Một Đêm Gió Lộng Khắp Biên Quan

Chương 43: Cạn chén trân quý (1)

Edited by Bà Còm in s1apihd.com

Tạ Cẩn ôm nàng, thẳng lưng thúc hạ thân lên trên từng cái một, khơi động cả một vùng biển xuân sóng vỗ. Những con sóng dịu dàng ập đến vuốt ve bí động chưa bao giờ được khám phá, kɧoáı ©ảʍ tựa như hạt cát loang loáng tích tụ ma sát chỗ sâu nhất của bí động.

Tạ Cẩn cõng ánh trăng, phần thân thể nạm ánh trăng bàng bạc trông có vẻ nhu hòa, nhưng đường cong ẩn trong bóng tối càng sắc bén hơn. Thẩm Tầm giơ tay vuốt ve giữa mày hơi nhíu của chàng, bị chàng chộp lấy cổ tay, năm ngón tay mở ra bàn tay nàng áp vào má mình.

“Tạ Cẩn... Đừng nhíu mày...” Nàng lẩm bẩm, hơi lay động trên người chàng. Thân trên bị từng cú thúc của chàng đẩy về phía trước nên áo trong đã sớm tốc lên tới tận vai, hai bầu ngực đung đưa cọ xát vào ngực chàng. Bởi vì hạ thân dán vào nhau cực sát nên nàng cảm nhận rõ ràng mỗi lần bụng dưới của chàng co giật phập phồng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ sóng triều trong huyệt động tràn ra tẩm ướt hạ thân hai người.

Tạ Cẩn vén mái tóc dài tán loạn hôn lên cổ nàng, đôi môi nóng rực kề sát tai nàng, giọng nói nghèn nghẹn: “Ta chịu không nổi nữa rồi.”

Thẩm Tầm nâng mông, hôn cằm anh gắt: “Đã sớm nói rồi mà, mau gỡ ra.”

Nàng nhấc mông nhưng hai phần thân gắn kết lại không lập tức tách ra. Bởi vì vòng ngọc thít chặt bảo bối khiến đầu nấm sưng to gấp đôi, lúc này kẹt bên trong động tiên, đột nhiên bị kéo giựt ra khiến cảm giác bên trong thoáng chốc mãnh liệt hơn rất nhiều. Hai chân Thẩm Tầm run run, thân hình mềm nhũn, bất giác lại đè xuống.

Hai người đều rêи ɾỉ thành tiếng, Thẩm Tầm gấp gáp thở hổn hển, vách động co rút không ngừng, cơn đại hồng thủy trào ra từ chỗ sâu nhất trong bí động. May mà đầu nấm mẫn cảm nhất được màng hạt nhựa bao bọc, Tạ Cẩn cắn răng nhịn được cơn sóng áp bức và thúc giục này.

“Thả lỏng chút nào.” Tạ Cẩn chờ nàng hoãn lại, nhẹ nhàng xoa xoa mông nàng, nâng hông nàng lên kéo mạnh một cái. Bảo bối mang theo hạt nhựa đã được tẩm ướt óng ánh rút ra khỏi động hoa giữa hai chân nàng, từng đợt xuân dịch trào ra tưới ướt hạ thân căng chặt của anh.

Chàng vừa lui ra ngoài, Thẩm Tầm cảm thấy bụng dưới trống không. Vách động từng bị hạt nhựa cọ qua tê dại không chịu nổi, cảm giác được cơn sóng vỗ về vẫn còn lưu lại, nàng không nhịn được ôm chặt lấy chàng. Tạ Cẩn vuốt ve vòng eo trấn an hôn môi nàng, nhổm người lên bế nàng đặt xuống ghế, cúi đầu gỡ ra vòng ngọc.

Du͙© vọиɠ nam tính đã phồng lên tới cực hạn, dính đầy xuân dịch trơn trượt vô cùng. Tạ Cẩn vô cùng vất vả mới tháo được vòng ngọc, thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.

Anh nắm lấy bảo bối vuốt ve lên xuống đến khi cảm giác máu huyết lưu thông. Dưới ánh trăng, phần thân đỏ tím dữ tợn dần dần khôi phục nhan sắc bình thường. Lúc này anh mới trực tiếp bế người ra khỏi ghế đặt trên một góc bàn.

Trên góc bàn có hai vòm cung lõm vào, Thẩm Tầm bị bế lại đây đặt ngồi xuống, hai bên mông vừa vặn khớp vào hai vòm cung, chân bị mở bung. Bảo bối nóng bỏng cứng rắn kề ngay ngoài cửa động, đỉnh đầu cọ xát hoa châu run rẩy không ngừng.

Tạ Cẩn thở hổn hển, chống hai tay trên bàn, vẫn chưa vội vã đi vào mà chỉ gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt nàng.

“Còn muốn thử gì không?” Giọng anh khàn khàn.

Thẩm Tầm vặn vẹo người, cánh hoa ướt đẫm mềm nóng bao bọc đầu nấm, xuân dịch trơn trượt chậm rãi bôi trơn đầu nấm cực đại rồi bảo bối bị hút vào động tiên. Hàng mi đen dài phe phẩy, ánh mắt như tơ câu lấy tim anh: “Chỉ nghĩ muốn chàng.”

Thân thể Tạ Cẩn run lên, vòng lấy eo nàng nhấn một cái vào lòng ngực, hạ thân hung hăng thúc lên, trực tiếp thọc vào chỗ sâu nhất trong động.

Thẩm Tầm cụng vào l*иg ngực rắn chắc mướt mồ hôi, cửa động mở toang, bảo bối không bị ngăn trở một đường chen vào, lập tức được bao bọc kín kẽ. Nàng có thể cảm giác rõ ràng sức nóng cuồn cuộn không ngừng thấm vào từng mạch máu, run rẩy ôm chặt lấy chàng.

Tạ Cẩn bị nàng ôm siết, bộ phận mẫn cảm cứng rắn được vách động đè ép liếʍ mυ'ŧ, nhất thời không thể thọc vào hay rút ra. Anh thở dốc thật sâu, lột y phục nàng đè nàng xuống bàn, ngậm lấy một bên nhũ hoa hết mυ'ŧ lại liếʍ, lực đạo càng lúc càng mạnh.

Mặt bàn lạnh lẽo kí©ɧ ŧɧí©ɧ làn da trên lưng nàng, phía trước lửa nóng hừng hực. Tạ Cẩn gặm cắn bầu ngực phải, sau đó chuyển sang bầu ngực trái nơi có vết sẹo nhỏ đỏ sậm, liếʍ láp vết thương cũ năm xưa.

Bảo bối chôn sâu trong thân thể nàng co giật liên hồi.

Thẩm Tầm phát ra tiếng rêи ɾỉ gần như nức nở, ngón tay cắm vào tóc anh, thân thể cong về phía trước, đầu ngửa ra sau, cả người uốn thành hình bán nguyệt. Bình hoa hải đường trên bàn đặt ngay bên cạnh, mấy cành hoa lung linh trước mắt nàng, cánh hoa nở rộ vẫn còn đọng lại những hạt sương đêm, lay động tỏa hương.

Lọn tóc Tạ Cẩn rũ xuống xoắn xuýt bên nàng, nhũ hoa đỏ hồng vươn cao lại bị chàng ngậm vào miệng không ngừng cắи ʍút̼, một bầu ngực khác bị bàn tay chàng bao phủ dùng sức nhồi bóp.

Nàng không nhìn thấy gương mặt Tạ Cẩn, nhưng hơi thở nóng bỏng của chàng quanh quẩn khắp nơi bao quanh nàng, môi lưỡi hoành hành trên người nàng, phần thân cứng rắn nóng bỏng khảm trong thân thể nàng, thúc giục từng đợt tình triều trào ra.

Thần trí Tạ Cẩn sớm bị lửa dục thiêu đốt mơ hồ không rõ, tiếng thở dốc càng lúc càng nặng. Anh dùng hết khí lực rút bảo kiếm ra một đoạn rồi lại tấn công vào tâm điểm, quấy động vách tường mềm mại run rẩy, ép ra xuân dịch trơn trượt, tạo nên từng cơn sướиɠ khoái khiến thân thể nàng co giật.

Tạ Cẩn hoàn toàn đè nàng lên bàn, thọc vào rút ra liên tục, cảm giác nàng đã dần dần thả lỏng bèn một tay chống bàn, tay kia nâng một chân nàng ép sát vào eo rồi ưỡn thắt lưng húc hông đâm vào chỗ sâu nhất.

Chiếc bàn lắc lư, màn cửa sổ thêu hoa phất phơ, bóng hình trước mắt nàng hỗn loạn, lá xanh hoa đỏ chồng chất lên nhau, đài hoa nghiêng nghiêng run rẩy, gió núi sương đêm ùa vào nhưng nàng không thấy lạnh chút nào.

Gió Tây mệt nhoài, mảnh rèm buông thấp, hương thơm thoang thoảng, ánh trăng vằng vặc. Tiếng rêи ɾỉ nhè nhẹ trong trẻo của nàng như sợi chỉ mảnh mai đung đưa trước cửa sổ trong màn đêm yên tĩnh, khiến người đang chìm đắm trong hoan tình lửa dục trở nên điên cuồng.

Bình hoa không ngừng chấn động, rốt cuộc ngã xuống rồi nhanh như chớp lăn tới mép bàn, được một bàn tay trong lớp áo trắng kịp thời chặn lại, ngón tay thon dài chặt chẽ tóm lấy cổ bình, vững vàng đặt trên hương án bên cạnh song song với hồ rượu trái cây.

Bàn đang đong đưa ngừng lại một lát, sau đó bắt đầu lắc lư điên cuồng hơn khiến hương án bên cạnh cũng run theo. Thấy bình hoa và bầu rượu lại lung lay muốn đổ, tay áo trắng phất một cái, góc áo bay bay, người trên bàn được bế lên ôm tới bệ cửa sổ.

Hai chân trần trụi của nàng quấn lấy vạt áo trắng, tay áo chàng cũng bị túm chặt, ngón tay với móng tay sơn đỏ thắm khảm trên áo lụa trắng, dưới ánh trăng càng thêm ma mị câu hồn.

Ánh mắt Thẩm Tầm mê ly, tiếng rêи ɾỉ bị từng cú thúc làm cho vỡ vụn hỗn loạn, rải rác trong mọi ngóc ngách của căn phòng tao nhã, phiêu tán ra ngoài cửa sổ vờn quanh khóm trúc mờ ảo.

Gương mặt như ngọc khắc của Tạ Cẩn đắm chìm trong ánh trăng, đôi mắt rực cháy khóa chặt trên người nàng. Chàng trai thần thanh cốt tú lúc này đang đắm chìm trong lửa dục, toàn thân lăn lộn trong mảnh xuân sắc nồng đậm, ngực phập phồng không ngừng, từng đường cong sắc bén càng căng chặt hơn theo tiếng thở dốc. Tạ Cẩn dùng toàn lực hoạt động bụng dưới, những cú thúc đẩy sâu vào tận cùng, kích động cơn sướиɠ khoái lan tràn thật mạnh khiến hai chân nàng loạn run.

Kɧoáı ©ảʍ quá mức mãnh liệt, Tạ Cẩn cảm nhận dục tình sắp sửa bắn ra bèn vội rút bảo bối khỏi động. Bảo bối kề lên cánh hoa nhẹ nhàng chậm chạp co sát làm kɧoáı ©ảʍ dâng cao hơi hoãn lại một lát, chàng ôm eo hôn môi nàng.

Thẩm Tầm vuốt ve khuôn ngực rắn chắc, cười khàn khàn nói: “Ta phát hiện chàng thích làm ta ngồi trên bàn.”

Tạ Cẩn hơi sững người, tiếp theo từ từ dẫn bảo bối qua cửa động chậm rãi đưa đẩy: “Nàng không thích à?”

“Cũng không phải.” Tay Thẩm Tầm vòng qua sau thắt lưng chàng, lòng bàn tay dán vào bờ mông nhấp nhô ấn vào người mình: “Chỉ thấy hơi thắc mắc.”

Tạ Cẩn không hé răng, theo ý nguyện của nàng đẩy bảo bối chôn sâu hơn vào động hoa, rút ra một chút rồi lại nhẹ nhàng đong đưa thắt lưng đẩy vào, hơi điều chỉnh góc độ dựa vào ký ức ma sát chỗ mẫn cảm nhất trong vách động.

Thẩm Tầm “Ưm” một tiếng, bàn tay siết chặt, móng tay bấu vào mông chàng, không còn sức lực dư thừa để quan tâm đến vấn đề khác.

Tạ Cẩn ra sức cọ sát đỉnh cự long vào vị trí mẫn cảm, thấy hô hấp nàng dồn dập, hàng mi dài không ngừng run rẩy, vẻ mặt mê ly, da thịt phiếm hồng, cơn kí©ɧ ŧìиɧ của nàng dưới ánh trăng càng thêm ma mị.

Anh mở tung áo ngoài to rộng bao bọc nàng bên trong, giống như ngăn cản ánh trăng nhìn trộm thân thể lõα ɭồ.

Thân hình mướt mồ hôi của nàng trơn trượt nằm trong vòng tay anh, toàn thân run rẩy khiến tim anh cũng run lên.

Nàng không biết rằng, trong giấc mộng xuân hương diễm mê ly của anh, anh mơ thấy mình đang ôm nàng ngồi trên bàn viết trong thư phòng như vậy, những chiếc lá đỏ ngoài khung cửa sổ, gió thổi cành cây xao động. Nàng ngồi trên bàn xiêm y nửa cởi, đôi chân dài bóng mịn lộ ra dưới lớp váy, bàn chân ngọc ngà với sợi dây đỏ đeo quanh cổ chân quyến rũ như mị xà dẫm lên ngực anh rồi từng chút kéo lê xuống bụng. Ngón chân xinh xắn uyển chuyển đẩy ra y phục anh, tháo đai lưng anh, vẽ từng vòng tròn nhỏ bên trong phần đùi trần trụi của anh làm lý trí anh hoàn toàn hỏng mất.