Một Đêm Gió Lộng Khắp Biên Quan

Chương 63: Đêm trên lầu vắng (3)

Thẩm Tầm chống tay lên bụng Tạ Cẩn nhổm người lên, chợt như phát hiện một kiểu chơi mới lại ngồi xuống, cầm đuôi tóc phất qua phất lại trên bảo bối đã căng cứng. Tư thế nữ trên nam dưới không phải bọn họ chưa từng thử qua, một lần là anh sử dụng đồ bọc dính hạt nhựa, một lần là trên bàn đu dây, nhưng kiểu để nàng hoàn toàn khống chế giống vậy vẫn là lần đầu tiên, có mới lạ, càng có rất nhiều thú vị khiến lửa dục cũng tăng vọt.

Đuôi tóc nhẹ nhàng quét qua dục căn đã sưng tấy, mỗi lần phất qua là gân xanh lại trồi lên, gần như toàn bộ mạch máu đều phẫn nộ tập trung ở phần giữa hai chân chàng. Nàng cảm thấy mình khát vô cùng, hơi nước trong thân thể đều hóa thành hoa dịch trong suốt tràn ra khỏi nhụy hoa hé mở, làm ướt đẫm phần dưới thân chàng bằng mật ngọt trơn trợt.

Tạ Cẩn cấp tốc thở hổn hển, mồ hôi túa ra đầm đề.

Chậu than bạc không khói lúc này đã cháy đến phần cuối cùng, tia lửa mạnh mẽ bùng lên từ khối than xám bạc, dần dần nhuộm đỏ toàn bộ bồn than. Màu đỏ lóa mắt nhảy múa trên thân thể chàng thành những đóa hoa lộng lẫy quyến rũ, làm vết thương đỏ thẫm trên ngực chàng càng tươi đẹp hơn. Mặt nạ đồng thau lập loè ánh đỏ sẫm quỷ dị, khiến chàng trông như bước ra từ đóa sen đỏ nở rộ, chuyên dùng ma thuật câu lấy nhân tâm, làm nàng hoàn toàn không dời được mắt.

"Nàng còn muốn tra tấn ta bao lâu?" Giọng nói khàn khàn ma mị cất lên, cổ tay nghịch ngợm của nàng bị siết chặt.

Thẩm Tầm cười khúc khích, đón lấy ánh mắt nóng bỏng của chàng, chậm rãi nâng mông lên rồi từ từ ngồi xuống, vặn vẹo thân mình để chàng tiến vào.

Tạ Cẩn nắm hai bên eo nàng vận động thắt lưng, tích lũy sức mạnh, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái đẩy vào chỗ sâu.

Cảm giác bao vây và bú ʍúŧ ngọt ngào đến ngất ngây ập tới như mong đợi, thắt lưng anh rạo rực, da đầu tê dại, Tạ Cẩn thở phào một hơi, ấn mông nàng xuống rồi nhanh chóng thúc thẳng vào trong.

Mái tóc dài đen dầy của nàng thật sự uốn lượn thành điệu vũ câu hồn nhϊếp phách, giống như đám rong biển xanh tươi sum suê dập dìu theo những cơn sóng nhấp nhô, khiến toàn bộ thân thể nàng trông có vẻ nhỏ nhắn mềm mại mà quyến rũ. Hai quả anh đào đỏ mọng cũng như ẩn như hiện giữa làn suối tóc, thôi thúc anh muốn hái ngay.

Tạ Cẩn ngồi dậy, một tay đè sau eo nàng, hôn từ cằm nàng chạy dọc xuống cổ, liếʍ qua xương quai xanh rồi đến rãnh sâu giữa hai bầu ngực, như nguyện ngậm lấy một quả anh đào xinh xắn.

Anh thở phào thỏa mãn, dùng môi răng và động tác dưới thân khống chế nhịp điệu rêи ɾỉ của nàng. Ở khoảnh khắc này, yêu dục sinh tử đều nhờ thân thể nàng mà được thư dãn và giải thoát, nỗi đau đã từng khắc cốt xuyên tâm trôi đi từng chút một. Với từng đợt kɧoáı ©ảʍ ập đến, Tạ Cẩn cảm thấy trái tim đang thắt chặt dần dần giãn ra.

Từng cú thúc kí©ɧ ŧɧí©ɧ mật ngọt tuôn ra càng nhiều, tẩm ướt hạ bộ gắn kết của hai người, kɧoáı ©ảʍ ngập tràn như cơn thủy triều bao phủ họ.

Tạ Cẩn chậm lại tốc độ cùng lực vận động của hông và thắt lưng, say mê đắm chìm trong sự quấn quít nóng bỏng và sự hòa quyện thân mật của hai cơ thể.

Hai bàn tay chàng giữ lấy hông nàng, hướng nàng phối hợp với tiết tấu lên xuống của mình. Tư thế này khiến mỗi lần anh thối lui đều rất nông, đầu nấm no tròn căng bóng hầu như lúc nào cũng nhẹ nhàng áp sát vào vách tường sâu thẳm của động hoa, cọ xát ra từng đợt sảng khoái và tê dại.

Tiết tấu của chàng không mãnh liệt, nhưng động hoa nóng bỏng bị bảo bối nong ra hết cỡ rồi tiến vào thật sâu, vách động mẫn cảm bị cọ xát qua lại liên tục, hai viên anh đào trước ngực được chàng luân phiên ngậm mυ'ŧ liếʍ láp, đùi nàng ép chặt vào xương mu chàng, động tác thúc hông không ngừng khiến gốc rễ cây gậy th*t liên tục va chạm cửa động, đè ép lên hoa châu, kɧoáı ©ảʍ trong ngoài dâng lên càng lúc càng bén nhọn, cơn lũ cắn nuốt thần trí sắp sửa ập đến.

Thẩm Tầm chưa muốn lên cao trào nhanh như vậy, nàng thử chia trí anh chàng bằng cách luồn ngón tay vào mái tóc, mò mẫm đến chỗ cài mặt nạ sau đầu rồi hỏi: "Thật sự không tháo ra được?"

Loại thời điểm này mà nàng bỗng nhiên quan tâm đến vấn đề ruồi bu, Tạ Cẩn bất mãn tăng thêm lực đạo liếʍ láp núʍ ѵú nàng, đầu lưỡi xoay một vòng quanh quầng vυ', nhẹ nhàng cắn một cái như trừng phạt, ấn mông nàng xuống thúc hông lên thật mạnh.

Đáp lễ anh chính là chỗ sâu trong động hoa siết chặt bảo bối rồi nghiền bóp trái phải lung tung một trận. Hô hấp Tạ Cẩn cứng lại, thiếu chút nữa tước vũ khí đầu hàng.

"Là khóa chết, chỉ có thể dùng dao găm chém sắt như chém bùn bổ ra, nhưng làm vậy thì mặt nạ này cũng phá hỏng không thể đeo lại," Tạ Cẩn hít sâu một hơi, thẳng lưng tạm thời đình chỉ động tác, "Không phải nàng nói thích ta đeo hay sao?"

Cảm giác tê ngứa xuyên tim giống rắn độc gặm cắn khắp người, nụ hoa bủn rủn bị bảo bối nóng cứng căng đến mức run rẩy thít lại, cho dù không có bất luận động tác cọ xát nào mà cũng khiến xương cốt mềm nhũn. Nàng thở hổn hển, cảm thấy bụng dưới đang có nhịp đập thình thịch thình thịch đặc biệt rõ ràng, chỉ không biết là của chàng hay của mình.

Hai người đều không cử động, không hẹn mà cùng muốn kéo dài khoảng cách ngắn ngủi của sự trải nghiệm tột đỉnh này. Một bàn tay chàng bóp lấy mông nàng hơi kéo về nơi hai người giao hợp, kɧoáı ©ảʍ quay cuồng mãnh liệt đẩy nàng và chàng cùng leo một đường hướng lên ngọn Vu Sơn thần tiên, chỉ cần chàng nhẹ nhàng thúc hông thêm một cái hoặc nàng hơi vặn vẹo thân mình, cả hai lập tức có thể lêи đỉиɦ chứng kiến cảnh tượng huyền ảo mỹ miều.

Ngay lúc này Tạ Cẩn nên rút ra ngoài đề phòng bắn vào, nhưng anh lại lưu luyến không muốn rời động hoa, vì thế đặt bàn tay lên đùi non mịn màng của nàng nhẹ nhàng vuốt ve, chờ đợi kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt thoáng bình ổn.

"Ta xác thực rất thích." Khóe môi Thẩm Tầm nhếch lên, hơi híp mắt nhìn anh chăm chú.

Chậu than hoàn toàn thành tro tàn, lửa đỏ rực rỡ đã từ từ mờ đi, ánh lửa nhảy múa trên mặt nạ kim loại cũng tắt khiến mặt nạ quỷ lại trở nên lạnh cứng, cũng làm gương mặt và bộ dáng chàng thêm lạnh lẽo. Cơ bắp trên cơ thể tinh anh căng chặt, áo lụa đen bóng loáng phản xạ ánh trăng nhàn nhạt, Tạ Cẩn như vị chúa tể đêm đen bước ra khỏi khu rừng u ám. Mặt nạ quỷ hiển lộ vẻ hung hãn, thế nhưng đôi mắt thoáng lóe sáng lại rõ ràng chứa đựng một tia yếu ớt.

Thẩm Tầm hôn lên môi chàng, tỉ mỉ lần theo đường viền môi, "Hiện tại bộ dáng chàng thật sự rất đẹp, nếu biết chàng đeo mặt nạ này đẹp như vậy, đã sớm nên làm một cái cho chàng."

Môi nàng di chuyển đến vành tai, dán vào phần da thịt ấm áp thấp giọng thì thầm: "Từ ngày đầu tiên chàng đeo nó lên, khoảng khắc chàng vén rèm tiến vào lều, ta đã hoàn toàn không thể nào rời ánh mắt, phải dùng lực kiềm chế thật lớn mới có thể không dõi theo chàng... Còn buổi sáng sớm hôm nay khi chàng chiến thắng trở về, dáng vẻ chàng đắm chìm trong nắng ban mai nhìn về phía ta..."

Tạ Cẩn rên một tiếng, đột nhiên ôm chặt lấy nàng, bàn tay đỡ dưới mông nàng rồi cứ duy trì tư thế giao hợp như vậy mà bước xuống sập.

Thẩm Tầm ôm lấy cổ Tạ Cẩn kinh hô, "Chàng làm gì thế?"

"Than tàn rồi, nơi này lạnh." Tạ Cẩn khàn khàn nói: "Đi vào bên trong nhé."

Bảo bối còn khảm trong thân thể nàng, theo bước đi của chàng liên tục nẩy lên, chạm vào vách hoa mềm mại căng xót cần được an ủi. Cả người nàng không có điểm tựa, chỉ có thể chặt chẽ bám vào người chàng, bởi vì khẩn trương mà không tự chủ được siết chặt vách hoa, nghiền áp hút mυ'ŧ bảo bối nóng cứng, mật hoa thơm ngọt tuôn trào nhỏ giọt xuống dọc đùi chàng.

Toàn bộ thân hình Thẩm Tầm đều phát run, cặp chân dài quấn chặt hông chàng, ngón chân co quắp, cắn răng nói: "Mau thả ta xuống."

"Không bao xa, nàng buông lỏng chút, ta sẽ đi mau thôi." Tạ Cẩn khẽ cười, nhẹ nhéo mông nàng. Tư thế này tuy tuyệt vời không thể tả nhưng cũng khiến anh có điểm kiềm nén không nổi.

Tạ Cẩn chậm rãi hoạt động bước chân thay vào động tác thúc hông, đôi bàn tay mạnh mẽ đỡ mông nàng ép chặt nàng vào hạ bộ của mình, bảo bối cứng rắn như đang chống đỡ tâm hoa, một trên một dưới cọ xát lúc sâu lúc cạn khiến thần hồn điên đảo, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt đẩy kɧoáı ©ảʍ mới vừa bình ổn lên tới đỉnh Vu Sơn. Tạ Cẩn bế nàng đi chưa được mấy bước, nàng đã run rẩy tiết ra ngay tại hành lang nhuộm đầy ánh trăng bạc.

Nàng há mồm thở hổn hển, thân hình co rút cắn bờ vai anh, tiếng kinh hô và rêи ɾỉ phả trên da thịt, hàm răng cắm thật sâu vào bờ vai. Tạ Cẩn xuýt xoa một tiếng, bước đi đến cuối hành lang, dùng bả vai đẩy tung cửa, bế nàng đi đến mép giường Bạt Bộ đặt nàng xuống.

Bảo bối rốt cuộc rời khỏi thân thể nàng, Thẩm Tầm nhẹ ngâm nga, chưa kịp bình ổn thì chàng ta đã lật nàng nằm úp sấp, lột quần áo nàng ném sang một bên, vén mái tóc dài rối tung từ sau lưng nàng tiến vào.

Thân thể Thẩm Tầm căng thẳng, đôi tay bấu chặt đệm giường dưới thân. Tạ Cẩn nâng nửa người nàng lên, dùng gối mềm lót dưới bụng nàng khiến mông nàng vểnh cao, dễ dàng cho anh chàng dùng tư thế này ra vào thân thể nàng.

Một bàn tay Tạ Cẩn vuốt ve dọc đường eo đi lên, đỡ lấy bầu ngực đang gợn sóng, bao phủ trong lòng bàn tay tỉ mỉ xoa nắn.

Một tay khác tìm được tay nàng đang bấm sâu vào đệm giường, ngón tay l*иg vào ngón tay nàng siết chặt.

Tạ Cẩn từ từ rút ra rồi lại chậm rãi chen vào chỗ sâu, nếm thử tư thế mới khiến nàng hồn tiêu phách lạc ngay tại chỗ.

"A Tầm," Nụ hôn nóng bỏng đậu trên vai nàng rồi di chuyển đến bên tai, giọng nói khàn khàn dụ hoặc: "Nếu nàng thích, hãy nhìn ta!"

Thẩm Tầm ý loạn tình mê ngẩng đầu lên, liếc một cái đã thấy ngay tấm gương lớn khảm ở đầu giường, trong gương phản chiếu nửa phần dưới của khuôn mặt tuấn tú và nửa phần trên của chiếc mặt nạ u ám.