ chết, cho nên cô mới sợ hãi tiếng sấm như vậy.

Hứa Thanh Hoan nghĩ, nếu cô nói ra, không những không có người tin, mà họ còn cảm thấy cô đang nói linh tinh.

Hứa Thanh Hoan không muốn tiếp tục nói nữa, cô đặt ly nước xuống, dụi dụi mắt, ngáp dài nói: “Anh, em buồn ngủ quá rồi, muốn đi ngủ.”

“Em thật là……”

Như vậy nhiều năm, Hứa Thanh Tri còn không hiểu là Hứa Thanh Hoan đang trốn tránh vấn đề sao.

Bàn tay to hung hăng xoa đầu cô, Hứa Thanh Tri tức giận nói, “Ngủ đi ngủ đi, đồ lười.”

Hứa Thanh Hoan thật sự mệt, lo lắng hoảng sợ lãng phí quá nhiều tinh lực, lại khóc đến hai mắt mệt mỏi, cô nằm ngửa xuống giường, mông dùng sức làm nửa người dưới dịch lên giường.

Phía dưới cô mặc váy trùm mông, phía dưới váy tất chân màu đen bao bọc đùi đẹp thon dài, theo động tác của cô mà làn váy dần co lại.

“Hừm……”

Hứa Thanh Hoan nhíu mày, ngồi dậy, hai chân gập lên, một tay thò xuống cởi ra tất chân.

Tuy rằng là cởi tất.

Nhưng cởi loại đồ vật như tất chân này, ở trong mắt đàn ông, chính là một loại dụ hoặc khác.

Đùi ngọc trắng nõn cùng tất chân màu đen sinh ra sự tương phản mãnh liệt, Hứa Thanh Tri vừa nhìn, liền cảm thấy mặt mình càng thêm nóng bỏng.

“Hứa Thanh Hoan!”

Tiếng rống giận đột ngột, làm Hứa Thanh Hoan sợ tới mức co rụt bả vai lại.

Cô ngây ngốc nhìn Hứa Thanh Tri, “Anh làm gì vậy?”

“Em…… em cởi tất làm cái gì?”

“Đi ngủ.” Hứa Thanh Hoan có chút không thể nào hiểu được, “Đeo tất đi ngủ không thoải mái.” Nói xong, cô lại tiếp tục cởi.

Hứa Thanh Tri nhắm mắt lại, “Em như vậy còn ra thể thống gì.”

“Không phải chứ, em chỉ cởi cái tất tại sao lại không ra thể thống gì?”

Hứa Thanh Hoan cúi đầu cẩn thận đánh giá chính mình, váy còn nguyên, quần áo cũng vẫn như cũ, nhân mô nhân dạng, đâu vẫn còn đó, chỉ có tất chân đã cởi đến mắt cá chân.

“Lười cùng anh nói chuyện.”

Hứa Thanh Tri không muốn nói rõ ràng, nín nghẹn một hơi, xoay người nổi giận đùng đùng rời đi.

Hứa Thanh Hoan đặt tất chân sang một bên, “Không thể hiểu nổi.” Cô ngáp một cái, nằm xuống giường, đắp chăn rồi ngủ thϊếp đi.

Hứa Thanh Hoan không biết mình đã ngủ bao lâu, khi cô tỉnh lại, ngoài cửa sổ sắc trời đã tối đen.

Buổi tối.

Hứa Thanh Hoan thay một bộ quần áo ở nhà, xoa đôi mắt buồn ngủ xuống lầu, thấy Hứa Thanh Tri đang ngồi bên bàn ăn dùng cơm, nàng bĩu môi, “Anh, ăn cơm sao không gọi em.”

Hứa Thanh Tri liếc mắt nhìn cô một cái, “Ngủ như heo, không ai có thể kinh động đến nổi.” Thấy Hứa Thanh Hoan mặc quần áo ở nhà, toàn thân bao vây nghiêm nghiêm mật mật không có chỗ nào hở hang, trong lòng anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Hứa Thanh Tri không thể hiểu được phản ứng gần đây của mình, không đúng, anh thở phào nhẹ nhõm làm gì?

Ngủ một ngày, Hứa Thanh Hoan đã đói đến bụng muốn dán vào lưng, cô chạy tới, vừa đặt mông xuống ghế, liền bưng bát lên bắt đầu ăn.

Bây giờ cô mới xuống, cơm có chút lạnh, nhưng đều không ảnh hưởng đến tâm hồn ăn uống của cô.

“Tháng sau anh sẽ đi công tác.”

Hứa Thanh Tri đột nhiên nói.

“…… Không phải anh mới đi công tác trở về sao?”

“Công việc.” Hứa Thanh Tri dùng ánh mắt sắc bén liếc qua, không tiếng động khiển trách cô là đồ sâu gạo.

Hứa Thanh Hoan có chút chột dạ mà cúi đầu, gắp hai miếng cơm, nói: “Anh à, em thật sự không muốn đi làm ở công ty của Thẩm Niệm Hòa.”

“Vậy em muốn đi nơi nào.”

“Lần trước không phải nói rồi sao, đến công ty của anh bên kia làm việc.” Hứa Thanh Hoan trong miệng đang ăn cơm, lời nói lắp bắp không rõ, “Mẹ nó, hôm nay cái nồi đều không đợi tao một chút liền đi rồi.”

“Anh cho rằng em đang nói giỡn.” Hứa Thanh Tri buông chiếc đũa, “Ai biết em lại muốn làm cái chuyện xấu gì.”

“Anh, được không.” Hứa Thanh Hoan mò lại gần, ôm cánh tay anh lắc qua lắc lại, “Đi công ty của anh làm lao công em cũng không ý kiến!”

Khóe môi Hứa Thanh Tri giật giật, nếu đã nói đến mức này, cũng rõ ràng là Hứa Thanh Hoan thật sự nghiêm túc, “Được rồi, đợi lát nữa anh sẽ nói một tiếng với Thẩm Niệm Hòa, ngày mai em đem đơn từ chức giao lên là được, dù sao cũng phải theo trình tự.”

“Được ạ ~”

Có Hứa Thanh Tri bảo đảm, lúc này Hứa Thanh Hoan mới yên tâm.

Ngày tiếp theo.

Hứa Thanh Hoan lại viết một tờ đơn từ chức khác, sau đó đi thăm dò ở trước của văn phòng của Thẩm Niệm Hòa, nhưng gõ cửa nửa ngày vẫn không thấy ai trả lời, cô chần chừ đẩy ra, phát hiện bên trong không có người.

Thẩm Niệm Hòa không ở đây vừa hay đúng lúc.

Dù sao cô cũng không muốn thấy anh ta.

Hứa Thanh Hoan tâm trạng vui vẻ, đem đơn từ chức đặt lên bàn, tung ta tung tăng chạy ra.

Đang muốn rời công ty, kết quả bụng cô tự dưng như thắt lại, cô sờ sờ bụng, vội vàng đi WC giải quyết việc lớn của đời người.

Nhưng lúc giải quyết xong, cô vừa mới kéo quần lên ——

Nước lạnh đột nhiên không kịp đề phòng rơi xuống từ trên đỉnh đầu Hứa Thanh Hoan, cái lạnh thấu xương thấu thịt, theo máu đập vào trái tim cô, trái tim sững sờ vì sốc.

Bên ngoài truyền tới tiếng cười nhạo của con gái, cùng với tiếng bước chân càng lúc càng xa.

Hứa Thanh Hoan: “……”

Không phải chứ, các cô là học sinh tiểu học sao?

Chơi cái trò này?

Các cô lại còn muốn chơi cái này?